Triệu Lâm Nhữ không thấy Tiêu An Nhược đi theo về ký túc xá, biết cậu có chuyện phải làm hắn cũng không tiện đi theo, nên tự bản thân quay lại phòng hai người.
Chỉ không ngờ rằng bên trong lại có người, Triệu Lâm Nhữ nghe được tiếng nước chảy rơi xuống nền nhà bên trong nhà tắm. Hắn loay hoay không biết bản thân nên ra ngoài đợi Tiêu An Nhược quay lại hay là cứ như bình thường tìm một chỗ nào đó ngồi xuống.
Vô tình lướt qua nệm giường, Triệu Lâm Nhữ mới nhận ra khi nãy vì vội đi đã quên kêu Tiêu An Nhược xóa dấu vết trên đó. Nhưng hắn lập tức yên tâm vì mấy ai lại nghĩ có một hồn ma ngồi đó, có thể chỉ là người trong phòng thích ngồi cả hai nơi thôi hoặc là có ai đó đến chơi.
Vì không thể để lại dấu vết khi không có Tiêu An Nhược trong phòng, Triệu Lâm Nhữ chỉ đành ngồi trên ghế gỗ bên cạnh bàn học cậu. Tiếng tắt nước vang lên đánh động Triệu Lâm Nhữ, hắn nhìn lên thì thấy người thanh niên từ bên trong bước ra.
Khi nhìn rõ người đó là ai, Triệu Lâm Nhữ như chết trân tại chỗ, trong đầu tuôn ra một tràn câu hỏi: "Sao hắn lại ở đây? Ai cho hắn biết chỗ này? Hắn đến đây làm gì?"
Lư Minh cầm chiếc khăn trên tay lau lau tóc, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào chỗ bị lún trên nệm giường, giống như có ai còn ngồi đó chờ hắn vậy! Vắt chiếc khăn trên tay có phần đã hơi ướt lên thanh sắt của khung giường. Lư Minh cầm hộp cơm trên bàn lên, nhìn qua là mới được giao tới, ngồi xuống kế vị trí đó bắt đầu ăn.
Triệu Lâm Nhữ không biết ý định của hắn là gì, tại sao lại ngồi tránh vị trí đó, không lẽ hắn đã biết được gì hay chỉ là một thói quen lạ mà thôi! Căn phòng im lặng khiến tiếng nhai cơm của Lư Minh cũng rõ ràng hơn bình thường, bỗng tiếng thút thít cắt ngang mọi thứ.
Lư Minh đang khóc!? Hắn ngồi đó, miệng vẫn ngậm đồ ăn nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, không biết tại vì sao Triệu Lâm Nhữ lại thấy buồn. Chung quy hai người cũng chỉ biết mặt nhau chứ đâu có thân lắm, nên cũng không biết hắn có chuyện gì mà uất ức đến nổi phải ngồi khóc như thế!
"Lâm Nhữ..."
Trong tiếng thổn thức, Lư Minh bất giác kêu tên Triệu Lâm Nhữ, không biết lại nhớ đến chuyện gì Lư Minh từ trong ngăn chiếc balo nằm trên giường lấy ra một thứ. Đó là một sợi dây, vật được lồng qua là một chiếc chìa khóa, nhìn sơ qua giống như những sợi dây chuyền tình nhân, một sợi là chìa khóa, sợi còn lại là ổ khóa.
Cho đến khi nhìn thấy chiếc chìa khóa đó, Triệu Lâm Nhữ mới nghĩ đến nguyên nhân hắn nhìn thấy Lư Minh ở đây. Có lẽ trong lúc không để ý hắn, đã để lại cho người kia niềm hy vọng về một thứ tình cảm kỳ diệu nào đó!
...............
Triệu Lâm Nhữ thi đỗ vào ngành kiến trúc của Đại học A. Trước khi rời khỏi nhà lên thành phố học, việc đầu tiên hắn làm là nói tạm biệt với một người. Đó là một người bạn, hai người quen nhau qua mạng, nghe nói người đó đi du học từ năm lớp mười, tính ra đến hiện tại cũng quen biết được gần năm năm.
Triệu Lâm Nhữ cứ như "sổ chấm công" của người kia vậy, mỗi sáng thế nào hắn cũng sẽ nhận được tin nhắn, "Chào buổi sáng, sáng nay tôi có tiết, trưa mình sẽ nói chuyện được không?" hoặc là "Buổi sáng vui vẻ, hôm qua ngủ trễ sáng nay tôi đã bị muộn giờ học rồi!". Dù không có liên quan gì, nhưng Triệu Lâm Nhữ rất vui vẻ trả lời lại những tin nhắn đó hay đôi khi hắn cũng nhắn qua một vài hoạt động trong ngày của bản thân. Thế là cứ trôi qua từng ngày cho đến tận năm năm!
Ngày cuối cùng khi xuất phát, hắn nhận được một gói chuyển phát nhanh của người kia. Bên trong là một sợi dây chuyền hình ổ khóa, nhìn là biết ngay loại dành cho tình nhân. Triệu Lâm Nhữ nghĩ là quà tạm biệt của người kia, chỉ nói một câu cám ơn rồi thôi.
Sau khi hắn chuyển đến tỉnh A, vì không có thời gian nên rất ít khi nói chuyện với người kia nữa. Phần lớn thời gian của hắn là ở nơi làm thêm và thư viện. Cũng không còn cách nào khác, mẹ thì không quan tâm, cha thì không biết ở đâu nhưng trường Đại học thì không vì hắn mà đóng cửa nên mọi chuyện cứ tới đâu hay tới đó thôi.
Lần đầu tiên hắn gặp Lư Minh là ở tại thư viện, người đó bước tới xin được ngồi chung bàn. Thấy xung quanh không còn chỗ trống, mà nếu còn thì cũng là chỗ trống gần các bạn nữ. Với lại vào thư viện là để đọc sách, học bài, hắn cũng không rảnh quản người khác làm gì nên đồng ý.
Sau đó Triệu Lâm Nhữ còn gặp Lư Minh ở tại chỗ làm với lý do là tình cờ, sau đó là muôn lần tình cờ khác tại thư viện. Lư Minh đôi khi cũng hỏi hắn vài ba câu, thấy hắn không hứng thú lắm thì cũng tự giác quay lại đọc sách của mình. Dần dần, Triệu Lâm Nhữ dường như đã quen với sự hiện diện của Lư Minh, nếu một ngày không thấy bóng dáng, hắn cũng có chút bức rứt.
...........................
Triệu Lâm Nhữ bạo dạng nghĩ có khi nào Lư Minh chuyển tới đây là vì hắn hay không, còn về sợi dây chuyền kia, có khi nào hắn đã có chút lầm lẫn nào về mối quan hệ của hai người hay không? Triệu Lâm Nhữ rất muốn dùng cách cũ, viết vào tờ giấy để nói chuyện với hắn. Nhưng lại sợ dọa đến người kia hoặc làm lộ chuyện bên trong phòng ma ra ngoài thì lại liên lụy đến Tiêu An Nhược, nên hắn định đợi cậu về rồi mới suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Còn về phần Lư Minh, sau khi ép bản thân ăn hết phần cơm kia, hắn cứ như thế, tay cầm sợi dây chuyền rồi thiếp đi lúc nào không hay. Triệu Lâm Nhữ đến khuya thấy hắn co ro người cũng hảo tâm kéo tấm chăn lên đắp cho người kia, còn hắn chỉ ngồi đó mà nhìn, mong rằng trời mau mau sáng. Để Tiêu An Nhược quay lại, hắn sẽ cảm thấy yên tâm hơn nhiều!