Nghe đến tên mình, Vương Văn Thức dừng lại mọi động tác, yên lặng đứng bên trong.
"Là ông ta! Lần này lại lập được công lớn, Sếp Lý của Sở cảnh sát thành phố đích thân đến trao bằng khen mà, nghe nói sắp tới ông ấy sẽ được điều đi làm chỉ huy Sở cảnh sát ở tỉnh."
"Có người tốt số vậy sao chứ? Vợ thì vừa đẹp lại giàu sang, nghe nói con trai ổng năm nay vừa tròn sáu tuổi vậy mà bên nhà ngoại đã cho nó thừa hưởng không ít của cải rồi. Ổng còn là người có địa vị như thế, cơ ngơi to tổ chảng đó là của ổng hết không nghi đâu được."
"Mỗi người có cái số mày ơi! Như tụi mình, sáng mở mắt ra đã lãnh tận bốn cái xác, sợ lần này không phá được án, chắc tao với mày về quê ăn Tết sớm luôn."
"Đừng có miệng quạ mày, mà bốn người trong cùng thôn phải không? Có khi nào là tên điên nào trong xóm phát bệnh không mày."
"Mày nghĩ có thằng điên nào, đi giết hai ông bà già xong lại chạy đến cô nhi viện giết đúng hai người phụ trách không? Mấy thằng điên là gặp ai cũng chém hết mới phải."
"À, thôi nhanh nhanh ra ngoài đi, còn về Sở báo cáo lại nữa."
Cơ thể hắn như bị ai đó rút cạn sức lực, Vương Văn Thức dựa lưng vào tường hai chân phải cố hết sức mới năng cơ thể hắn đứng thẳng. Chỉ một câu nói vô dụng ý của hắn, bốn mạng người đã không còn. Vương Văn Thức đưa đôi tay run rẩy lên trước mặt, trong lòng bồn chồn không yên, cứ như muốn giải phóng một cái gì đó ra ngoài. Hắn không cảm thấy buồn bã, không cảm thấy hối hận mà là sự...hưng phấn.
Không gian bên ngoài bỗng nhiên im lặng, hai giây sau, những người đứng gần nhà vệ sinh đều có thể nghe rõ giọng cười ha hả của hắn, là sự thỏa mãn, hưng phấn, sung sướng, những điều khiến cho hắn như muốn bay lên. Tiếng cười văng vẳng lan xa ra mọi phía, dường như cả một đời hắn chưa bao giờ được cười một cách thoải mái như vậy. Nhưng sẽ không ai ngờ được rằng, nụ cười đó cũng mở ra một sinh mạng mới cho một con quỷ xấu xa không ngờ.
.......................
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Vương Văn Thức tìm một nơi bán đồ ăn mua thật nhiều món, đáng lẽ hắn cũng định xuống căn tin bệnh viện để mua, nhưng hắn lại nghĩ thức ăn ở bệnh viện thường rất nhạt nhẽo, nên Vương Văn Thức đã cất công đi tìm cửa hàng thức ăn bên ngoài. Giờ đây sẽ không ai hiểu được tâm trạng của hắn như thế nào, cảm giác cứ lâng lâng giống như một thế giới quan mới vừa được khai sáng. Hắn đã tính toán tỉ mỉ về một cuộc sống hạnh phúc cho cả hai cha con, không có ai có thể xen vào niềm vui hạnh phúc sum vầy của hai người họ.
Sau khi đã chuẩn bị thức ăn cùng một số quần áo cho Ái Vương, Vương Văn Thức một lần nữa đi ra ngoài. Lấy trong túi áo ra một mảnh giấy, nhấn gọi số điện thoại bên trên, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Anh thấy quà gặp mặt của tôi thế nào?"
"Tôi rất ưng ý, nhưng vẫn chưa hài lòng lắm." Vương Văn Thức không còn là một tên trưởng phòng của một công ty nhỏ nhoi nữa, giờ đây hắn là người ra điều kiện. Hắn cảm nhận được người đàn ông đó cần hắn, là một người làm ăn Vương Văn Thức có thể nắm rõ tâm ý của một người, làm sao để người đó bị đưa vào tình thế là người phải chấp nhận mọi điều kiện của hắn.
"Vậy sao? Vậy không biết, anh Vương còn yêu cầu gì nữa không?"
"Anh biết một người tên Vương Văn Thức ở Sở cảnh sát không? Chúng tôi có cùng tên, nhưng hình như cuộc đời thì không giống nhau lắm, tôi ghen tỵ với anh ta, nếu anh có thể giúp tôi giải quyết sự phiền muộn này. Chúng ta sẽ trở thành đồng bạn!" Đây rõ ràng không còn là yêu cầu, không còn là mong ước, mà nó là điều kiện. Hắn không biết người bên kia là ai, có thế lực như thế nào, nhưng ông ta chỉ nhờ việc gặp qua hắn một lần, một câu nói vu vơ của hắn đã có thể biết những người có thù với hắn là ai? Chứng tỏ bản lĩnh của bọn họ đương nhiên không dừng ở một việc chém giết đấy!
"Yêu cầu của anh đã được chấp nhận. Hợp tác vui vẻ!" Chỉ trong hai giây suy nghĩ, người đàn ông bí ẩn đã thoải mái chấp thuận mọi chuyện.
"Được! Tôi chờ anh."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, y tá chăm sóc Ái Vương đến báo bé đã tỉnh lại, Vương Văn Thức tức tốc chạy đến nơi. Nhưng khi bước đến cánh cửa phòng, không hiểu sao đôi tay hắn lại bắt đầu run rẩy. Hàng tá suy nghĩ lần lượt chạy vào đại não Vương Văn Thức, đã bảy năm rồi...Liệu đứa bé có nhận hắn không? Nó có hận hắn không? Phải làm sao để đứa nhỏ biết nổi khổ của hắn?
Nhưng cuối cùng cánh cửa vẫn được đẩy ra, tuy trong phòng bệnh có rất nhiều người nhưng không hiểu vì sao hình ảnh đứa bé vẫn cô đơn đến lạ. Nó ngồi đó, một mình, nghe tiếng đẩy cửa, đầu nhỏ cũng chỉ quay sang một chút rồi lại quay trở lại trạng thái thơ thẩn ban đầu.
Vương Văn Thức nhẹ nhàng bước đến bên cạnh đứa nhỏ, đến tiếng kéo ghế hắn cũng không dám để phát ra. Hai người cứ ngồi đó, hắn nhìn nó, nó nhìn trời, được hơn hai mươi phút, khi Vương Văn Thức quyết định lên tiếng, đứa nhỏ lại dành trước.
"Cha có đi nữa không?"
Một câu nói, một tiếng gọi, Vương Văn Thức cứ ngỡ tim hắn đã ngừng đập từ bao giờ. Cổ họng như có ai bóp chặt, đến một lời đáp trả cũng khó phát ra, đôi mắt hắn bắt đầu ngấn lệ, là giọt nước mắt của đàn ông.
"Con biết ta sao?"
Đứa bé lấy trong túi quần ra một tấm hình, tấm hình nhỏ đến nổi chỉ ba ngón tay đã có thể che được, hình ảnh bên trên đã phai mờ, lớp kính bảo vệ cũng bị bong ra. Bức ảnh được gấp lại nhiều lần, chỉ để lộ đúng khuôn mặt của người bên trên...là hắn.
"Là mẹ đưa cho con, bà ấy nói con phải giữ tấm ảnh này và đợi. Ông ấy sẽ...quay lại!"
"Xin lỗi con! Ta đến trễ quá!" Không quan tâm xung quanh có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn hai người, Vương Văn Thức vươn người ôm cả cơ thể đứa bé vào người.
Người con gái hắn yêu có lẽ đã hi vọng rồi thất vọng biết bao nhiêu lần, cho đến ngày cô ấy từ giã cuộc đời, có lẽ cô ấy cũng đã trách hắn, mắng hắn, hận hắn như thế nào. Đôi mắt Vương Văn Thức đã không còn nhìn được tấm ảnh nữa, vì nó đã nhòe lên vì nước mắt của ông.
"Đi cùng ta được không? Chúng ta sẽ có một cuộc sống mới, có một ngôi nhà mới, và những người yêu thương con hơn."
"Nhưng mộ của mẹ thì sao? Sẽ không ai dọn dẹp, không ai nhổ cỏ, không ai thắp nhang cho mẹ. Mẹ sẽ rất buồn!" Đứa bé vẫn còn quá non nớt để hiểu hết thảy mọi chuyện, rằng những lời nó nói như kim dao lần lượt đâm vào trái tim hắn.
"Ba chúng ta là gia đình mà, chúng ta đi, đương nhiên mẹ cũng sẽ đi. Ba người chúng ta cùng rời khỏi đây, được không?"
"Dạ được!" Nghe nói cả mẹ cũng có thể "đi" theo, đứa nhỏ dường như đã trút bỏ được mọi phiền muộn, quay trở lại làm một đứa trẻ vô tư lự, ai bảo gì thì làm nấy.
"Rất giỏi, cha có mua rất nhiều đồ ăn cùng quần áo đẹp cho con, con phải mau chóng khỏe lên, chúng ta sẽ cùng rời khỏi đây!" Điều Vương Văn Thức suy nghĩ rằng, đứa bé chỉ lo mộ phần của mẹ mà không hề nhắc đến ông bà hay cô nhi viện, chứng tỏ nó cũng không quyến luyến gì với bọn họ. Vậy một người càng xa lạ hơn với bọn họ như hắn, cần gì phải nghĩ nhiều.
"Dạ."
Hắn tự thề rằng, cho dù bản thân hắn như thế nào, cho dù hắn trở thành ác quỷ, trở thành tên tội phạm xấu xa như thế nào. Ái Vương cũng sẽ không bao giờ bị ai tổn thương thêm một lần nào nữa, vì hắn...không cho phép.