Lục Cẩn Bạch ngã trên đường chạy, chuyện này đã khiến người khác rất kinh ngạc nhưng vẫn còn chuyện mà không ai có thể nghĩ tới được, đó là đầu cậu vẫn ở đằng sau…
Lúc Tiền Vũ ôm được Lục Cẩn Bạch thì nghe thấy trên khán đài phát ra những tiếng hò hét ầm ĩ.
Không biết hôm nay bọn họ đã phải hò hét vì Lục Cẩn Bạch bao nhiêu lần, từng lớp sóng âm thanh ào tới, đập vào lòng người nhưng lại không thể thật sự chạm được tới đáy lòng.
Bởi vì cho dù cảnh tượng này có gây kích động ra sao thì nó cũng không thay đổi được một sự thật là đám người bên ngoài chỉ đang đứng để xem kịch hay.
Lẫn trong tiếng cười đùa ầm ĩ ồn ào là mấy tiếng huýt sáo khiêu khích, Tiền Vũ không hình dung được tâm trạng hiện giờ lúc này của mình là thế nào, anh cau mày, chỉ muốn nhanh chóng dẫn cậu ra khỏi đây.
Anh đi nhanh, Lục Cẩn Bạch lại nhẹ, chỉ một lát sau, anh đã ôm cậu được tới cửa phòng y tế của trường.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng của trường đang ngồi viết gì đó, Tiền Vũ mở cửa đột ngột làm ông giật mình. Ngón tay ông dùng lực mạnh hơn một chút, “roẹt” một tiếng, đầu nhọn của chiếc bút bi làm rách tờ giấy phía dưới.
“…”
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoảng 40 đến 50 tuổi, dáng người phúc hậu, ông hay cười, mỗi lần ông cười lên trông giống như Phật Di Lặc. Con người ông hiền hòa, thoải mái nên có quan hệ khá tốt với học sinh trong trường.
Nhóm bạn của Tiền Vũ đánh bóng thường xuyên bị trật chân nên cách năm ba hôm lại phải tới phòng y tế một lần. Cũng vì thế mà anh quen mặt với vị bác sĩ này.
Lần này anh cũng không khách sáo, anh gọi bác sĩ tới giúp, rồi ôm Lục Cẩn Bạch vào trong một phòng bệnh nhỏ. Trong lòng anh nóng như lửa đốt.
Bác sĩ thấy Tiền Vũ rất gấp gáp, trên tay còn ôm một cậu con trai, tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn lắm nên cũng vội vàng chạy tới.
Vết thương đã qua lúc đau nhất, Lục Cẩn Bạch không nói được gì nữa.
Tiền Vũ đặt cậu xuống giường bệnh, thấy chàng trai lo lắng chạy lăng xăng ở bên cạnh, Lục Cẩn Bạch đưa tay ra, muốn nắm lấy góc áo của Tiền Vũ nhưng lại không nắm được gì.
“Bác sĩ, bác nhanh lên một chút! Bác mau tới xem chân cho cậu ấy đi, cậu ấy ngã thành như vậy rồi, bác mau lên đi!”
Đặt Lục Cẩn Bạch xuống giường xong, thấy bác sĩ vẫn chưa vào tới, Tiền Vũ sốt ruột quay người lại kéo ông mau tới nơi.
“Này, này, không phải tôi đã tới rồi sao, em học sinh, đừng vội vàng như thế, gặp phải chuyện gì cũng phải bình tĩnh trước đã.” Bác sĩ lảo đảo bị Tiền Vũ kéo đi.
Tiền Vũ càng sốt ruột hơn: “Cháu không chậm được! Cậu ấy múa balê, bị thương ở chân là chuyện lớn lắm!”
“…”
“Bác chắc là cậu ấy không sao chứ?” Tiền Vũ nhìn ông nghi ngờ, vị bác sĩ phải lặp lại n lần những gì mà mình vừa nói: “Thật sự không sao! Không bị thương tới xương cốt, chỉ bị trầy chút da thôi, chỉ cần bôi thuốc rồi nghỉ ngơi vài ngày là được.”
“Thật ạ?”
“…”
Bác sĩ không muốn tiếp tục lằng nhằng với Tiền Vũ nữa, ông kéo một chiếc xe đẩy nhỏ chuyên dụng ở bên cạnh tới rồi xử lý vết thương cho Lục Cẩn Bạch. Xong xuôi hết mọi chuyện, ông đi ra ngoài.
Bớt đi một người, căn phòng tự nhiên trở nên yên tĩnh, Tiền Vũ vẫn chưa lên tiếng hỏi được một câu “Cậu thấy thế nào rồi?” thì đã thấy Lục Cẩn Bạch chống tay xuống giường bệnh định ngồi dậy.
Thấy vậy, Tiền Vũ lập tức chạy tới đỡ cậu.
Không ngờ Lục Cẩn Bạch không chỉ muốn ngồi dậy mà cậu còn muốn đi xuống giường.
Cậu nhích cái chân vừa được băng bó xong sang một bên.
“Cậu định làm gì vậy? Chân bị thương mà còn không chịu ngoan ngoãn một chút.” Tiền Vũ đẩy cậu trở lại.
Lục Cẩn Bạch nghiêng người, né tránh sự quan tâm của Tiền Vũ. Cậu không nói gì, mà cứ nhất quyết muốn xuống giường, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương ở chân.
Tiền Vũ tưởng rằng cậu không quen với mùi nước sát trùng trong phòng bệnh nên ngăn cậu lại dỗ dành: “Cậu chịu đựng một chút, ở đây thêm lát nữa, đợi thuốc có hiệu quả rồi tôi cõng cậu ra ngoài.”
Từ trước tới giờ Lục Cẩn Bạch vẫn rất nghe lời nhưng lúc này cậu gần như biến thành một con người khác. Cậu giằng co với Tiền Vũ, hoàn toàn không quan tâm tới ý tốt của anh. Lục Cẩn Bạch lớn tiếng từ chối: “Tôi không cần.”
Tiền Vũ không chú ý nên bị cậu đẩy ra xa vài bước.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
“Cậu…” Tiền Vũ trừng to hai mắt, nhìn về phía người đang ở trên giường bệnh bằng ánh mắt không thể tin được.
Lục Cẩn Bạch lườm anh muốn rách cả mí mắt, cậu cắt ngang: “Tôi không cần! Tiền Vũ, tôi không cần, hai chân tôi vẫn lành lặn bình thường…”
Không hiểu vì lý do gì Lục Cẩn Bạch tự nhiên lại nổi nóng, sau một thoáng tức giận ngắn ngủi, nhiệt độ của căn phòng hạ xuống mức đóng băng. Tiền Vũ không ngờ Lục Cẩn Bạch lại nói ra những lời không biết quý trọng cơ thể mình như vậy.
Trái tim của anh lạnh ngắt, lạnh đến mức đóng băng rồi sau đó bị nỗi tức giận bao trùm. Sự khó chịu Tiền Vũ dồn nén từ kỳ nghỉ quốc khánh tới nay ào ạt tuôn ra như con thú dữ sổ lồng.
Không phải trước giờ anh chưa từng thử kiềm chế nhưng anh hoàn toàn thất bại khi nhìn thấy khuôn mặt bình thản như không của Lục Cẩn Bạch.
Tiền Vũ nghiến răng, anh siết tay lại rồi từ từ thả lỏng ra.
Đến cuối cùng, anh bình tĩnh đi về phía giường bệnh.
Không có một chút dấu hiệu nào, Tiền Vũ nhanh chóng đè người xuống, ép Lục Cẩn Bạch ngã ra giường. Anh đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay của cậu, vây cậu trong hai cánh tay của mình.
Tiền Vũ đứng từ trên cao nhìn xuống Lục Cẩn Bạch ở bên dưới một lát rồi chạm trán mình vào trán cậu.
Hơi thở của hai người quấn quít, Tiền Vũ không để Lục Cẩn Bạch có cơ hội né tránh, anh nhìn vào mắt cậu rồi gằn giọng nói từng tiếng: “Lúc dì Lục vẫn còn sống, không phải cậu rất quý trọng gương mặt và đôi chân của mình sao? Vì sao, vì sao sau khi dì ấy mất, cậu lại tự giẫm đạp lên bản thân mình như vậy. Đầu tiên là khuôn mặt, sau đó là đôi chân, cậu không biết quý trọng bản thân mình như vậy sao? Cậu không nói gì cả, cái gì cũng giấu trong lòng, cậu tưởng như vậy là hay sao?”
Tiền Vũ vô cùng tức giận, anh nói thẳng ra, không hề lựa chọn từ ngữ: “Cuộc đời của cậu là của chính bản thân cậu, vì sao cậu lại phải sống vì một người đã mất? Tôi thừa nhận, là tôi không biết xấu hổ! Tôi không biết xấu hổ nên cứ nhất quyết muốn quấn lấy cậu, cậu không nhìn thấy, tôi cũng không để ý! Tôi không hề để ý! Vì sao cậu lại làm những việc tự hủy hoại bản thân mình và còn khiến bà ngoại cậu lo lắng? Cậu nhìn lại bản thân mình hiện giờ đi, có còn chút nào sự dịu dàng và tỉnh táo của trước kia không?”
Trán Tiền Vũ nổi gân xanh, hai mắt anh trợn trừng vì tức giận. Sau mỗi một câu hỏi, lực tay của anh cũng tự nhiên mạnh thêm một chút.
Lục Cẩn Bạch cũng không khá hơn là bao, cậu bị Tiền Vũ siết chặt không động đậy được. Từng câu hỏi của Tiền Vũ đều đánh thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn của cậu, khiến cậu thở không ra hơi. Cổ tay và đầu gối, nơi nào cũng đau âm ỉ.
Có lẽ cơn đau làm não cậu nhức nhói, Lục Cẩn Bạch quên sạch đi mọi thứ. Cậu trừng mắt nhìn lại Tiền Vũ rồi gầm lên: “Tôi không biết! Cậu có hỏi tôi tại sao thì tôi cũng không biết! Cậu tưởng tôi muốn như vậy lắm sao? Lúc mẹ tôi còn sống, tôi chỉ cần làm theo ý bà là được. Nhưng hiện giờ bà ấy không còn nữa, tôi cũng không biết mình phải làm thế nào? Lúc trước cậu hỏi tôi, tôi có điều gì dồn nén trong lòng không, nhưng Tiền Vũ à, tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Từ trước tới giờ không ai dạy tôi những điều này, cậu nói cho tôi biết đi! Tiền Vũ, cậu nói cho tôi biết được không, tôi nên thế nào đây?”
Sau khi trút được hết ra ngoài nỗi sợ hãi và sự bất an trong lòng, dây thần kinh đang căng cứng trong não cậu cuối cùng cũng được trùng xuống. Nước mắt của Lục Cẩn Bạch cứ ứa ra từ khóe mắt mà cậu không làm cách nào để có thể kiểm soát được.
Cậu như đang trừng mắt thi với Tiền Vũ, cậu muốn mở to hai mắt, nén để không rơi nước mắt nhưng cậu không thể làm được gì.
Sau quá nhiều năm nuốt nước mắt vào trong đến giờ Lục Cẩn Bạch không thể ngăn được nó nữa, nước mắt trào ra như lũ.
Lục Cẩn Bạch cố lấy tay của mình ra, cố gắng xoay người, quay lưng lại về phía Tiền Vũ, co người sụt sùi khóc tiếp.
Tiền Vũ ngây người ra, anh bị nước mắt của Lục Cẩn Bạch làm cho ngơ ngác không hiểu gì.
Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy Lục Cẩn Bạch như vậy. Cho dù khi còn nhỏ, lúc cậu tập luyện đến mức đầu ngón chân chảy máu, cậu cũng không kêu than gì mà ngoan ngoãn để anh cõng về nhà. Anh chưa bao giờ nhìn thấy Lục Cẩn Bạch khóc thương tâm như vậy.
Tiền Vũ nhìn hai vai cậu run rẩy, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Cho dù không thừa nhận nhưng tới cuối cùng anh vẫn biến thành một tên đao phủ.
Tiền Vũ muốn nói gì để an ủi cậu nhưng khi há miệng định lên tiếng thì lại không biết nên nói gì. Tiền Vũ đành im lặng không nói.
Một lúc sau, Tiền Vũ lại áp người xuống, anh gạt bỏ sự hung dữ vừa nãy, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Cẩn Bạch từ sau lưng…
Lục Cẩn Bạch nghẹn ngào, cậu giống như con thú mệt mỏi trên một chuyến hành trình dài. Cậu bị tách khỏi đồng loại, gặp hết chuyện không may này lại tới chuyện không may khác và cuối cùng là hoàn toàn mất đi phương hướng để tiến về phía trước.
Chỉ có điều một người đã quen dồn nén và khống chế cảm xúc sẽ nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh cho dù trước đó họ đã bộc phát cảm xúc của mình ra ngoài thế nào.
Chỉ một lát sau, Lục Cẩn Bạch không còn sụt sùi nữa, cậu không quan tâm đến hình tượng, cứ thế dùng tay lau mặt rồi đẩy Tiền Vũ ra.
Hai người ngồi dậy rồi cùng ngồi trên giường, nhìn nhau không nói gì…
Sau khi vào thu, gió ở Hạ Xuyên thổi mạnh hơn. Mới gần cuối buổi chiều mà cơn gió thổi từ ngoài cửa sổ vào phòng đã thấm hơi lạnh, xen lẫn với đó là tiếng cười nói truyền từ bên ngoài sân vận động vào…
Sự náo nhiệt vẫn tiếp diễn, xem ra việc Lục Cẩn Bạch rời khỏi đó không gây ra quá nhiều sự ảnh hưởng cho bọn họ.
Lục Cẩn Bạch không nhìn ra ngoài nữa, cậu rũ mắt nhìn xuống, nhìn nền nhà trước mặt. Đôi mắt cậu thẫn thờ, không có hồn, hình như cơn bộc phát cảm xúc vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực của cậu.
Mãi một lúc sau, đôi môi vì khát nước mà trở nên khô khốc của Lục Cẩn Bạch mấp máy, âm thanh cậu nói ra vẫn còn khản đặc giọng mũi vì mới khóc xong.
Cậu nói: “Tiền Vũ, tôi không muốn nhảy múa nữa.”
“Cậu… cậu…”
Trái tim yên lặng khẽ lên tiếng sau mấy năm qua luôn khiến người khác rất bất ngờ.
Câu nói của Lục Cẩn Bạch như một cây gậy đập thẳng vào đầu Tiền Vũ khiến anh ngây người ngơ ngác. Anh ấp úng một câu “Cậu… cậu… cậu…” mãi mà không nói được gì hoàn chỉnh. Một lúc sau, anh mới nói lại bình thường được: “Cậu… cậu nói gì vậy?”
Lục Cẩn Bạch biết Tiền Vũ đã nghe thấy nên không nhắc lại nữa.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc lá vàng rời cành bay theo gió. Đôi mắt cậu trong ngần: “Tôi không muốn tiếp tục nhảy múa linh tinh như vậy nữa, đây không phải là cuộc sống mà tôi muốn, tôi muốn… thay đổi.”
Tất cả mọi chuyện đều đã có lời giải thích. Tự nhiên cậu nghỉ học lớp học thêm không lý do, phòng tập bị khóa và những chiếc cúp… Những hành động khác thường gần đây của cậu đã có lời giải thích.
Thay đổi!
Cậu muốn thay đổi!
“Con người luôn phải thay đổi, tôi không thể mãi là con người trước đây được.”
Hóa ra những lời cậu nói lúc trước đều nhắm tới việc này, hóa ra tất cả những lần bộc phát của cậu đều có liên quan tới việc này… Chỉ là mọi người đã bỏ qua nó.
Vô số cảm xúc cùng đan xen trong lòng Tiền Vũ, anh không biết phải tiếp tục cuộc đối thoại này thế nào. Trong lúc anh còn đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân vang lên ngoài phòng bệnh, thì ra là Tưởng Quân và Hứa Minh Dương tới xem tình hình.
Không khí trong phòng bệnh hơi gượng gạo, Tiền Vũ và Lục Cẩn Bạch ngồi đối diện với nhau nhưng không hề nhìn nhau…
Tưởng Quân vừa đẩy cửa bước vào đã cảm nhận được sự khác thường của bầu không khí này. Thấy khóe mắt Lục Cẩn Bạch hơi đỏ lên, cậu ta nghi ngờ hỏi: “… Hai cậu sao vậy?”
Chỉ có sự im lặng trả lời cậu ta.
Lục Cẩn Bạch không lên tiếng trả lời thì cũng dễ hiểu, dù sao hai người cũng không thân thiết lắm. Nhưng lúc này, một người từ trước đến giờ vẫn nói nhiều như Tiền Vũ cũng mím môi, ngồi thẳng không nói lời nào, đúng là chuyện kỳ lạ!
Tưởng Quân và Hứa Minh Dương nhìn nhau, hai người đều cảm thấy khó hiểu.
Tiền Vũ cử động cánh tay đang buông thõng bên cạnh người, anh không biết phải hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào. Anh nên cảm thấy vui mừng thay cho Lục Cẩn Bạch sao? Điều đó hẳn là chuyện đương nhiên. Cậu chủ động vùng vẫy thoát ra khỏi vòng xiềng xích mà Lục Hoa đã tròng lên người cậu. Đây là một chuyện rất đáng chúc mừng, tại sao Tiền Vũ lại cảm thấy do dự như vậy?
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, sự thay đổi của Lục Cẩn Bạch làm Tiền Vũ không biết làm sao, anh chỉ muốn… chạy trốn.
Và đúng là anh đã làm như vậy.
Mặc dù Tưởng Quân hiểu rõ Tiền Vũ là người nói một là một, nói hai là hai nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy anh tự nhiên rời đi, Tưởng Quân vẫn không kìm được mà kêu lên kinh ngạc: “... Không phải chứ? Lúc trước không phải coi Lục Cẩn Bạch như báu vật sao? Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Lúc nam thần Lục bị thương ở chân, cậu ta là người chạy nhanh nhất. Tôi thật sự càng lúc càng không hiểu suy nghĩ của Boss Tiền.”
Tưởng Quân nhìn bóng lưng của Tiền Vũ rồi lẩm bẩm nói. Ở sau lưng cậu ta Lục Cẩn Bạch chống người vào giường, để hai chân xuống đất và cũng chuẩn bị rời đi.
Thấy cậu đi đường không tiện lắm, Hứa Minh Dương muốn đi tới giúp một tay nhưng còn chưa đến gần, Lục Cẩn Bạch đã đưa cánh tay lên. Bàn tay úp xuống, mu bàn tay hướng ra ngoài, hành động tự nhiên này của cậu mang theo ý từ chối rõ ràng.
Hứa Minh Dương hiểu ý nên thu tay về, nghiêng người tránh đường cho cậu đi.
Ngay cả khi Lục Cẩn Bạch muốn thay đổi nhưng một khi có tiếp xúc cơ thể… cậu vẫn cảm thấy khó tiếp nhận. Cho dù biết rõ đối phương có ý tốt nhưng cậu cũng không thể vượt qua chướng ngại trong lòng mình một cách nhanh chóng như vậy: “Cảm ơn, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng. Tôi có thể tự đi được.”
Lục Cẩn Bạch bước tập tễnh ra khỏi phòng y tế của trường, cậu liếc mắt về phía sân vận động rồi đi thẳng về tòa nhà dạy học.
Cậu từ chối sự giúp đỡ của Tưởng Quân và Hứa Minh Dương là vì hiện giờ cậu muốn được ở một mình một lát. Nhưng lại có người khiến cậu không được như ý.
Không hiểu Viên Bình chui ra từ cái góc nào, vừa mới chạy 1500m xong, cơ thể cậu ta vẫn chưa hết nóng và cổ áo ướt đẫm mồ hôi. Cậu ta vừa kéo cổ áo để quạt mát cho mình vừa nhìn về phía đầu gối của Lục Cẩn Bạch rồi hỏi: “Chân cậu sao rồi?”
“Tôi không sao.”
Viên Bình nhìn trái nhìn phải một hồi rồi cảm thấy không đúng lắm: “Tiền Vũ đâu?”
Lục Cẩn Bạch không trả lời, Viên Bình quan sát thái độ của cậu rồi đoán: “… Hai cậu cãi nhau?”
Lục Cẩn Bạch lắc đầu, cậu định nói không phải nhưng đến cuối cùng lại thôi không nói nữa. Tất cả tâm trạng trong lòng cậu hóa thành một tiếng thở dài. Lục Cẩn Bạch nhìn Viên Bình: “Hai bọn tôi không làm sao, cậu ấy có việc đi trước rồi, cậu tìm tôi có việc gì không?”
“À, cũng không có chuyện gì, tôi chỉ muốn nói với cậu về cái bạn ở lớp nhảy của cậu...” Viên Bình cố tình nói một nửa rồi thôi, để khiến Lục Cẩn Bạch tò mò rồi quan sát thái độ của cậu.
Lục Cẩn Bạch tỏ ra không vui lắm, cậu im lặng rồi cuối cùng cũng hỏi một câu: “… Cậu ấy làm sao?”
“Không sao?” Viên Bình không nhìn ra được gì, cậu ta đút tay vào túi rồi tiếp tục nói: “Cậu ta chạy đứng thứ nhất từ dưới lên.”
“…À.”