Quãng đường từ thang máy đến trước cửa nhà Kỳ Nhiễm không hiểu sao so với thường ngày lại có vẻ dài hơn. Anh chầm chậm bước tới cửa nhà mình, người phía trước nhận ra anh cũng từ từ vịn tường đứng dậy, có lẽ do ngồi xổm quá lâu.
"Sao em lại ở đây?" Vừa nói xong Kỳ Nhiễm cũng định tự cắn vào đầu lưỡi của mình, hôm nay anh đã nói bao nhiêu lần câu này rồi nhỉ? Đáng lẽ ra anh phải hỏi cậu tại sao lại biết nhà anh mới đúng.
"Em có chuyện này...có thể vào trong không?" An Nhược cũng muốn nói chuyện với anh, nhưng bên ngoài thực sự rất lạnh, huống chi cậu đã ngồi đây gần ba tiếng đồng hồ rồi.
Khi nãy ở trường, sau khi nói chuyện điện thoại với Tiêu Phong, hiểu ra mọi chuyện, cậu chỉ biết bản thân phải nhanh chóng đi gặp Kỳ Nhiễm, cũng không màng đến bản thân chỉ mặt một cái áo sơ mi mỏng manh.
Nhận được địa chỉ, cậu đã canh từng phút để đến đây, chỉ là ngoài kế hoạch Kỳ Nhiễm lại không có ở nhà.
Kỳ Nhiễm để ý thấy tay cậu có chút không tự chủ được run rẩy, anh nhanh chóng mở cửa, dẫn An Nhược vào trong bật điều hòa lên, bước vào phòng bếp rót cho cậu một ly nước ấm.
"Em đến đây trễ như thế, trường học thì sao?" Kỳ Nhiễm cũng tự rót cho mình một ly nước, đặt mông xuống ngồi bên cạnh cậu.
"Hôm nay em có thể ở đây một đêm không?"
Không cho Kỳ Nhiễm một câu trả lời rõ ràng, nhưng cậu lại cho anh một kinh hỷ không nhỏ.
Hôm trước thì đánh tiếng muốn cậu dọn đến ở với anh, hôm nay sau khi nói chuyện với Tằng Vũ lại suy nghĩ trăm phương ngàn kế lừa cậu về, bây giờ thì hay rồi, An Nhược tự dâng mình tới cửa luôn...cho dù chỉ là một đêm.
"Được chứ! Nhưng giường anh hơi nhỏ...nếu em không ngại, không thì anh ra sofa---"
"Không sao, em không ngại! Chỉ sợ bản thân lúc ngủ có hơi loạn, làm phiền đến anh!" Ánh sáng trong phòng đã phần nào tố cáo biểu cảm của cậu, Kỳ Nhiễm có thể thấy rõ hai tai cậu đã biến thành màu đỏ từ lúc nào rồi.
"Sợ rằng bản thân anh ngủ còn loạn hơn cả em!"
Không khí không vì câu nói đùa của Kỳ Nhiễm mà làm hai người bớt căng thẳng đi chút nào, ngược lại sau lúc đó lại có phần không biết phải nói gì?
"Em/Anh---"
"Anh nói trước đi!"
Trong lúc này, theo logic bình thường thì hai người phải đùn đẩy cho đối phương nói trước, sau đó có một bên vì không muốn tình hình hiện tại cứ tiếp diễn mà phải chấp nhận mở miệng trước.
Nhưng Kỳ Nhiễm thì khác, anh nhận ra vai trò chủ động của bản thân, nên khi nghe được An Nhược muốn anh nói trước, Kỳ Nhiễm không ngần ngại lên tiếng.
"Em nghe anh nói trước, về chuyện này thì...có chút hơi khó nói nhưng mà...em chỉ cần nghe thôi, được không?"
Kỳ Nhiễm bỗng nhiên nghiêm túc làm cho An Nhược từ nãy đã có phần hơi căng thẳng, giờ lập tức không biết phản ứng ra sao, chỉ gắng gồng người thẳng lưng lắng nghe những lời Kỳ Nhiễm sắp nói.
"Lúc đưa em về trường anh có nói tiến triển của chúng ta hơi chậm phải không, cũng như em thấy rồi đó, từ khi xác nhận quan hệ đến nay cũng đã hơn một tuần rồi, nhưng thời gian chúng ta gặp nhau mỗi ngày nói tính bằng phút cũng không quá đáng. Việc thể hiện tình cảm cũng chỉ dừng ở mức độ chạm nhẹ lên môi, anh không có ý nói chúng ta quá nhạt nhẽo, nhưng anh nghĩ theo mối quan hệ của chúng ta đáng lẽ phải được nhiều hơn thế."
An Nhược nghe rõ từng câu từng chữ Kỳ Nhiễm nói, cậu đúng là một người mù tịt đối với chuyện tình cảm nhưng sau khi nghe được những lời khuyên của Tiêu Phong, An Nhược dần hiểu ra được ý nghĩa trong lời nói của Kỳ Nhiễm.
"Anh có thể nói cho em biết, khi đối diện với em, điều đầu tiên anh nghĩ đến là gì không?"
Kỳ Nhiễm rất ngạc nhiên trước câu hỏi của An Nhược, nhưng anh lại lo hơn cả chính là nếu bản thân nói ra suy nghĩ thật của bản thân liệu An Nhược còn có khả năng chấp nhận bên cạnh anh không?
"Nếu là nói từ lúc đầu, mỗi lần anh nhìn thấy em, anh chỉ muốn ôm em thặt chặt, thặt chặt vào lòng, xoa dịu đi những tổn thương mà em đã chịu đựng, làm lành đi những vết thương đã hở lạnh kia vì người khác. Nhưng lúc này, anh chỉ muốn...đè em xuống, hôn lấy những nơi giấu kín kia, khiến em xấu hổ mà gọi tên anh...Có phải em đang nghĩ anh rất kinh tởm hay không? Nhưng vì em muốn nghe những lời nói thật..."
Nhưng ngược với suy nghĩ của anh, An Nhược ngồi một bên, thân thể không biết từ bao giờ đã hướng về phía anh, thân thể run rẩy vì lạnh khi nãy đã được điều hòa xoa dịu đi vài phần. Cậu im lặng nghe anh nói, im lặng khi anh nói xong, và im lặng...dùng đôi mắt phản ứng lại những gì vừa nghe được.
An Nhược khóc, nhưng Kỳ Nhiễm không lau đi những giọt nước mắt đó, vì anh đã thấy những giọt nước đó ấy cùng với một nụ cười. Anh chỉ đưa tay kéo cậu, để cậu tựa vào lồng ngực anh mà khóc cho đã.
Sau khi đã giải tỏa một trận, một mảng trên áo Kỳ Nhiễm cũng thấm đẫm nước mắt của cậu, An Nhược lùi người ra khỏi lồng ngực anh, dùng đôi mắt long lanh nước nhìn anh từ dưới lên, cậu bỗng cảm thấy bản thân sao có thể vừa bi thương lại vừa may mắn đến thế.
"Em có muốn đi tắm trước khi ngủ không?"
"Em không có mang đồ theo?" Thân thể vì khóc nhiều cũng có phần hơi mệt, mồ hôi trên người không tự chủ được cũng thấm lên tóc một ít. Nếu là ở phòng mình, An Nhược cũng lười nghĩ mà leo lên giường đánh một giấc, nhưng giờ không phải như thế.
"Vậy lấy của anh đi, chắc có lẽ không vừa lắm nhưng có còn hơn không."
"Dạ được!"
Kỳ Nhiễm chỉ phòng tắm cho An Nhược, trong lúc cậu vào đó, Kỳ Nhiễm ngồi bên ngoài nhắn tin nói về mọi chuyện cho Tằng Vũ biết, sở chỉ anh không nói cho Tiêu Phong vì anh biết, nói với ai cũng vậy thôi!
Cạch...cạch
Cửa phòng tắm mở ra, nhưng sao lại có hai tiếng động phát ra cùng lúc.
Một tiếng là lúc An Nhược mở cửa phòng tắm, tiếng còn lại chính là do...điện thoại của Kỳ Nhiễm đã nằm yên với sàn nhà.
Vì An Nhược từ bên trong bước ra và...không mặc gì cả!