Tiêu Phong cũng thu được mọi thứ trong phòng vào tầm mắt, có lẽ hơi kỳ lạ khi nói như vậy, nhưng nếu đối mặt với một người vừa nhìn thấy mình đã ha hả cười như trúng thuốc như thế, nếu người đó không điên thì trên đời không có người nào bình thường rồi.
"Em cũng có suy nghĩ đó!"
Cả hai kéo ghế ngồi đối diện Tiêu Viễn Trì, Triệu Kỳ Nhiễm và Tằng Vũ đứng bên ngoài chỉ ước bản thân có thể dính lên cánh cửa sắt này mà thôi. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại vì sao bọn họ lại phải đồng ý chuyện điên rồ này, chưa nói gì đến việc tiếng cười ha hả cứ vang vang trong không khí, không biết là có vấn đề thật hay là cố tình khiêu khích.
"Ông muốn nói chuyện gì với chúng tôi?"
Tiếng cười đột nhiên im bặt, Tiêu Viễn Trì ngớ người ra, hắn an ổn lại chỗ ngồi, chỉnh sửa lại mắt kính, làm "mềm" xuống mái tóc như vừa trải qua một đợt lốc xoáy của bản thân, vuốt thẳng nếp gấp trên áo sơ mi, hai tay nhẹ nắm lại đặt nhẹ lên bàn, cố gắng quay lại là Tiêu tổng Tiêu Viễn Trì.
"Con thấy cha mình ở đây mà không biết mình phải làm gì hay sao? Mau kêu con rể Tằng làm chút thủ tục đi, công ty không quản nữa à, còn ngày giỗ mẹ con sắp tới thì sao? Đám người đó chỉ biết dùng chiêu này thôi, ta ở đây càng lâu càng bất lợi đấy!"
"Nếu ông không nhắc đến mẹ, chúng ta vẫn có thể tiếp tục cuộc nói chuyện...mọi chuyện đã bại lộ, ông không cần phải giả vờ nữa."
Nghe đến đây, Tiêu Viễn Trì chau mày, khuôn mặt đang cúi xuống chợt trợn mắt lên nhìn lần lượt hai người. Đôi tay đặt trên bàn di chuyển lên đầu gối với tư thế hai chân chéo nhìn có vẻ rất tự cao, có lẽ đây mới là bản chất của ông ta.
"Bại lộ? Con nghĩ chuyện bại lộ nghĩa là sao? Ta đây là vì đất nước, vì xã hội và vì cả mấy đứa đấy! Những người đó luôn nói những chuyện ta làm là tội ác, thử hỏi không có sự hy sinh thì làm sao gặt hái được phần thưởng xứng đáng, lúc nào cũng gán cho ta một cái mác sát nhân gì đó, thử hỏi những thí nghiệm hay nghiên cứu của mấy nhà khoa học gì đó đã nắm bao nhiêu mạng người trên tay, tại sao bọn họ làm lại được công nhận, được người người nể phục, không phải cũng dẫm đạp lên mạng bao nhiêu người mới có hay sao?"
Tiêu Phong cùng An Nhược biết tư tưởng ông ấy đã "hư", không ngờ thật sự đã "hư" đến mức hết thuốc chữa.
"Ông có biết gì không? Tôi đang cảm thấy rất ghê tởm khi nhớ được gần mình đã bỏ ra gần hai mươi năm cuộc đời để gần gũi với ông và hiện tại là đang thở chung bầu không khí nơi đây. Tiêu Viễn Trì, ông thật sự nghĩ bản thân có đủ cân lượng để đi so sánh với những người ông vừa nói đến hay sao? Tôi nghĩ ngay cả nhắc đến tên họ ông cũng không có tư cách."
Tiêu Phong thật sự không còn chút kiên nhẫn dành thêm phút nào ở đây, anh muốn rời khỏi đây ngay lập tức và không hề có một chút nào là nghĩ đến việc muốn gặp lại người đàn ông này.
"Tôi muốn hỏi ông một chuyện? Chuyện của mẹ...năm đó!?"
"Haizz...Tú Huệ là một người phụ nữ tốt, nếu mấy đứa đã biết mọi chuyện ta không cần giấu giếm làm gì nữa. Bà ta phát hiện căn phòng bí mật trong phòng ta, mấy đứa đã thấy rồi phải không?" Như đang thả hồn mình vào căn phòng kia, người đàn ông đưa tay vẽ vẽ lên bàn, miệng liên tục phát ra những từ cảm thán, "Thật là một kiệt tác! Họ đứng đó, cho dù không còn thở, thật hoàn mỹ!"
"Đúng là tên cặn bã!" Tiêu Phong không kìm được nhào tới nắm lấy cổ áo ông ta, nhưng ngay lúc chỉ cách vài cm thì cú đấm của anh đã va chạm một cách thân thương với khuôn mặt ông ta thì bị một cánh tay nắm lại.
"Không cần thiết vậy đâu, đây chỉ là cách giải quyết của con người thiếu suy nghĩ, hãy giữ cơn thịnh nộ này, làm cho nó lớn lên, và không bao giờ tha thứ!"
Tiêu Viễn Trì có lẽ cũng rất ngạc nhiên trước cách hành xử của hai người, ai đó từng nói, nếu muốn lừa gạt một ai đó, điều tiên quyết đầu tiên đó là chúng ta phải hiểu rõ về người đó, lúc đó...lời ta nói, giọng nói của ta, cử chỉ khuôn mặt của ta...mới có thể thành công khiến người đối diện trở thành người trong bẫy.Nhưng có lẽ Tiêu Viễn Trì đã nhầm, ông có lẽ chưa bao giờ hiểu về hai đứa con này.
"Nói cho cùng, ta sai chỉ vì là người tiên phong trong những chuyện điên rồ mà thôi, thử nghĩ nếu chuyện này thành công trót lọt, con có biết nó sẽ đem lại lợi ích to lớn như thế nào. Ta tin rằng lúc đó, những người xung quanh nhất định sẽ hết lời ca ngợi và ngưỡng mộ ta. Thử xem ai lại nghĩ có một đội quân mà một địch lại một trăm chứ, phải không?"
"Vậy được, ông có thể dành cả phần đời còn lại của mình để ôm ấp giấc mộng đó, nếu như có một ngày ông có cơ hội được thực hiện chuyện đó, thì thật không may rằng chúng tôi luôn ở đây...đợi ông!"
Nói xong, không đợi ai phải lên tiếng cả hai nhất loạt rời khỏi đó, cho dù một ánh mắt cuối cũng không ai thèm "bố thí" cho ông ta. Bên ngoài hai người đàn ông không biết từ bao giờ đã quay lại dáng vẻ "hảo soái", đợi được người thương của mình ra thì ai về nhà nấy.
Chuyện của cảnh sát đương nhiên không liên quan đến hai anh em Tiêu gia nữa, Tiêu Phong phải trở về công ty, Tiêu An Nhược cũng phải quay lại trường, hôm đó rời khỏi tổ chức mà không nói lời nào với Lục Minh, sợ rằng hắn đang ngồi ở đâu đó luôn miệng sỉ vả cậu rồi.
"Mọi chuyện còn lại bọn anh sẽ giải quyết! Nhưng sợ hiện tại Tiêu gia không thể ở được nữa, cảnh sát đang niêm phong chỗ đó. Vậy, em..." Triệu Kỳ Nhiễm không hiểu suy nghĩ đến chuyện gì bỗng nhiên đỏ mặt, người từng trải như Tằng Vũ sau lại không hiểu cơ chứ, nhẹ đẩy đẩy cánh tay Tiêu Phong để cho anh nhìn cảnh tượng đó.
"Em ở ký túc xá trong trường mà...Hiện tại thì em cũng không muốn quay trở lại đó đâu."
"À, đúng rồi. Ký túc xá...t...tốt!" Triệu Kỳ Nhiễm dường như nhận ra bản thân phản ứng hơi quá chợt bật công tắc thu liễm lại một chút. Nhưng anh không ngờ An Nhược lại có thể ngây thơ như thế, hay tại bản thân quá gấp gáp. Anh chỉ có thể một bụng suy nghĩ mà đem người đưa về ký túc xá.
..............................
Quay về trường được một tuần, hai bên vẫn sinh hoạt như bình thường chỉ khác một chút, à...có lẽ không phải một chút. Mỗi ngày như thường lệ, tan ca xong Triệu Kỳ Nhiễm lại chạy đến trường học, thầy cô cùng học sinh ở đây ban đầu nhìn thấy anh không thể che giấu được có nhiều suy nghĩ, nhưng từ từ thì sự xuất hiện của anh không còn ai thấy lạ nữa. Đến cả học sinh có tình cờ bất gặp anh đứng dưới ký túc xá cũng chỉ bâng quơ hỏi "Đến đón người sao?" rồi rời đi. Còn giáo viên thì rất hoan nghênh anh, vì từ khi anh thường xuyên xuất hiện ở đây, những sinh viên bất trị của trường cũng thu liễm đôi chút..
Một ngày sau khi Tiêu An Nhược quay lại ký túc xá, trong khi đang sắp xếp lại chút đồ lặt vặt, tính ra ngay khi cậu chuyển vào còn chưa kịp làm gì đã bị chuyện của Lâm Nhữ kéo đi lòng vòng bên ngoài, cũng may sếp Tằng đã đích thân đứng ra nói chuyện với chủ nhiệm cho cậu, nếu không sợ rằng Tiêu An Nhược cũng không bình yên được như thế này.
"Cậu đừng có vòng qua vòng lại nữa, cảnh sát đã theo lời Vương Văn Thức đi điều tra, rất nhanh chóng sẽ có đáp áp thôi. Cậu không nghe người ta thường nói "Không có tin tức là chuyện tốt!" hay sao?" Từ sau khi quay lại đây, Lâm Nhữ cứ như thế, lượn qua lại trước mặt thì không nói, đôi khi còn quên khuấy đi hiện trạng của bản thân mà xuyên qua cả tường, chạy qua cả phòng bên cạnh hay cả người cậu luôn.
"Biết thế, nhưng không thể bình tĩnh được!"
"Haizz, mặc kệ cậu vậy, tôi phải lên lớp đây." Nói xong, An Nhược chỉ hận không gắn bánh xe vào chân mà chạy thôi.
Bước vào lớp, đến chỗ ngồi quen thuộc an vị, chưa đầy mười phút giáo viên đã vào. Sau sự việc cũng không nghe thông tin Hi Hòa có quay lại công việc ở đây không, chủ nhiệm mới cũng là một người được bổ nhiệm từ vị trí giáo viên bộ môn trong trường, gọi là thầy Tân.
Thầy Tân bước vào lớp, theo sau là một người thanh niên có chiều cao vượt trội, cậu chắc chắn hắn ta có thể thấy được đỉnh đầu của thầy giáo đứng kế bên.
"Trật tự! Trật tự! Nào, đây là người mới, từ Khoa Công nghệ chuyển qua đây!"
Cả lớp theo lời thầy Tân vỗ tay bộp bộp, cậu thanh niên giới thiệu tên chào hỏi sơ sơ rồi về chỗ ngồi, không cần nói cũng biết ngồi bàn cuối chắc rồi, nếu không chắc trong lớp chỉ có thể nhìn thấy gáy hắn thôi. Nhưng...tại sao lại ngồi phía sau cậu cơ chứ.
"Tôi tên Lư Minh, từ nay mong được giúp đỡ."
"Tiêu An Nhược, tôi cũng là sinh viên mới." Từ sau sự kiện vừa rồi, An Nhược rất để ý đến những người xung quanh mình một cách phản xạ tự nhiên. Thêm vào đó, hiện tại cậu đã là người có chủ, nếu để Kỳ Nhiễm hiểu lầm gì đó, mọi chuyện sẽ không còn vui nữa đâu.
"Mà, An Nhược này, phòng ký túc của em chỉ có một người phải không? Lư Minh sẽ đến ở cùng, sau giờ học em có thể dẫn bạn theo cùng về không?"
Nghe tên mình bị điểm danh, lại liếc nhìn xuống người phía dưới, Tiêu An Nhược một mặt "không còn cách nào khác" đáp ứng. Trong lòng cậu chỉ miên man suy nghĩ về một chuyện, bình thường không ai thấy trong phòng có người, nhưng qua đôi mắt của cậu thì Lâm Nhữ luôn ở đó.
Liệu cậu có trở thành dị nhận trong mắt người khác khi nhất thời làm điều gì đó hay không? Hơn nữa, ở chung trong một căn phòng chỉ mấy mét vuông, không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra đâu.