Kể từ đó ngày nào Lục Triều Thanh cũng giúp cô đổ rác, và lúc trời bắt đầu tối thì tới đưa cô về nhà.
Nhưng mãi đến khi mùa khai giảng đến anh vẫn không theo đuổi được Mạnh Vãn. Thứ duy nhất anh thành công là tất cả các sinh viên khoa vật lí đều đã biết giáo sư Lục trẻ nhất đại học Z đang theo đuổi bà chủ tiệm mì.
Bà nội Lục gọi điện cho Lục Triều Thanh ra ga đón tân sinh viên Chu Dương đến trường mới.
Chu Dương kéo hai cái va li, cùng với người anh họ không thân lắm này đi bắt taxi.
Lên xe, Chu Dương mệt phờ thở hổn hển một lúc. Sau khi nghỉ ngơi xong cậu mới dựa vào ghế hỏi thăm anh họ: "Anh đang theo đuổi chị Vãn Vãn à?"
Lục Triêu Thanh mím môi không đáp.
Chu Dương đã hiểu rồi, cậu vỗ vai anh họ nói như hai người anh em tốt: "Nếu anh đối tốt với em một chút, em sẽ chỉ cho anh vài chiêu tán gái!"
Lục Triều Thanh không hứng thú với sự giúp đỡ của người khác.
Chu Dương bắt đầu lải nhải: "Nam sinh đeo đuổi nữ sinh là một kiểu, còn đàn ông theo đuổi phụ nữ lại có kiểu khác. Bình thường mấy anh chàng cao to đẹp trai là dễ thành công nhất đó. Anh họ à, anh đã đẹp trai sẵn rồi, anh còn có tiền nữa, nhưng anh chẳng bao giờ biểu hiện ra ngoài mình là người có tiền cả. Chị Vãn Vãn có khi còn không biết đúng chứ? Anh tự nhìn mình xem, mỗi lần đi đâu đều phải bắt xe khách thật quá mất mặt. Bao giờ rảnh anh chủ động đi mua cái xe mà đi thôi, thỉnh thoảng còn có thể chở chị Mạnh Vãn đi chơi, tốt biết bao nhiêu."
Nhưng mà lợi nhất là nếu anh họ mua xe, cậu thỉnh thoảng còn mượn xe đi vài vòng, nếu không thì phí cái bằng lái mới thi trong hè quá.
Lục Triều Thanh cảm thấy mình không có nhu cầu mua xe, nhưng anh bỗng nhớ lại lần trước xem mắt với Mạnh Vãn, lúc về có ngồi xe của cô.
Xe của Mạnh Vãn là BMW, nó có giá bao nhiêu anh cũng không biết bởi vì anh không am hiểu về ô tô cho lắm.
Buổi tối anh lại tới tiệm mì như mọi ngày.
Mạnh Vãn và mấy nhân viên trong tiệm đều đã quen cảnh này rồi. Đối với cô Lục Triều Thanh có ưu điểm hơn luật sư Ngô chính là anh chỉ lẳng lặng theo cô về nhà, không hề có ý nói chuyện với cô, vậy nên cô có thể coi anh như không khí.
"Tôi muốn mua xe riêng." Tối hôm nay Lục Triều Thanh bỗng nhiên nói chuyện.
Mạnh Vãn thờ ơ "ồ" một cái.
"Xe của em bao nhiêu tiền?" Để khẳng định bản thân, Lục Triều Thanh quyết định mua xe sang hơn Mạnh Vãn một cấp.
Mạnh Vãn tò mò nhìn anh: "Anh cũng muốn mua BMW à?"
Lục Triều Thanh gật đầu.
Mạnh Vãn nghĩ anh đang khảo giá nên cô nói ra trị giá xe của mình. Chiếc xe này do chính tay cô mua sau khi mở tiệm mì được hai năm. Dòng xe của BMW giá cũng khá bình dân, ba muốn mua cho cô cái tốt hơn nhưng Mạnh Vãn không muốn dựa vào ba mẹ mãi, dù sao thì tiền vốn của cửa tiệm ba cô cũng trợ giúp rồi.
Lục Triều Thanh ghi chép lại. Về nhà anh bắt đầu tìm hiểu về những dòng xe của BMW, cuối cùng ưng ý một chiếc màu đen, giá cũng đắt hơn xe của Mạnh Vãn hai trăm nghìn tệ, vừa với tầm anh có thể mua được.
Chọn mẫu xe xong rồi nhưng Lục Triều Thanh lại không có chút kinh nghiệm mua xe nào, hết cách anh đành phải sang gõ cửa nhà hàng xóm.
Mạnh Vãn vừa tắm xong nên còn chưa kịp lau khô tóc. Biết Lục Triều Thanh đến nên cô dùng khăn quấn tóc lên, đứng ở cửa hỏi anh: "Có việc gì không?"
Trên người cô mặc một bộ váy ngủ tương đối bảo thủ nên cảnh xuân cũng bị che chắn hết, chỉ lộ ra vùng cổ và hai vai trắng nõn trắng nà. Váy ngủ dài tới đầu gối lộ ra bắp chân trắng trẻo xinh xắn. Cô đi dép trong nhà màu hồng, màu hồng nhạt lại càng tôn lên đôi chân nhỏ nhắn trắng xinh, hai ngón chân cái cũng nhuộm thành màu hồng.
Lục Triều Thanh vô thức nhìn cô từ đầu đến chân.
Thậm chí anh không hề có ý định che dấu ánh nhìn của mình.
Mạnh Vãn vẫn luôn coi anh là người máy, nhưng biểu cảm của anh lúc này khiến cô ý thức được anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Cô hơi mất tự nhiên, tháo khăn trên đầu xuống vừa lau đầu vừa hỏi: "Rốt cuộc anh có chuyện gì?"
Vài giọt nước bắn vào mặt Lục Triều Thanh. Anh lùi ra một bước, nhìn gương mặt đang cúi của cô, hỏi: "Cuối tuần này em có rảnh không? Tôi muốn nhờ em đi chọn xe với tôi."
Mạnh Vãn không hiểu lắm: "Sao tôi lại phải đi cùng anh?"
Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc: "Ngoài em ra tôi chỉ còn một người bạn là giáo sư Cao, mà anh ta chưa mua xe bao giờ nên không có kinh nghiệm."
Mạnh Vãn:...
Sao lời này nghe đáng thương thế nhỉ?
Nhưng mua xe không phải đơn giản như đi chợ mua mớ rau, trả tiền là cầm rau về luôn, phải vừa mặc cả vừa để ý tới các loại khuyến mãi. Lúc trước khi cô mua xe đã bị ba kéo đi bao nhiêu cửa hàng mới chọn được. Cô cảm thấy mình cũng không nhiều kinh nghiệm cho lắm nhưng có lẽ là vẫn hơn Lục Triều Thanh.
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn Mạnh Vãn sẽ lười phải giúp. Nhưng lần này thì khác, có lẽ bởi cô biết Lục Triêu Thanh đúng thật là không có ai để nhờ vả.
"Tôi có thể giúp anh, nhưng đây chỉ là hàng xóm tắt đèn tối lửa có nhau, anh đừng có mà hiểu lầm." Mạnh Vãn bắt đầu cường điệu hóa.
Lục Triều Thanh nghi ngờ: "Hiểu lầm thành cái gì?"
Mạnh Vãn: "Không có gì!"
Cô lui vào trong đóng sầm cửa lại.
Mạnh Vãn còn giữ wechat của anh bán xe BMW cho cô nên chỉ cần nhắn tin hẹn trước là thứ bảy này có thể dẫn Lục Triều Thanh đi mua rồi.
Lục Triều Thanh ngồi ở ghế phụ, liếc mắt nhìn đôi chân dưới làn váy đỏ rực của Mạnh Vãn. Hôm nay cô rang điểm vô cùng cẩn thận, mặc một chiếc váy đỏ cầu kì hơn so với ngày thường rất nhiều. Anh cũng không hiểu lý do tại sao, nhưng cho đến khi thấy Mạnh Vãn híp mắt tươi cười với anh chàng nhân viên tiếp thị ở cửa hàng 4S thì mới hiểu. Trong ngực anh phảng phất một sự khó chịu khó tả.
Số lần cô cười với anh trong cả tuần cũng không bằng một lúc nói chuyện với anh chàng kia.
Có khách quen là Mạnh Vãn giới thiệu nên anh bán xe cũng tạo điều kiện ưu đãi giảm giá gốc cho anh, có gì hay đều giới thiệu qua.
Mạnh Vãn có chút động lòng, nhưng người mua xe là Lục Triều Thanh cơ mà.
"Anh thấy sao?" Anh chàng bán xe lui ra một lúc để anh có thời gian suy nghĩ.
Lục Triều Thanh nhìn những kiểu xe khác trong cửa hàng, đứng ở chỗ chiếc xe anh nhân viên giới thiệu, lặng thinh.
Kiểu im lặng lâu dài thế này có khi là không thích rồi, Mạnh Vãn cũng tôn trọng quyết định của anh nên chỉ nói thầm: "Nếu anh không ưng, chúng ta có thể đổi cửa hàng khác."
Lục Triều Thanh đồng ý không chút do dự.
Mạnh Vãn đành phải khách sáo xin lỗi anh tiếp thị rồi dẫn Lục Triều Thanh xuống tầng dưới.
Trên đường Mạnh Vãn vừa lái xe vừa hỏi: "Ưu đãi mua xe vừa rồi anh không hài lòng chỗ nào?"
Lục Triêu Thanh vẫn nhìn thẳng về phía trước: "Nếu như theo lời anh ta nói thì giá ưu đãi cho tôi hẳn là giá gốc. Có ai tự dưng đi cho không người khác như vậy, ai mà không muốn kiếm thêm hoa hồng chứ. Tôi cảm thấy anh ta làm vậy là có ý đồ với em."
Mạnh Vãn bị phỏng đoán của anh làm cho hú hồn!
Mấy lời nói đó chỉ để cho khách nghe, người ta bảo đó là giá gốc, anh cũng tin luôn?
Cô dốc lòng ngồi giải thích cặn kẽ cho vị giáo sư không phải người phàm trần này.
Lục Triêu Thanh không tin, anh đưa ra chứng cứ thuyết phục: "Từ lúc gặp em anh ta đã nhìn ngực em tổng cộng ba lần, chân nhìn năm lần, mặt thì thôi rồi đếm không xuể."
Mặt Mạnh Vãn đỏ bừng lên!
Chuyện nhìn ngực của cô mà anh có thể nói ra thản nhiên đến vậy?
Trong chiếc xe BMW này chỉ có duy nhất Mạnh Vãn xấu hổ không thôi, nhiều lần cô định mở miệng bắt chuyện nhưng chẳng biết phải nói gì.
Hết xấu hổ rồi cô mới lờ mờ đoán ra được, Lục Triều Thanh đang ăn dấm chua của anh bán xe sao!
Người máy ghen rồi?
Nhớ lúc cô và anh bán xe đang say mê nói chuyện, Lục Triêu Thanh giống như robot cứ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh bán xe, rồi đem những lần "thất lễ" của anh ta ghi vào danh sách đen. Không thể không nói, mặc dù phần lớn thời gian Lục Triều Thanh đều làm cho người ta tức hộc máu, nhưng đôi lúc vài hành động của anh trở nên đáng yêu đến lạ.
Mạnh Vãn quyết định sẽ không tính toán với anh nữa.
Sang cửa hàng thứ hai, Mạnh Vãn rút kinh nghiệm gọi nhân viên bán hàng nữ.
Mặc dù nữ nhân viên này có khá nhiều kinh nghiệm nhưng Mạnh Vãn không phải là kẻ ăn chay. Sau hơn hai tiếng đồng hồ kì kèo mặc cả từ dưới đất lên, cuối cùng Mạnh Vãn cũng có được những ưu đãi chỉ kém cửa hàng đầu tiên một chút.
Lúc bàn bạc riêng, Mạnh Vãn báo giá cho Lục Triều Thanh: "Nếu mua ở cửa hàng vừa rồi anh có thể được giảm ba nghìn đấy."
Lục Triều Thanh không tiếc chút tiền đó, anh cảm thấy cô gái bán hàng ở đây cực kì chuyên nghiệp: "Mua ở đây được rồi."
Mạnh Vãn nháy mắt trêu: "Tôi thấy cô Lý đúng là xinh thật nha, dáng người cũng đẹp, giáo sư Lục dù phải tốn ba nghìn nhưng vẫn muốn ủng hộ cô ấy, không phải còn có ý đồ gì khác chứ?"
Lục Triêu Thanh không ngờ cô có thể nghĩ xa xôi đến vậy. Anh nhìn Mạnh Vãn đang cười đầy ẩn ý, nhíu mày: "Cô ta không xinh như em, dáng cũng không đẹp bằng em. Tôi đang theo đuổi em cơ mà, sao có thể có ý đồ gì với cô ta được?"
Mạnh Vãn cạn lời thật sự.
Sao nhìn anh ta vẫn tỉnh bơ thế kia mà mặt cô lại nóng bừng lên rồi.
Cô quay đi chỗ khác, cầm cốc trà trên bàn uống một hớp, muốn làm gì đó để làm dịu đi không khí lúng túng này, thật sợ Lục Triều Thanh lại phun thêm câu gì nữa.
"Anh đồng ý rồi thì kí hợp đồng thôi." Mạnh Vãn đặt cốc xuống rồi vẫy tay với nữ nhân viên
Hôm nay chỉ kí hợp đồng và đặt cọc tiền thôi, còn xe một tháng nữa mới có.
Lúc hai người ra khỏi cửa hàng 4S đã là hơn mười hai giờ.
Mạnh Vãn thấy đói bụng, trùng hợp ở bên cạnh có một quán lẩu rất nổi tiếng, cô hỏi Lục Triều Thanh: "Ăn lẩu không?"
Lục Triều Thanh cũng đói bụng, đồng ý.
Tiệm lẩu đông nghịt, Mạnh Vãn lấy số xong còn phải đợi thêm nửa tiếng nữa, cũng may quán lẩu có ghế sô pha để chờ, miễn phí hạt dưa và nước trà.
Mạnh Vãn không để ý đến hình tượng dựa vào sô pha, ôm đĩa hạt dưa vừa cắn vừa than thở: "Bận rộn cả một buổi sáng nên giờ đói ghê."
Lục Triều Thanh nhìn xuống bụng nhỏ lép kẹp của cô sau đó đứng lên.
Mạnh Vãn tưởng anh đi vệ sinh nên tiếp tục ngồi cắn hạt dưa một mình.
Hạt dưa ăn một lát là hết, Mạnh Vãn cúi đầu chơi điện thoại. Cũng không biết qua bao lâu, trên bàn kính có thêm một phần ăn của KFC. Sau đó Lục Triều Thanh mất hút nãy giờ cũng ngồi xuống cạnh cô.
"Em ăn trước đi." Lục Triều Thanh nhìn cô nói
Cô chớp mắt một cái, cảm thấy gương mặt anh vẫn giống như mọi ngày, vừa đẹp trai lại vừa có chút ngốc nghếch của một giáo sư vật lí. Nhưng, mùi hương thơm béo của gà rán KFC như xông vào khứu giác của cô.
Lục Triều Thanh mua bốn cái cánh gà cay, Mạnh Vãn chia cho anh hai cái, mình ăn hai cái, ăn xong rồi vẫn thấy không bõ dính răng.
Cô vừa liếc cánh gà của anh một cái, anh liền đưa cho cô một đôi cánh vẹn nguyên.
Mạnh Vãn cười ngượng: "Anh không đói à?"
Lục Triều Thanh: "Vẫn chịu được."
Mạnh Vãn không khách sáo nữa, cầm một cái cánh lên ăn.
Cô ăn vô cùng ngon miệng, Lục Triều Thanh nhìn những đầu ngón tay dính đầy dầu của cô cùng với đôi môi đỏ mọng. Anh bỗng không thấy đói nữa, chỉ thấy khát.
Giờ để ý mới thấy trong quán lẩu có rất nhiều cặp đôi.
Anh nhìn Mạnh Vãn mặc váy đỏ rực, không nhịn được hỏi: "Bây giờ chúng ta có thể coi như đang hẹn hò không?"
Cô chủ động mời anh đi ăn cơm cơ mà.
Mạnh Vãn vừa bỏ một miếng thịt bò vào miệng, nghe xong câu đó suýt thì sặc. Cô nuốt miếng thịt bò, trừng mắt nhìn người đối diện đang nghĩ xa xôi: "Hẹn hò cái gì! Hôm nay tôi vì anh mà chạy tới chạy lui đến trưa đấy, anh phải mời cơm tôi biết chưa."
Lục Triều Thanh chỉ nghe rõ hai chữ "mời cơm"
Cuối cùng cô cũng để cho anh trả tiền rồi.