*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Hạc bối rối trong lòng, nhưng cậu biết khi xuống sẽ rất phiền phức, nhất là không rõ tình huống đang xảy ra, ai biết cậu sẽ phải đối mặt với chuyện gì, vì vậy cậu nắm lấy khung cửa không chịu rời.
"Đừng kéo tao, tao không muốn đi, muốn thì tụi mày tự mà đi"
Thay vì buông tay, mọi người lại kéo mạnh hơn "Mày là nhân vật chính, tại sao không thể không đi? Hôm qua còn để ý đến nó, hôm nay hối hận rồi à?"
???
"Tao để ý nó?" Có lầm hay không?
"Ừ" Trương Nam Sinh tiến tới nắm tay Hứa Hạc "Hôm qua còn nói khá thích nó, sao hôm nay lại đổi ý?"
???
Có chuyện này?
"Tao nghĩ nó mắc cỡ." Một người bạn khác nói.
"Vậy thì như này đi." Trương Nam Sinh đề nghị "Lát nữa mày nói mày bị tụi tao ép phải xuống, không phải mày chủ động xuống, như vậy sẽ không mất mặt đúng không?"
Những người khác đồng ý gật đầu, trong phòng học vang lên tiếng cười.
Hứa Hạc không cười nói "Tao đang rất nghiêm túc, không phải đùa."
Thấy họ không hiểu, cậu chỉ có thể bôi đen Vương Tu "Tao nói cho tụi mày biết, người này rất bí ẩn, chỉ cần tụi mày rời đi mà bỏ tao lại, hắn sẽ liền động tay động chân với tao, loại người này tụi mày còn thấy tốt sao? Định đẩy tao vào hố lửa đấy à?"
"Hả?"
Trương Nam Sinh nhíu mày "Còn có chuyện này sao?"
Những người khác cũng dừng cười, buông Hứa Hạc ra.
Hứa Hạc được thả tự do, định tiếp tục bôi đen, từ xa đột nhiên vang lên một giọng nói "Tôi đã làm như vậy với cậu sao?"
Hắn dừng lại một chút "Nhưng...tại sao tôi lại không biết?"
Hứa Hạc: "......"
Vương Tu bước lên từ cầu thang, lúc đầu chỉ để lộ cái đầu, nhưng về sau bước ra với dáng người gầy nhưng rắn chắc, đôi chân dài thẳng tắp, làn da bánh mật rất khỏe mạnh, khuôn mặt bụ bẫm trước kia giờ đã thay đổi rõ ràng, nhìn còn đẹp trai hơn Hứa Hạc.
Nếu nhan sắc của Hứa Hạc thuộc tuýp xinh đẹp, thanh tú, tinh tế thì nhan sắc của Vương Tu thuộc tuýp anh tuấn, gọn gàng, nhanh nhẹn.
Đặc biệt sau khi trải qua quá trình từ bị ức hiếp nên trên người có khí chất trầm ổn, nội liễm*.
*Nội liễm: ẩn vào bên trong/thu lại vào bên trong, vẻ đẹp trai với những đường nét không quá sắc sảo, góc cạnh nhưng càng nhìn càng thấy cuốn hút, có thể hiểu là gương mặt đẹp trai nam tính.
Thoạt nhìn, hắn khác với các bạn cùng lứa tuổi, có nét trưởng thành hơn.
"Sao cậu lại lên đây?" Trương Nam Sinh đánh vỡ bầu không khí xấu hổ hỏi trước.
"Cậu ấy không muốn xuống, tôi chỉ có thể lên." Vương Tu không chớp mắt nhìn Hứa Hạc nói.
Đáy mắt Hứa Hạc lạnh lùng xen lẫn cảm xúc phức tạp, cuối cùng thở dài để che đậy cảm xúc.
Càng không muốn gặp ai thì càng gặp phải người đó, Vương Tu luôn là người phá vỡ kế hoạch của cậu.
Hơn nữa, cậu có một linh cảm xấu rằng Vương Tu dường như cũng được trọng sinh, thậm chí ông trời giúp hắn trọng sinh sớm hơn cậu.
Điều này có thể xảy ra.
"Tôi đã đặt một chỗ ở Dicos* rồi, hôm nay tôi bao hết cho, mọi người đi trước đi, chút nữa chúng tôi đến sau." Vương Tu đứng bên cạnh Hứa Hạc nhìn từ đầu đến cuối, không buông tha cho cậu.
*Dicos (tiếng Trung: 德克士; bính âm: Dékèshì) là một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh của Trung Quốc thuộc sở hữu của Công ty Dịch vụ Thực phẩm Ding Qiao Thiên Tân. Chuỗi nhà hàng này xếp thứ ba trong số ba doanh nghiệp thức ăn nhanh hàng đầu của Trung Quốc, nó có gần như nhiều nhà hàng như McDonald's. Chuỗi nhà hàng Dicos được thành lập vào năm 1994 tại Thành Đô, Tứ Xuyên, Trung Quốc. Ảnh ở cuối chương. [cre:wikipedia]
Tiếng huýt sáo vang lên, có người vỗ tay tán thưởng. Lần tỏ tình này hoàn toàn trái ngược với kiếp trước, kiếp trước là cười nhạo hắn, kiếp này là chúc phúc.
Trương Nam Sinh đưa ra ánh mắt ám muội, theo những người khác rời đi, chỉ còn Hứa Hạc cùng Vương Tu trong phòng học.
"Cậu thật khác so với hôm qua." Vương Tu vươn tay khéo léo chỉnh lại mớ tóc rối giữa trán Hứa Hạc.
Hứa Hạc theo bản năng lùi về phía sau một bước, kết quả cậu vấp phải ngạch cửa, cả người ngã về phía sau.
Vương Tu tinh mắt nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cậu nhưng bị mất thăng bằng theo nên kéo cả Vương Tu ngã xuống đất, may mà hắn phản ứng nhanh, kịp thời dùng hai tay chống hai bên Hứa Hạc để không ngã lên người cậu.
"Đừng nhúc nhích." Đôi mắt Hứa Hặc sắc bén, định dùng con dao trong ba lô đâm vào tim hắn "Nói đi, chuyện này là như thế nào?"
Chính cậu cũng không biết tại sao mình được trọng sinh, vậy chắc Vương Tu cũng không có khả năng giải thích như thế nào.
Lẽ nào hắn đã chết trong tương lai sao?
Vương Tú cúi đầu liếc mắt nhìn "Động tác cầm dao sai."
???
Hắn đặt một tay lên đầu Hứa Hạc, tay kia nắm tay trái của cậu, hướng dẫn "Nên giữ nó như thế này, để con dao không dễ rơi ra và không bị giật mất, còn phải sử dụng lực tay tốt, em dùng dao như vậy là không đúng rồi. "
???
"Còn nữa, bên ngoài quả tim có sườn bảo hộ, sức lục em nhỏ, đâm vào chỗ này rất dễ bị mắc kẹt, không những đối phương không chết mà còn có sức chống cự."
Hắn nắm lấy cổ tay Hứa Hạc để lên bụng mình "Về sau, muốn uy hiếp ai đó hãy đâm vào chỗ này. Một khi đối phương động tay, hãy ấn con dao sâu chút nữa, người đó sẽ không thể cử động nữa."
Hứa Hạc: "......"
"Cắt cổ cũng được, trên cổ có động mạch chủ, khi cắt trúng dễ dẫn đến tử vong, nhưng giết người sẽ phải đi tù nên không nhất thiết phải làm như vậy."
Hứa Hạc: "......"
"Anh nghiêm túc một chút, tôi đang uy hiếp anh đó." Cậu dơ con dao về phía trước "Rốt cuộc tại sao anh lại như thế này?"
Vương Tu dừng lại "Ý của em là sao?"
Hứa Hạc suy nghĩ một chút "Có phải anh trọng sinh không? Trọng sinh từ khi nào?"
Vương Tu ngồi sang một bên nắm lấy mắt cá chân của Hứa Hạc.
Cậu theo bản năng né tránh "Anh làm gì vậy?"
"Anh xem mắt cá chân của em có bị thương không." Vương Tu một tay chống đất, một tay giữ mắt cá chân cậu.
"Không làm sao cả." Hứa Hạc tiếp tục co chân lại "Tôi chỉ giả vờ thôi."
Vừa rồi cậu ở ngay cạnh cửa nên không có khả năng không để ý ngạch cửa, nhưng cậu biết mình đánh không lại Vương Tu nên đã tận dụng nó, nếu là Vương Tu thì hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn cậu bị ngã.
Đúng là hắn đã hành động như kế hoạch, nhưng kết cục không phát triển như cậu nghĩ.
"Tôi đang hỏi anh đó, anh không cần bẻ lái sang chuyện khác." Hứa Hạc muốn đứng dậy chỉnh chu lại quần áo, hiển nhiên có chút mất kiên nhẫn.
Cậu cùng Vương Tu ở bên nhau nhiều năm nên cậu rất hiểu rõ từng hành động của hắn, hệt như một máy tính lưu trữ thông tin vậy.
"Anh trọng sinh từ năm 2011." Vương Tu giữ chặt mắt cá chân của cậu kiên trì cởi giày và tất, sau khi xem xét kĩ hơn, hắn phát hiện vết thương không nhẹ như lời Hứa Hạc nói, mắt cá chân bị sưng đỏ lên.
"Tại sao anh lại trọng sinh." Đây mới là trọng điểm.