Lời Tiêu An Nhược vừa nói ra khiến Triệu Kỳ Nhiễm có một chút rơi vào lo lắng, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại một chút, anh có lẽ đã hiểu được nguyên nhân.
"Em lo về chuyện của Tiêu Viễn Trì sẽ khiến ba mẹ anh không hài lòng về em sao?"
"Không phải bình thường nên như vậy sao? Một người đã làm chuyện kinh khủng như thế đối với người thân mình, làm sao bản thân có thể bỏ qua, mà cho con trai người đó bước vào trong gia đình mình cơ chứ."
"Em đang đánh giá thấp ba mẹ anh sao?"
Nghe anh nói thế, cậu hốt hoảng rồi bật dậy: "Em không có mà!"
"Vậy thì tin anh, ba mẹ anh sẽ biết phân biệt phải trái, sẽ không lấy em gộp chung với đám người kia đâu."
Suy nghĩ một chút, Tiêu An Nhược cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng. Theo suy nghĩ của cậu, Triệu Kỳ Nhiễm cậu sẽ không từ bỏ, vì anh là tình yêu duy nhất mà một đời người này cậu sẽ cùng trải qua. Cũng không thể trốn tránh suốt đời, tương lai cậu còn muốn một hôn lễ danh chính của hai người được tổ chức, nếu hai bên không thống nhất, điều đó sẽ không xảy ra.
Vì thế, nếu như ba mẹ Triệu Kỳ Nhiễm phản đối hai người vì thân phận của cậu, Tiêu An Nhược sẽ dùng sự chân thành của mình, để thể hiện cho họ biết tình cảm cậu đối với anh là hoàn toàn trong sáng.
Thật ra thì Triệu Kỳ Nhiễm đã nói mọi chuyện cho ba mẹ anh biết, ban đầu đúng là họ cảm thấy rất e ngại đối với thân phận của Tiêu An Nhược. Nhưng đúng như lời anh nói, hai người họ đều là người đã đi qua biết bao nhiêu chuyện trong cuộc đời, phân được phải trái là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa, đó là người con trai họ chọn. Cho dù có khúc mắc gì, thì chuyện của người lớn đều không liên quan đến sấp nhỏ. Nếu như chỉ vì thân phận của Tiêu An Nhược, mà lại không đồng ý, trong khi còn chưa biết rõ về con người của cậu, không phải bọn họ sai lại càng sai hay sao? Cho nên việc mang cậu về nhà ngày mai, cũng là do ba mẹ anh đánh tiếng trước. Vốn dĩ, anh định sau khi Tiêu Viễn Trì thi hành án thì mới tính đến chuyện đó, nhưng sau khi nghe ba mẹ anh có ý định gặp cậu, anh đâu còn lý do gì mà chần chừ nữa.
Hai người, hai suy nghĩ, nằm cùng nhau chìm vào giấc ngủ yên bình.
.................
Lư Minh từ bên trong phòng tắm đi ra, trong lúc vô tình liếc qua chỗ ngồi ngay bàn học, dưới khóe mắt lướt qua một bóng trắng. Hắn ngạc nhiên, quay người nhìn kỹ lần nữa thì lại không có gì. Lần này thật sự có hơi rõ ràng, một bóng dáng đang yên vị nhìn chăm chú vào hắn.
"Không lẽ mình bị điên rồi sao?" Lư Minh lẩm bẩm mà không hề hay biết Triệu Lâm Nhữ bên kia bị anh dọa đến nhảy dựng lên.
Cậu đang ngồi trên ghế thì nhìn thấy Lư Minh từ bên trong đi ra, thói quen xấu này đúng là không thể bỏ được. Lư Minh lúc nào cũng không lau khô cơ thể, cứ để nước nhỏ giọt như thế mà đi ra ngoài, chỉ có hôm nào gội đầu thì mới tiện tay lau một chút. Bỗng dưng sau khi nhìn lướt qua hướng cậu đang ngồi, Lư Minh lập tức quay phắt người lại nhìn chằm chằm vào vị trí của cậu, khiến Triêu Lâm Nhữ cũng lập tức cứng ngắc tại chỗ.
"Có thể nào không?" Lư Minh đang suy nghĩ đến một tình huống tưởng như không thể, nhưng hắn lại mong muốn có thể. Trong lòng quyết định, ngày mai khi gặp Tiêu An Nhược nhất định phải xác nhận lại.
Chỉ khác với dự tính của hắn, Tiêu An Nhược hôm sau không đến lớp, vì cậu bận đi ra mắt ba mẹ Triệu Kỳ Nhiễm rồi. Chờ đến lúc giáo viên vào lớp mà vẫn không thấy hình bóng cậu đâu, Lư Minh bắt đầu cảm thấy bồn chồn, suốt cả giờ học không thể nào chú tâm được.
Bên kia Tiêu An Nhược cũng không khá hơn là mấy. Tính từ lúc bước vào Triệu gia, sau đó tới chào hỏi và tiếp xúc lần đầu với ba mẹ Triệu Kỳ Nhiễm, thậm chí hiện tại đang nói chuyện đi nữa, chỉ một chữ "đơ".
Cậu đơ người ra vì kinh ngạc, ba mẹ Triệu Kỳ Nhiễm trong suốt cuộc nói chuyện không hề có nửa lời hỏi đến Tiêu Viễn Trì. Nói đúng hơn chính là, không một câu nào nhắc đến sự việc kia, chỉ hỏi về cuộc sống và những gì xung quanh cậu mà thôi.
"Nhà của Kỳ Nhiễm có phải là hơi nhỏ hay không? Khi nào hai đứa kết hôn, thì tìm một căn nhà lớn hơn một chút, tốt nhất là có sân, có vườn, như thế sẽ thoải mái hơn." Mẹ Triệu lên tiếng an bài.
Tiêu An Nhược định từ chối, căn nhà hiện tại đối với hai người họ đã rất lớn rồi, không cần thiết phải tốn kém hơn nữa.
"Đúng, đúng, nhà lớn hơn một chút vẫn là tốt hơn. Có cái sân thì trồng vài loại cây cho bóng mát, ngày nghỉ là có thể hưởng thụ một chút." Cha Triệu cũng có cùng ý kiến với mẹ Triệu, anh thì chỉ im lặng nghe hai người tính toán rồi lại gật gù
Chỉ có cậu là phản đối hay sao? Vậy, vậy thì thuận theo thôi!
Dùng cơm xong thì hai người cũng rời khỏi Triệu gia. Trước khi ra cửa còn bị hai phụ huynh trong nhà giở đủ chiêu trò, nhất định bắt cậu hứa phải thường xuyên đến mới thả người ra.
"Anh không thể thuận theo họ được, căn nhà hiện tại là quá đủ rồi." Vừa bước lên xe Tiêu An Nhược đã không nhịn được cằn nhằn một chút.
"Anh thì thấy có căn nhà rộng hơn một chút cũng tốt. Nhà trong chung cư có nhiều vấn đề lắm, hàng xóm thì ồn ào, mấy đứa con nít thì cứ thích nghịch chuông cửa. Với lại, em còn phải chuyên tâm học hành, có một không gian thoáng đãng và yên tĩnh một chút cũng tốt mà phải không?"
"Em chỉ sợ quá tốn kém thôi..."
"Ba mẹ anh trước giờ đều rất thích sắp xếp mọi việc cho con cháu, nếu không để hai người đó động thủ, từ đây đến cuối đời thế nào cũng không yên được cho coi."
"Vậy thì...cũng không còn cách nào khác." Tuy vẫn có chút không thuyết phục được bản thân, nhưng Tiêu An Nhược không hề đề cập đến việc đó nữa. Vì cậu biết, đó là những thứ ba mẹ luôn muốn làm, lo cho những đứa con của mình có nơi ăn chốn ở tốt nhất có thể.
Vì chuyện của Tiêu Viễn Trì, Sở cảnh sát trở nên khá là bận rộn. Vì thế, Triệu Kỳ Nhiễm chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều Tiêu An Nhược cũng có tiết, nên sau khi đưa cậu đến trường học thì anh cũng quay lại Sở cảnh sát.
Thời gian vào lớp còn gần một tiếng nên Tiêu An Nhược rẽ hướng sang thư viện, tìm tài liệu sẵn tiện giết thời gian luôn.
Nhưng chỉ vừa đến trước cổng thư viện đã bị một người chặn lại.