Phong Hạnh đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cao gầy của học trưởng dần dần đi xa, khóe môi vẫn còn ý cười nhẹ nhàng đầy si mê, nét đỏ ửng trên khuôn mặt có che cũng không được.
Chờ đến khi học trưởng rời đi được một lúc lâu, Phong Hạnh mới nhúc nhích hai chân đứng đến tê mỏi, tung tăng nhảy nhót lên lầu.
Trong khu nhà ở này đều là những con người cặn bã, lầu 1 là một bà dì thích chiếm tiện nghi, ưa đi nói xấu người khác, một người suốt ngày ru rú trong nhà, quanh năm suốt tháng không thấy ra khỏi cửa ở lầu 2, còn người cặn bã nhất ở lầu 3 — Vu Vân Ế.
Phong Hạnh ngâm nga như đang hát, lấy chìa khóa từ trong túi mở khóa cánh cửa gỗ mục nát trước mặt.
"Con đã về rồi, mẹ có khỏe không?"
Ngày một cạn kiệt sức lực, ngày hai da thịt tự lột ra, ngày ba xương cũng thành mảnh vụn.
Cho nên vu thuật này bị liệt vào danh sách thuật cấm — mê hồn.
Hôm nay là ngày đầu tiên trong ba ngày, mẹ nuôi của cô đã không còn sức lực để làm những vu thuật ghê tởm lên người cô nữa.
Phong Hạnh đi vào phòng khách, giữa phòng khách bày ra một lồng sắt rất lớn, trong quá khứ, lồng sắt này dùng cho cô những lúc cô không nghe lời, hiện tại trong lồng đang nhốt một người khác.
Người đàn bà đầu tóc bù xù rối tung, vươn cánh tay gầy guộc muốn bắt được Phong Hạnh.
"Mày! Mày là con quái vật! Mày cũng dám làm chuyện này đối với mẹ của mày! Mày sẽ gặp báo ứng!" Khuôn mặt người đàn bà trung niên đã trở nên khô quắt, ánh mắt sáng ngời cũng ảm đạm đi nhiều, tràn đầy oán hận độc ác nhìn chằm chằm Phong Hạnh.
Phong Hạnh cười không nói gì, đi dạo một vòng xung quanh lồng sắt, bắt đầu cười điên cuồng làm người sợ hãi.
Vu Vân Ế cảm giác được sức lực trong cơ thể đang dần biến mất, trong lòng tràn đầy sợ hãi, bà không biết đứa con hoang này học được vu thuật bằng cách nào, nhưng bằng nhiều năm lặn lội bà vẫn nhận ra tên loại vu thuật này — mê hồn, một trong ba loại đầu tiên trong danh sách cấm thuật.
Vu thuật này một khi đã thi triển, bắt buộc phải có ý nguyện của người thực hiện nó mới có thể ngừng lại, bằng không, cho dù kim châm và thuốc cũng cứu không nổi.
"Con gái ngoan, thả mẹ ra. Mẹ sẽ không bao giờ bắt con làm vật thí nghiệm nữa, mẹ sẽ truyền đạt lại hết những tri thức mẹ có về vu thuật cho con, con sẽ trở thành một vu thuật sư vĩ đại nhất! Mẹ bảo đảm! Chỉ cần con thả mẹ ra, chúng ta sẽ vẫn là người một nhà thân mật nhất!" Vu Vân Ế nhìn đứa con hoang đứng ngoài lồng sắt, miễn cưỡng nở nụ cười từ mẫu, giọng điệu mê hoặc nịnh nọt bằng thanh âm nhẹ nhàng.
Phong Hạnh ngừng cười, ngồi xổm xuống nhìn mẹ nuôi trong lòng sắt, giống như thật sự bị mê hoặc rồi, bàn tay chậm rãi đưa vào túi lấy một chiếc chìa khóa.
Ánh mắt Vu Vân Ế sáng ngời, cõi lòng đầy mong chờ nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa, trong lòng thì khinh bỉ, quả nhiên là một đứa ngu, giống cha mẹ nó y như đúc, một gia đình ngu xuẩn, chỉ cần nói nhẹ nhàng liền làm theo.
Đọt nhiên Phong Hạnh tươi cười, ném chiếc chìa khóa ra xa.
Sau đó cười đến ôm bụng nhìn bộ dáng mẹ nuôi hốt hoảng lại tuyệt vọng.
Mẹ à, bà có biết tôi vẫn luôn mong chờ bà sẽ đối xử với tôi như vậy, từ lúc nhỏ khi bị bà cột vào lồng sắt, bị ép uống độc dược bà làm, bị bà dùng đao nhỏ cắt từng miếng thịt trên người, khi đó bà còn cười dịu dàng hơn cả hiện tại. Cho nên, người mẹ hiền từ như vậy sẽ trải nghiệm chung và chịu đựng được những đau đớn xé thịt, thống khổ của tôi, đúng không? Mẹ như vậy mới là mẹ tôi chứ!
Ánh mắt Phong Hạnh trở nên lạnh lẽo thấu xương, nét cười cũng trở nên quỷ dị.
Khuôn mặt Vu Vân Ế vặn vẹo, cuối cùng bà cũng hiểu rồi, đứa nhỏ này điên rồi, một chút đường lui cũng không chừa cho bà!
"Hừ! Đứa con hoang! Mày thật sự nghĩ rằng tao là mẹ của mày? Tao mà chết, mày cũng sẽ không bao giờ tìm được cha mẹ ruột của mày đâu!"
Phong Hạnh cười đến quái gở, không chút để ý người đàn bà đang phát điên đến xấu xí khi cái chết cận kề.
Sắc mặt Vu Vân Ế trầm xuống, oán hận nói:
"Tao biết ngay, đứa con hoang mày chưa bao giờ mất trí nhớ! Đúng, rất lâu trước kia cha mẹ ruột của mày tìm tới cửa đòi con đã bị tao giết sạch! Nếu không, mày nghĩ vì sao mấy năm nay tao lại phải ở chỗ mục nát quỷ quái này, đều tại gia đình ngu xuẩn của mày! Dám tưởng kéo tao chết chung, làm hại một nửa công lực của tao tiêu tan ngay hôm đó!"
Phong Hạnh đương nhiên biết, thời điểm đó cô vẫn là một đứa trẻ 3 tuổi, vẫn luôn cho rằng Vu Vân Ế là mẹ mình, đột nhiên gặp phải một đôi vợ chồng kỳ lạ, bọn họ ôm lấy Phong Hạnh khóc thút thít, muốn đem cô đi, nhưng bị bà dụ dỗ đi đến một chỗ hẻo lánh giết người diệt khẩu. Cũng từ lúc đó, cô đã biết, người vẫn luôn đối xử nghiêm khắc với cô không phải là mẹ ruột.
Nhưng Phong Hạnh lúc đó còn quá nhỏ, không có năng lực phản kháng, đành phải giả bộ kinh hoảng tột độ dẫn đến mất trí nhớ mới giữ được một mạng. Mười mấy năm lang thang khắp nơi với Vu Vân Ế, cho đến khi bà tuổi già sức yếu, không thể tiếp tục cuộc sống phiêu bạc khổ cực, mới định cư tại đây.
Mẹ nuôi già rồi, mà cô cũng đã trưởng thành, không còn là một đứa nhỏ ngây ngốc kia nữa.
Phong Hạnh không nói chuyện, vừa đi quanh lồng sắt vừa ngâm nga, lấy trong túi ra một con rối vu cổ, kéo chân kéo tay nó như đang chơi búp bê.
Nhìn thấy tên mình được viết trên con rối vu cổ, Vu Vân Ế cảm nhận được trận đau đớn kịch liệt, bà khống chế không được mà thét chói tai.
"A— buông tha cho tao, buông tha tao đi! A a a!!!"
Phong Hạnh coi như không nghe thấy, tiếp tục chơi búp bê, mặc kệ bà quay cuồng lung tung trong lồng sắt, giống như lúc chính mình cũng khóc lóc trốn tránh nhưng tốn công vô ích.
"A a! Đứa con hoang! Nếu tao chết, mày cũng đừng hòng sống yên ổn, vu cổ trên người mày đã thâm đến trong xương máu chỉ cần tao chết, mày cũng sẽ chết theo tao!"
Phong Hạnh cười híp mắt, giơ bàn tay mở ra trước mặt Vu Vân Ế. Một con cổ trùng nhỏ yếu nằm giữ lòng bàn tay, sau đó... không có sau đó nữa, bị Phong Hạnh bóp nát rồi.
Vu Vân Ế trừng lớn đôi mắt, cổ trùng gắn kết với nó trong cơ thể bà ta bắt đầu phản phệ.
Rất nhanh, bà đã đau đớn đến mức mơ hồ, ánh mắt cũng mất đi tiêu cự. Bà ta lại bị đứa con hoang làm phản phệ từ cổ trùng, chỉ có thể tự ngậm quả đắng.
Vu Vân Ế điên khùng lẩm bẩm: "Tao không cam lòng! Tao không cam lòng! Tao sắp hoàn thiện được bước cuối cùng! Tao rõ ràng có thể ngay lập tức trở thành một vu thuật sư lợi hại nhất trên toàn thế giới! Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một liều thuốc cuối cùng! Một liều thuốc cuối cùng và thân thể này sẽ là của tao!"
Người đàn bà trong lồng sắt đã bắt đầu thoi thóp.
Âm thanh bà nói gần như không thể nghe thấy:
"Đứa con hoang, đừng nghĩ rằng mày thắng, phản phệ của vu thuật bắt đầu rồi! Mày sẽ giống tao thôi... Ha...ha....A—a a!"
Phong Hạnh siết chặt con rối trong tay, nhìn bà ta không còn phát ra tiếng động mới cười nhạt cất con rối đi.
Bà ta chết rồi, chết dưới chính vu thuật của bản thân.
Bà ta gieo thuật vu cổ lên người Phong Hạnh từ lúc cô còn rất nhỏ, đương nhiên ở thời điểm Phong Hạnh bóp chết cổ trùng, con còn lại trong người bà ta sẽ phản phệ.
Phong Hạnh có chút đáng tiếc, cuối cùng cô cũng không thể tự tay chấm dứt tính mạng của bà ta, làm bà ta được chết dưới thuật mê hồn. Cũng chỉ có thể trách Vu Vân Ế quá ngu, gieo cổ trùng có đặc tính sẽ phản phệ ngược lại tính mạng của bản thân. Đúng là tự cao tự đại, tự tin cổ trùng của bà ta sẽ không bị phá giải.
Nhìn người đàn bà trong lồng sắt, Phong Hạnh cảm thấy tiếc nuối một chút. Cô còn chưa học thêm được ma thuật quỷ quái của bà ta, nếu không cô còn có thể rút linh hồn của Vu Vân Ế ra tiếp tục tra tấn. Như bây giờ cũng tốt, bà ta rất thích ghi chép, cho dù về cổ trùng hay ma thuật đều được ghi lại, chỉ là không cho cô nhìn thấy thôi, bây giờ tất cả đều thuộc về cô.
"La la la~!!!"
Cây lau nhà trong tay Phong Hạnh rơi xuống đất, cô đưa tay vuốt ve cổ họng, tràn đầy kinh hỉ, cô có thể nói được rồi?
"Họ, học, chương! A—! Có thể nói!"
Nhất định là vu thuật của Vu Vân Ế đã mất hiệu lực! Ha ha!
Phong Hạnh như một đứa nhỏ đạt được món đồ chơi yêu thích, nhảy nhót lung tung trong phòng khách, nói năng loạn xạ, hưởng thụ giọng nói, câu chữ từ trong miệng phát ra.
Cô có thể nói chuyện được rồi!!!
Phong Hạnh vui mừng nhảy nhót nên không phát hiện cơ thể cô đang phát sinh thay đổi.
Gương mặt cô càng lúc càng thiếu đi nét mềm mại, thay bằng đường nét góc cạnh cứng cáp, giống như.... giống như trở thành một người con trai.
*
[Đã tiến vào thế giới nhiệm vụ, xin Đội Luân Hồi chuẩn bị sẵn sàng, lần này có tổng cộng 5 người mới, mỗi người mới sống sót đến khi cốt truyện kết thúc, sẽ khen thưởng các cá nhân trong đội 500 điểm.]
Trên không trung xuất hiện vài vết rách, sau một lúc đã được thế giới tự động chữa trị vá lại. Chỉ là sau khi khe hở xuất hiện đã có thứ lặng yên không một tiếng động tiến vào thế giới này.
"Đội trưởng, thế giới lần này thuộc thể loại thần quái, bộ phim điện ảnh này em đã xem qua rồi! Năm đó cực kỳ hot! He he, em thích nhất mặt của nữ lệ quỷ, rất xinh đẹp!"
"Mẹ! Mày quên bộ phim còn có phần hai sao? Lệ quỷ là nam! Nam quỷ!"
"Uầy, đội trưởng anh làm gì vậy, chừa chút ảo tưởng cho em với, phim vừa chiếu xong có cả đám fan vào chửi đoàn phim hủy hoạt hình tượng nữ thần của họ! Haiz!"
"Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi, cốt truyện sắp bắt đầu rồi, chúng ta còn có hai mươi phút thôi!"
*
Chu Vũ đưa Phong Hạnh về nhà xong liền nhanh chóng quay về, đi vèo một đường không dám dừng lại. Cậu quên mất mấy ngày nay phải về nhà sớm một chút!
Bầu trời bắt đầu trở tốt, Chu Vũ nhìn thấy cổng nhà cách đó không xa, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhỏm, mừng húm QAQ!
"A, Tiểu Vũ về rồi, càng lớn càng tuấn tú nha ha ha!" Ông Vương ở chung cư kế bên vừa đi ra ngoài, nhìn thấy Chu Vũ như đang trút được gánh nặng, chào hỏi.
Chu Vũ cùng cười, nói chuyện với ông vài câu, thuận miệng hỏi:
"Ông ơi, ông đi đâu muộn vậy, có cần cháu giúp không?"
"Không cần không cần, ông ấy mà, ở trong nhà buồn chán quá nên đi ra ngoài hít thở không khí một chút, cháu mau vào trong nhà đi, buổi tối trời lạnh lắm, không có việc gì cần thiết thì đừng ra ngoài!"
Chu Vũ cũng đang muốn chạy nhanh vào nhà nghỉ ngơi, liền gật đầu dạ vâng rồi đi.
Tâm tình khẩn trương rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, đúng là cùng người khác nói chuyện sẽ giải tỏa được nhiều lắm, đỡ hơn tự bản thân suy nghĩ lung tung.
Vào trong nhà, bảo mẫu đang hâm lại cơm chiều, thấy Chu Vũ đã về liền nói:
"Cậu chủ, tôi hâm nóng cơm chiều cho cậu, lúc trước làm xong lạnh mất rồi"
Chu Vũ không nghĩ rằng bảo mẫu vẫn còn ở đây, ngượng ngùng cười một chút, nói:
"À, cháu xin lỗi, hôm nay về trễ một chút làm dì cũng tan làm muộn, về sau dì không cần chờ cháu trở về đâu, làm xong cơm dì cứ đi về là được!"
"Vậy sao được, cậu chủ trả lương tôi nhiều như vậy, sao tôi ăn không ngồi rồi được! Cậu cứ ngồi đi, hâm nóng đồ ăn một tí là xong!" Bảo mẫu thật sự cảm kích cha mẹ Chu Vũ đã thuê dì, tiền lương vừa cao vừa nhẹ nhàng, dì cũng không phải người không biết tốt xấu, đương nhiên là tận tâm tận lực hầu hạ Chu Vũ.
"Không sao thật mà, dì còn phải chăm sóc con cái nữa, cháu biết, dì nghe cháu đi, dì cũng đừng từ chối, cháu sẽ tức giận đó!"
Bảo mẫu nghe Chu Vũ cứng rắn nói như vậy cũng đồng ý rồi, thật ra con của dì mới được 3 tuổi, giờ này chồng dì đã đi làm ca tối, đúng thật là không có ai chăm sóc đứa nhỏ.
Cơm cũng hâm nóng xong, Chu Vũ đang ăn, bỗng nhiền nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, liền hỏi:
"Dì ơi, ở bên ngoài đang có chuyện gì thế, buổi tối còn ồn ào như vậy?"
Bảo mẫu đang ở trong bếp rửa nồi, nghe vậy liền nhìn thoáng qua bên ngoài nói:
"À, ông Vương kế bên nhà buổi chiều hôm nay vừa mất, nghe nói là đi ra ngoài tản bộ rồi bị té ngã, haiz, ông cũng lớn tuổi rồi, bây giờ đang làm lễ tang!"
Một ngụm cơm mắc kẹt trong cổ họng, Chu Vũ ho khan nửa ngày mới nuốt được.
Năm nay tuổi cậu phạm Thái Tuế*?Cho nên ông cụ vừa rồi là quỷ?
*
Ngày hôm sau, Chu Vũ đi học với cặp mắt gấu rúc, cả người suy sút.
Rốt cuộc cậu cũng hiểu rồi, từ lúc đến thế giới này cậu bắt đầu đụng phải quỷ liên tục, nhất định phải đi đến chùa miếu cúng bái mới được!
Đang đi trên đường Chu Vũ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không phải là Phong Hạnh sao? Sao lại đi nhanh vậy nhỉ?
"Phong Hạnh! Hi! Buổi sáng tốt lành!" Chu Vũ chạy vài bước đuổi kịp Phong Hạnh, tươi cười ấm áp như mặt trời nhỏ vậy.
Lúc này Chu Vũ mới phát hiện, hôm nay Phong Hạnh mặc đồ rất kỳ quái, tóc tai rối tung, còn mặc trên người một cái áo khoác dài qua đầu gối, bọc bản thân kín mít, hoàn toàn không thấy được mặt, thời tiết vừa vào hè, rất không thoải mái.
"Phong Hạnh, em sinh bệnh hả?" Chu Vũ lo lắng dò hỏi.
- ---------
*Tuổi phạm Thái Tuế:
Thái Tuế là gì? Theo quan niệm dân gian Thái Tuế là một vị thần chuyên cai quản các công việc ở trần giang mang tới sự may mắn và bình an tới cho nhân dân. Về góc độ thiên văn học, Thái Tuế còn được gọi là sao Mộc (Mộc Tinh) là hành tinh lớn nhất có tới 63 vệ tinh xoay quanh. Cứ có 12 tháng sao Thái Tuế Mộc sẽ có 1 vòng tròn.
Hàng năm sẽ có 1 vị Thái Tuế tinh quân tới cai quản còn được gọi là Thái Tuế. Tương ứng với Lục thập hoa giáp có tới 60 vị Thái Tuế tinh quân. Với mỗi Thái Tuế tinh quân sẽ có những nhiệm vụ riêng, có ý nghĩa về sự tốt lành và niềm may.
Phạm Thái Tuế có nghĩa là "xung" với Thái Tuế. Với những người có năm sinh "xung" với trị niên Thái Tuế sẽ có cuộc sống khó khăn, sự nghiệp khó thành công, hao tiền tốn của và có cuộc sống gặp nhiều vất vả. Phạm Thái Tuế được chia thành 5 kiểu như sau: Xung Thái Tuế, Trực Thái Tuế, Hình Thái Tuế, Hại Thái Tuế, Phá Thái Tuế.
Với mỗi kiểu phạm Thái Tuế ở trên sẽ tương ứng với những điềm xấu và tai ương khác nhau.Căn cứ vào từng kiểu phạm Thái Tuế sẽ có cách né tránh riêng để không rước họa vào thân.
Editor: Mình không khuyến khích mê tín nhưng thật sự có một số chuyện không thể giải thích bằng khoa học, có thể tránh thì cứ tránh nhé. Nếu các bạn muốn tìm hiểu thêm có thể tìm thêm thông tin trên google nha.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người! Cảm ơn các thiên sứ đã ủng hộ tui! Tui sẽ nỗ lực hơn trong việc cập nhật chương nha! Moah moah!
Cầu bình luận! Tác giả ngốc yếu ớt cầu bình luận để ủng hộ chính mình ~( ̄▽ ̄)/