Đến tuần vừa rồi trong thành phố liên tiếp xảy ra các vụ bắt cóc trẻ em, nhưng cách hành sự của bọn người đối với vụ việc bắt cóc này lại khác tính chất của các vụ bắt cóc khác.
Thông thường các vụ bắt cóc được xác định khi thủ phạm thông báo cho người nhà số tiền chuộc họ phải chuẩn bị. Nhưng đối với các vụ án này, khi đứa trẻ bị bắt đi ngay tại thời điểm đó, mẹ của đứa trẻ sẽ nhận được một cuộc gọi thông báo đứa trẻ đã bị bắt đi.
Người mẹ cùng gia đình sẽ lập tức liên hệ với cảnh sát nhưng do chưa đủ thời gian bên cảnh sát sẽ từ chối thụ lý, trong lúc người nhà hoang mang bối rồi chờ đợi trong vô vọng...Đứa bé sẽ được trả lại cho gia đình ngay tại thời điểm vụ án đủ thời gian để thụ lý, nhưng trong tình trạng khác.
Nội tạng của đứa trẻ hầu như không còn, vết khâu trên bụng rất cẩu thả rõ ràng thủ phạm không hề trân trọng di thể của đứa trẻ, thêm vào đó là một chữ S với dấu gạch chéo được khắc lên người đứa trẻ. Xác của đứa trẻ được đặt trước cửa nhà, kèm theo bức hình, là cảnh đứa bé nằm trên giường giải phẫu trước khi bị giết.
Khỏi phải nói gia đình đứa trẻ cảm thấy như thế nào, khi cảnh sát đến lấy lời khai để điều tra người nhà còn kích động đến nổi tấn công người thi hành công vụ cho dù họ biết đó là phạm luật. Một trong những người mẹ đã nắm lấy người cảnh sát, đôi mắt đỏ hoe có phần mờ mịch dường như những giọt nước mắt đã không thể rơi ra được nữa từ đôi mắt ấy. Bà cứ theo hỏi:
"Tại sao? Tại sao các người không thụ lý? Các người là hung thủ giết người, chính các người. Rõ ràng các người có thể điều tra biết đâu chừng con tôi đã không thê thảm như thế, tại sao không thụ lý? Tại sao lại bỏ mặc nó?!"
Mấy ngày nay, sở cảnh sát không khi nào được yên tĩnh, tiếng kêu khóc của những người cha người mẹ, tiếng trấn an bên phía cảnh sát, tiếng hỏi chuyện của đám phóng viên hóng chuyện. Ép người của Triệu Kỳ Nhiễm sắp nghẹt thở đến nơi, khiến anh từ khi chia tay với Tiêu An Nhược tại bệnh viện cũng không có thời gian gặp cậu thêm lần nào nữa.
Hôm nay nhận được điện thoại của Lục Minh, anh đã phải vất vả thế nào mới chen qua được đám người đó để đến đây. Lính của anh còn oán than trong sở rằng đã ba ngày rồi chưa được nhìn thấy ánh mặt trời đây kìa!
"Tàn nhẫn như thế thật không còn là người nữa mà." Tiêu An Nhược sau khi nghe xong câu chuyện vẫn chưa hoàn hồn được, có người có thể mặt lạnh tanh mà lôi hết nội tạng của một người ra sao? Lại còn khâu đem trả lại nữa, không cần tử tế như thế chứ!?
"Có thể hỏi anh ta đứa bé gần nhất được phát hiện ở đâu không?" Triệu Lâm Nhữ ngồi đối diện cũng nghe được câu chuyện, đánh tiếng với Tiêu An Nhược.
Nghe Triệu Lâm Nhữ nói, Tiêu An Nhược nhớ lại câu chuyện vừa rồi của hắn. Có lẽ nào không?
"Nạn nhân gần đây nhất cảnh sát phát hiện là ở đâu?"
"Ở con hẻm phía sau trường các cậu. Cậu đúng là không cập nhật tin tức chút nào..."
"Triệu Lâm Nhữ nói cậu ấy thấy được người khả nghi, cũng vì theo dõi những người đó cậu ấy mới gặp chuyện, có lẽ đó cũng là hung thủ giết cậu ấy."
"Cậu nói hắn thấy được mặt nghi phạm sao? Vậy..." Nghe thấy có thể tìm được chứng cứ mới cho vụ án, máu cảnh sát trong người Triệu Kỳ Nhiễm tăng vọt.
"Chúng tôi đều vẽ rất xấu, sợ là phát họa xong người đó sẽ không tìm được trên trái đất luôn mất."
"Tôi sẽ liên hệ với người có chuyên môn, cậu muốn tại đây hay đến sở cảnh sát---"
Triệu Kỳ Nhiễm chưa nói được hết câu, điện thoại trong túi chợt reo liên hồi. Người gọi đến ngoài dự tính là Cao Tuấn – một trong ba người cùng Triệu Kỳ Nhiễm đến căn biệt thự trước đó, người còn lại là Trạch Dương.
Cao Tuấn được Triệu Kỳ Nhiễm phân công điều tra vụ của Triệu lâm Nhữ, bây giờ chắc là phải ở phòng khám nghiệm chờ kết quả.
"Sếp Triệu, anh đang ở đâu vậy, bọn người bên gia đình nạn nhân lại kéo đến gây rối, đám bên Quảng Nguyên sắp cầm cự không nổi rồi!"
"Cậu đang ở đâu?" Tình hình tại sở có lẽ cũng nằm trong dự liệu của Triệu Kỳ Nhiễm, bọn họ đã đóng quân bên ngoài cổng lâu như thế chắc chắn là chờ thêm tiếp viện tới. Trước khi rời khỏi đó anh cũng đã dặn dò bên Quảng Nguyên phải làm gì, bọn họ sẽ không chế được tình huống thôi.
Với lại đường đường là một trung tâm cảnh sát trấn áp tội phạm nguy hiểm, mà chỉ những người dân thường chưa kể phần lớn chỉ là phụ nữ lại không áp chế được sao? Vậy sở cảnh sát nuôi bọn người đó để làm gì nữa chứ!
"Em đang trên đường đến hiện trường vụ án, bên phía khám nghiệm đưa ra bản kết quả khám nghiệm rồi nên em đến xác nhận một số thông tin."
"Việc tại sở có đám người Quảng Nguyên lo, cậu không cần bận tâm. Trước hết, cậu liên hệ giùm tôi một người có chuyên môn trong mảng phát họa nghi phạm, tôi cần họ làm vài chuyện."
"Vậy...em có được không?" Cao Tuấn xin điều qua tỉnh A cũng chỉ vì muốn làm việc dưới trướng của Triệu Kỳ Nhiễm, vậy mà từ khi điều qua đây hắn chưa bao giờ có được cơ hội hợp tác với anh, đa số là đi theo làm nền. Lần này có cơ hội như thế, làm sao có thể bỏ qua chứ.
"Cậu...có thể sao?" Triệu Kỳ Nhiễm thấy Cao Tuấn tự đề cử mình thì cũng có phần ngạc nhiên, nhưng dùng người của mình đương nhiên vẫn tiện hơn là huy động lực lượng nơi khác.
"Em từ tổ phát họa nhận diện nghi phạm điều qua đây!"
"Được rồi! Đến ký túc xá nam phòng 139 Đại học A."
"Vâng! Lập tức sẽ có mặt." Thật ra cho đến khi tắt điện thoại, Cao Tuấn vẫn luôn suy nghĩ, "Đến ký túc xá Đại học làm gì? Tại sao lại đến đó?"
Nhưng đó chỉ là những câu hỏi bỏ ngõ mà thôi!