Bạn Trai Nạp Ta Làm Thiếp

Chương 1



Tôi và bạn trai là người xuyên không đến.

 

Hắn trở thành mã phu của thái tử, còn tôi trở thành cung nữ bưng bô tiểu.

 

Chúng tôi từng thề nguyền sẽ giữ vững sơ tâm, không bao giờ rời bỏ nhau.

 

Ba năm sau, hắn bước lên ngôi vị quốc sư, còn tôi vẫn chỉ là một tiểu cung nữ thấp hèn.

 

Ngày nạp tôi làm thiếp, hắn dịu dàng nói:

 

"Dù nàng chỉ là thiếp, nhưng trong lòng ta, nàng luôn là người duy nhất."

 

"Những nữ nhân khác chẳng qua chỉ để tiêu khiển, nàng không giống bọn họ."

 

"Ở đây, quyền quý vinh hoa hưởng thụ không hết, thật sung sướng biết bao."

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, không nói cho hắn biết...

 

Tôi đã tìm ra cách quay về.

 

Nếu hắn tham luyến chốn này đến vậy...

 

Thì hãy để hắn mãi mãi ở lại nơi này đi.

 

Hoàng thành... chẳng bao lâu nữa sẽ m.á.u chảy thành sông.

 

-----

1.

Gió khẽ lay động tấm rèm lụa đỏ.

 

Miệng tôi cắn chặt một mảnh vải, chân mày nhíu lại.

 

Cúi đầu , tôi thấy hình xăm trên bụng mình đang bị c ắ t bỏ từng chút một.  

 

Tạ Bạch cúi xuống hôn giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt tôi, thì thầm vào tai: “Khinh Trúc, sẽ đau một chút, nhưng sẽ nhanh chóng qua thôi.”  



 

Cơn đau thấu tận x ư ơ n g khi da t h ị t bị c ắ t từng lớp, như ngọn sóng dữ dội cuốn phăng toàn bộ thần trí tôi.

 

Mắt tôi tối sầm, cả người run lên bần bật vì đau đớn.  

 

Tôi muốn cong người ôm lấy mình nhưng quên mất tay chân đều bị trói chặt.

 

Một mảnh vải mát lạnh chạm vào da tôi, bàn tay Tạ Bạch dịu dàng vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của tôi: “Không đau nữa, ngoan… không đau nữa.”

 

Tôi điều chỉnh hơi thở, nhìn xuống bụng đã được quấn băng cẩn thận.

 

Nơi đó từng khắc tên Tạ Bạch.

 

Phía dưới bên trái, chỉ một góc nhỏ.  

 

Tay hắn xăm tên tôi, còn bụng tôi xăm tên hắn – hình xăm đôi của hai người.  

 

Khi đến nơi này, Tạ Bạch bảo bên ngoài đó là ký hiệu thần bí.  

 

Nhưng đêm động phòng, điều đầu tiên hắn làm là trói tôi lại, tàn nhẫn xóa đi dấu tích ấy.  

 

Hắn giải thích rằng sợ người khác phát hiện, sẽ có những liên tưởng không đáng có.

 

Phải rồi…  

 

Nếu liên hệ hình xăm đó với một cung nữ thấp hèn như tôi, thì giá trị của nó sẽ chẳng còn gì.  

 

Tạ Bạch tháo dây trói, ánh mắt nhìn tôi đầy âu yếm.  

 

Bàn tay lạnh lẽo lướt qua má tôi, nhẹ nhàng miết lên đôi môi tái nhợt.  

 

Tôi bất động như cái xác không hồn.  

 

“Giận rồi à?”  



 

Hắn im lặng một lát, nét mặt thoáng vẻ không vui:

 

“Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta. Ta đã đòi nàng về từ tay Thục phi, nàng phải biết ơn mới đúng. Giở cái bộ mặt c h ế.t chóc này cho ai xem chứ?”  

 

“Khinh Trúc, ta đã phấn đấu ba năm chỉ để có hôm nay, vì sao nàng không hiểu cho khổ tâm của ta?”  

 

Hắn hậm hực vung tay đứng dậy, bước ra cửa rồi lại quay lại, thở dài nắm lấy tay tôi.  

 

Dịu dàng bôi thuốc lên những ngón tay đầy vết chai sần.

 

Trước đây, tay tôi từng dùng để chơi dương cầm, nó dài mảnh, trắng trẻo, là niềm kiêu hãnh của tôi.  

 

Nhưng từ khi đến nơi này, mùa đông phải giặt đồ bằng nước lạnh, cọ bô nước tiểu, đến mùa xuân tay tôi đã đầy vết chai sần.  

 

Qua năm tháng, đôi tay từng mềm mại ấy nay đã sần sùi, xấu xí như da cóc ghẻ.

 

“Nàng sẽ không phải giặt đồ cho ai nữa.”  

 

“Dù nàng là thiếp của ta, trong lòng ta, nàng mãi là người duy nhất ta yêu.”  

 

“Ta ở với những người khác chỉ vì bất đắc dĩ. Ở đây, làm gì có nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp chứ?”  

 

“Khinh Trúc, thời thế khác rồi, tư tưởng của nàng cũng phải thay đổi.”  

 

Ánh mắt Tạ Bạch thâm tình, bàn tay của hắn ấm áp vô cùng.  

 

Tôi khẽ động mi, nghiêng người tựa vào n.g.ự.c hắn: “Tạ Bạch, ngươi… còn muốn trở về không?”

 

“Ba năm rồi, vẫn chưa tìm được cách. Khinh Trúc, buông bỏ đi, ở đây chúng ta vẫn có thể sống tốt.”  

 

Tôi lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y áo.  

 

Ánh nến bập bùng, một bóng người xuất hiện ngoài cửa: “Đại nhân, hoàng thượng triệu ngài.”

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv