Bà Phương dẫn Tiền Vũ về phòng, bà hỏi chuyện anh, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Công tử Lục sao vậy?”
Tiền Vũ xoa tai rồi liếc nhìn ông Tiền, có ý nói, bố quản lý vợ bố đi được không?
Ông Tiền lắc đầu- Không được! Bà ấy đang có hứng, không nên làm phiền.
“Chết tiệt!” Tiền Vũ chửi thầm trong lòng, khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, anh chỉ nhún vai: “Là những gì mẹ nhìn thấy thôi!”
Nhìn thái độ không nghiêm túc của con trai, bà Phương tức giận mà không làm gì được, bà đứng lên: “Con ăn nói tử tế cho mẹ!”
Tiền Vũ nói: “Sự thật là như vậy đấy! Là cậu ấy không chịu được cách giáo dục của dì Lục! Lulu chịu đựng nhiều năm như vậy cũng đã đến giới hạn rồi, không thể để cậu ấy bị mắc kẹt cả đời trong cuộc sống mà dì Lục đã lên kế hoạch được!”
“Nói khó nghe một chút thì dì Lục đã qua đời lâu như vậy rồi, còn ai quản lý cậu ấy nữa. Hầy, mẹ đừng phải nhìn con bằng ánh mắt đó.” Tiền Vũ nhìn bà Phương rồi co người tránh ra khỏi cửa: “Chúng ta ở cùng một chiến tuyến mà! Con cũng biết rõ trong lòng mẹ cũng không đồng ý với cách dì Lục dạy dỗ Lulu.”
Bà Phương nhìn anh chằm chằm: “Thằng nhóc này! Mồm miệng con bôi mỡ sao? Con học theo ai vậy? Qua đây cho mẹ, mẹ vẫn chưa tính toán món nợ tối nay với con đâu!”
“Con học của mẹ đấy!”
“Con...”
Tiền Vũ không cho bà Phương cơ hội để tức giận, anh hùng hổ nói: “Sao mẹ lại như vậy chứ? Mẹ vẫn luôn mong đợi những điều tốt cho cậu ấy, bây giờ mọi chuyện tốt rồi thì mẹ lại nửa tin nửa ngờ. Bà Phương, mẹ có thật lòng muốn tốt cho người ta không vậy?”
Bà Phương tức điên người, Tiền Vũ hiểu rõ bản thân mình đang làm gì. Anh biết làm như vậy sẽ khiến bà tức giận nên đặt sẵn tay ở tay nắm cửa, anh nói một hơi xong rồi mở cửa lao ra ngoài. Tốc độ phải nói là quá nhanh.
Ông Tiền, người đã theo dõi cuộc “chiến đấu” của hai người cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà phải bật cười .
Bà Phương tức giận không thèm quan tâm đến con trai nên quay sang nhảy lên người ông Tiền, véo mặt ông: “Ông còn cười à, đã không giúp tôi lại còn ngồi bên cạnh hóng chuyện, tôi để cho ông ngủ ở phòng sách.”
Ông Tiền sợ bà ngã nên lập tức đỡ lấy người bà ôm vào lòng rồi đưa đến giường: “Bà ấy à! Cứ quan tâm không đúng chỗ. Con trai nói đúng đấy. Cẩn Bạch không sao đâu, dù sao cũng sắp thành người lớn rồi, nó muốn làm gì trong lòng nhất định cũng có tính toán. Bà không cần quá lo lắng đâu.”
Bà Phương cau mày: “Nói là vậy nhưng làm sao mà không lo lắng được! Mấy năm nay đứa trẻ này phải chịu khổ quá nhiều. Mặc dù Lục Hoa không để nó chịu đói rét nhưng lại gây quá nhiều áp lực về mặt tinh thần cho nó. Tôi là người lớn mà cũng có lúc tôi còn không chịu đựng được chứ nói gì Cẩn Bạch vẫn còn là một đứa trẻ.”
Ông Tiền an ủi: “Không sao đâu. Bây giờ Cẩn Bạch đã đưa ra quyết định, thoát khỏi vòng tròn mà Lục Hoa đã sắp xếp cho nó thì có nghĩa là mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt. Chúng ta phải tin tưởng thằng bé. Bà đừng quên vẫn còn đứa con trai vàng ngọc của bà ở bên cạnh Cẩn Bạch canh chừng cho nó, không có chuyện gì đâu.”
Bà Phương suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Nhưng điều này cũng không thể thay đổi một sự thật là tối nay ông phải ngủ ở phòng sách!”
Bà ấy vùng vẫy, muốn đuổi ông ra ngoài.
Nhưng là sao ông Tiền có thể để cho bà đạt được những gì mình muốn chứ!
Ông dùng một tay ấn người xuống, tay kia gỡ chiếc kính ra đặt lên tủ đầu giường rồi tiện thể tắt đèn, kéo bà vào trong lòng thầm thì: “Không ngủ được sao? Hay chúng ta nói chuyện ăn kem đi!”
Ông vỗ nhẹ lên vùng bụng phẳng lì của bà qua lớp đồ ngủ rồi hỏi: “Bà nói thử xem, mùa hè này bà đã giấu tôi ăn bao nhiêu kem rồi?”
Cơ thể bà Phương bị lạnh, cứ đến mùa đông là tay chân đều lạnh như băng. Hàng ngày quan trọng nhất là phải chú ý giữ ấm, nhưng bà không thể kiểm soát được cái miệng của mình, bà rất thích đồ ngọt và đồ lạnh. Và kem chính là sự lựa chọn tuyệt vời nhất! Bà cậy mình không béo nên cũng càng không đắn đo gì. Bình thường chuyện gì ông Tiền cũng chiều theo bà nhưng riêng chuyện này lại quản lý rất chặt chẽ, ông khống chế chặt chẽ lượng kem bà được ăn.
Mùa hè oi ả, nắng nóng không thể chịu nổi, ngày nào bà cũng ở nhà ngồi điều hòa. Cuộc sống trôi qua vui vẻ, bà lại thấy thèm miệng nên nhân lúc ông Tiền không có nhà lén ăn một chút…
Lúc này bà Phương lại trở nên thành thật, bà nép người vào lòng ông Tiền rồi nhắm mắt, nói nhỏ: “Tôi ngủ rồi.”
Ông Tiền cười khẽ, ôm bà chuẩn bị ngủ thì người trong lòng lại động đậy.
“Sao vậy?”
“Tôi muốn báo cáo một chuyện này!”
“... Chuyện gì vậy?”
Bà Phương áp sát vào tai ông Tiền rồi thầm thì một lúc, nói xong bà lại co người trở lại: “Ngủ đi!”
Ông Tiền nghe xong không biết nên khóc hay cười, không biết trong nhà có nuôi thứ báu vật gì biết đi không biết!
…
Lúc Tiền Vũ về phòng, Lục Cẩn Bạch đã tắm xong, cậu vừa đi ra khỏi phòng tắm, đang ngồi trên chiếc sofa cạnh giường lau tóc.
Thấy anh đi vào, Lục Cẩn Bạch bỏ chiếc khăn xuống: “Cậu đi đâu đấy? Trông mặt cậu giống như vừa làm chuyện gì xấu vậy?”
Tiền Vũ tiện tay khóa cửa lại: “Tôi vừa lừa bà Phương một vố, tôi nghĩ bà ấy nhất định sẽ trả thù quyết liệt. Tôi phải chuẩn bị thật kỹ.”
Trước đây, khi Tiền Vũ nói những lời như vậy Lục Cẩn Bạch sẽ không tin, nhưng sau buổi tối hôm nay… Lục Cẩn Bạch thấy mình phải nhìn nhận lại về sinh vật “phụ nữ”.
Vậy nên Lục Cẩn Bạch cũng gật đầu nghiêm túc với Tiền Vũ, nhìn vẻ mặt của Lục Cẩn Bạch, Tiền Vũ cảm thấy rất vui!
Anh vội vàng chạy đến bên cạnh Lục Cẩn Bạch và trêu chọc: “Đừng để mẹ tôi nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, nếu không...” Tiền Vũ làm động tác xoẹt qua cổ Lục Cẩn Bạch rồi còn cười toe toét và làm mặt quỷ với cậu.
Lục Cẩn Bạch nhanh chóng thay đổi sang một vẻ mặt khác, vô cùng đáng yêu và ngoan ngoãn.
Tiền Vũ cảm thấy rất thú vị, anh xoa mặt cậu rồi lấy máy sấy, sấy tóc cho cậu.
Lục Cẩn Bạch để cho những ngón tay của Tiền Vũ luồn vào tóc mình, cậu cúi đầu, lắng nghe tiếng ù ù bên tai, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Sấy khô tóc xong, Tiền Vũ vỗ vai Lục Cẩn Bạch: “Không còn sớm nữa đâu, mau đi ngủ đi.”
“… Ừm.” Lúc này Lục Cẩn Bạch đang buồn ngủ nên phản ứng cũng trở nên chậm chạp cậu trả lời một tiếng rồi trèo lên giường…
Khi Tiền Vũ ra khỏi phòng tắm, Lục Cẩn Bạch đã ngủ rồi. Cậu ôm chăn nằm nghiêng, một bên má úp vào chiếc gối mềm mại. Có thể đã quá mệt nên cậu ngủ rất ngon, đôi môi hé mở, nếu để ý kỹ còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ.
Tiền Vũ bước tới bên giường ngồi xổm xuống và nhìn chằm chằm Lục Cẩn Bạch. Người này đúng là rất ưa nhìn, lông mày nhạt, nhìn không có chút lực tấn công nào, lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy dịu dàng, ngoan ngoãn. Quan trọng nhất là làm da mềm mại, trắng trẻo khiến một cô gái nhìn vào cũng còn phải cảm thấy ngưỡng mộ.
Tiền Vũ không kìm được, anh vươn tay chọc vào má Lục Cẩn Bạch, thời điểm đầu ngón tay chạm vào làm da, tự nhiên cậu lại nhướng mày, mềm thật!
…
Không hiểu sao, Tiền Vũ lại nhớ tới ngày hôm đó, khi anh vô tình hôn lên gò má trắng nõn của Lục Cẩn Bạch trong buồng vệ sinh. Tim anh đập loạn lên, anh rụt tay lại như bị điện giật nhưng đôi mắt lại không kìm được liếc nhìn gò má trắng nõn của cậu, nhìn xuống thêm chút nữa chính là môi cậu. Đôi môi mỏng, ửng lên màu hồng nhạt, chúng khẽ đóng mở theo nhịp thở của Lục Cẩn Bạch.
Tiền Vũ ngồi xoay lưng lại với ánh sáng, bóng tối che một gần góc mặt, không biết anh đang nghĩ gì. Ánh sáng và bóng tối cùng chuyển động, bờ vai căng cứng như đang kiềm chế điều gì đó, đột nhiên anh thả lỏng người và vai, rồi nhón gót nghiêng người về phía Lục Cẩn Bạch... Nói chính xác là anh nghiêng người về phía môi của Lục Cẩn Bạch!
Thấy môi họ càng lúc càng gần đến lúc sắp dính vào nhau... thì Lục Cẩn Bạch lại nhíu mày, giống như ngủ không thoải mái lắm nên cậu xoay người cử động, tìm một tư thế thích hợp để tiếp tục ngủ tiếp.
Không gian trong phòng im ắng, tiếng sột soạt ma sát vải vóc vào lúc này lại bị phóng to lên vô tận, không ngừng kích thích thần kinh Tiền Vũ!
Anh lập tức tỉnh táo lại, dừng hết mọi hành động của mình.
Nhìn khuôn mặt của Lục Cẩn Bạch xa dần, Tiền Vũ hiểu được mình đang định làm gì. Tâm trạng anh rối bời, sự bồng bột ban nãy đã biến mất, càng nghĩ tới anh càng cảm thấy đáng sợ hơn…
Người anh lắc lư, Tiền Vũ lùi lại xoay người ngồi xuống đất.
Ban đêm trời khá lạnh, Lục Cẩn Bạch đắp một chiếc chăn, cậu quấn quanh người rất chặt. Tiền Vũ ngồi trên mặt đất, anh lại cảm thấy người mình nóng bừng bừng. Anh tự sờ trán mình, chỉ có một chút thời gian mà mồ hôi đã túa ra trên đầu anh.
Tiền Vũ vội vàng đứng dậy, anh loạng choạng quay lại vào phòng tắm, tiếp sau đó là tiếng nước chảy ào ào...
Một đêm trôi qua trong nháy mắt, sáng hôm sau hai người xuống nhà ăn sáng, Lục Cẩn Bạch hỏi: “Tối hôm qua cậu làm gì vậy? Sao ở trong phòng tắm lâu thế?”
Bước chân đang bước xuống của Tiền Vũ bỗng ngừng lại, anh đưa tay lên xoa cổ mất tự nhiên: “Lúc đó cậu vẫn chưa ngủ sao?”
Anh hỏi rất thoải mái nhưng ánh mắt lại nhìn tới nhìn lui, không thể che đậy được sự chột dạ và nỗi lo trong lòng anh. Chỉ cần quan sát một chút là có thể phát hiện ra điều bất thường.
Nhưng Lục Cẩn Bạch đang tập trung xuống, không nhìn Tiền Vũ nên cậu chỉ lắc đầu, xem ra cậu vẫn còn khá buồn ngủ: “Tôi chỉ mơ màng nghe thấy một số âm thanh thôi. Cậu đi ra một lúc, rồi sau đó không lâu lại đi vào lại?”
“Ừ.” Tiền Vũ trả lời bừa, anh không muốn tiếp tục nói về chủ đề nhạy cảm này nữa, khi xuống tầng một, anh không đi ăn sáng mà tới sô pha để lấy cặp sách.
Đang định lấy chiếc chìa khóa trên bàn trà bỏ vào túi, đột nhiên anh phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm- hình như nhẹ hơn so với chùm lúc trước.
Tiền Vũ xem đi xem lại thì thấy thiếu mất hai chiếc chìa khóa của chiếc xe đạp điện!
“Không xong rồi!” Tiền Vũ nuốt nước bọt, anh nhìn sang bàn ăn, Lục Cẩn Bạch vừa ngồi xuống, ông Tiền đưa một cốc sữa đậu nành cho cậu, khóe môi ông hơi cong lên. Tiếng bát đũa va chạm lách cách vào nhau, cảnh tượng này thật sự rất hòa thuận và đẹp đẽ.
Nếu lúc này hai chiếc chìa khóa biến mất khỏi tay của ông Tiền thì sẽ càng tuyệt vời hơn.
Trong lòng Tiền Vũ thấy rất khổ sở, quay lại đã thấy bà Phương đang nháy mắt với anh.
Bà đang cười trên nỗi đau của người khác một cách không hề giấu giếm...
Chiếc xe điện cứ thế bị giao đi, dù sao gần đây Tiền Vũ cũng đi xe đạp chở Lục Cẩn Bạch, anh cũng không định đi nó nữa nên cũng không quá chú ý tới nó.
Buổi sáng hôm đó, Tiền Vũ còn đang chuẩn bị tâm lý để bị mắng một trận thì ông lại không hề nhắc đến chuyện chiếc xe đạp điện, không biết có phải là ông Tiền đang nể mặt của Lục Cẩn Bạch hay không. Mọi người yên ổn ăn sáng rồi đi làm…
Tiền Vũ còn suýt xoa hồi lâu, bố anh không cằn nhằn chuyện này đúng là không dễ dàng!
Chơi ra chơi, học ra học, đây là nguyên tắc từ trước tới giờ của giáo viên.
Trong thời gian đại hội thể thao học sinh được chơi thoải mái vài ngày, sau đó giáo viên lại quản lý chặt chẽ chuyện học hành, đặc biệt là khi kỳ thi tháng đang đến gần. Những lúc có thời gian rảnh, cô đều đứng như thần giữ cửa ở cửa lớp 1, sự uy hiếp đó không phải là bình thường. Những học sinh lớp khác đi trên hành lang nhìn thấy cô từ xa lập tức đi đường vòng sang đường khác. Đến Tiền Vũ là một thành phần ngoan cố nhất, cũng bắt đầu học hành nghiêm túc. Mấy ngày hôm nay anh học hành vô cùng chăm chỉ, ngày nào anh cũng thản nhiên bước qua cửa lớp dưới ánh nhìn chằm chằm của cô giáo.
Chương Ngọc Thư dạy Tiền Vũ từ năm lớp 10 nên đương nhiên hiểu tính cách của anh. Từ trước đến giờ cô cũng chỉ mắt nhắm mắt mở với anh, chỉ cần anh không làm phiền đến người khác là được.
…
Kỳ thi tháng căng thẳng đến thật nhanh rồi đi cũng thật nhanh. Năm tháng thanh xuân trôi qua như nước chảy giữa tiếng chim hót ríu rít. Dù năm tháng dài dài lâu nhưng cũng không thể chống lại được sự thay đổi của thời gian. Gió thu thổi vào thành phố, mọi thứ đều phải tiến lên phía trước, đoạn đường phía trước như một giấc mơ, không biết sẽ suôn sẻ hay gian nan. Nhưng cho dù thế nào, những người có ánh sáng trong lòng mình sẽ tìm được hào quang của bản thân.