Bên này, ba người đang nói chuyện, Lục Cẩn Bạch từ trước cửa đi vào, sự chú ý của Tiền Vũ lập tức bị phân tán làm đôi.
Tiền Vũ sau khi nhìn thấy người bước vào phòng học, nhấc tay đụng đụng vào cánh tay của Hứa Minh Dương, chỉ trỏ về hướng của Lục Cẩn Bạch: “Thứ cậu ta đeo trên mặt là đồ chơi gì vậy?”
Hứa Minh Dương thuận theo hướng chỉ của tay cậu nhìn liếc một cái, thu hồi lại tầm mắt, nhìn cậu giống như thấy kẻ ngốc: “…khẩu trang đó!”
“Tôi biết đó là khẩu trang! Cậu ta đeo thứ đồ chơi đó để làm gì?” Tiền Vũ tiếp tục hỏi.
Hứa Minh Dương trợn mắt nhìn cậu: “Điều đó làm sao tôi biết được!”
Tưởng Quân vừa ngồi vào vị trí của mình, khó hiểu xoay người: “Boss Tiền sao cậu lại quan tâm nam thần Lục như vậy? Hơn nữa cũng không có quen gì nhau.”
Tiền Vũ thu hồi lại ánh mắt, ậm ậm ừ ừ nói: “Không quen? Hai chúng tôi thân quen tới mức ngay cả đồ lót của đối phương là màu gì còn biết rõ nữa là!”
Hứa Minh Dương và Tưởng Quân đều không thèm đếm xỉa nhìn cậu: “Tên nhóc này cậu cứ ở đây tự chơi với bản thân, từ từ mà nổ đi!”
Tiền Vũ nhìn hai người bọn họ không tin, cũng lười phải giải thích, nhấc chân lên, dựa vào tường, tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Cẩn Bạch.
Nói ra, mỗi một trường học luôn có một hai người có ngoại hình soái ca như vậy, người có thể được mệnh danh là “nam thần”, Lục Cẩn Bạch ở Hạ Xuyên chính là kiểu tồn tại như vậy, ngoại hình tốt, biết múa ba lê, biết chơi đàn dương cầm, thành tích còn luôn duy trì ở trong top năm hàng năm, tính cách lại tốt…đây chính là hình mẫu nam thần!
Chỉ là, trên thế giới này vốn không có sự tồn tại nào hoàn mỹ mười phân vẹn mười cả!
Có lẽ là do nguyên nhân từ nhỏ đã bắt đầu học nhảy múa, trên người của Lục Cẩn Bạch có một khí chất đặc biệt – lạnh lùng yên tĩnh!
Không sai, không giống như lạnh lùng chảnh chọe, cũng không giống như loại lạnh lùng như băng mà chính là lạnh lùng yên tĩnh!
Ngoại hình Lục Cẩn Bạch không có dáng vẻ hung dữ như Tiền Vũ, bởi vì từ nhỏ múa ba lê, không thể không luôn duy trì vóc dáng, cả người của cậu ấy, bất kể từ góc độ nào đánh giá cũng đều là gầy còm. Quanh năm ngày tháng cậu ấy đều ở trong phòng tập nhảy, tới mức làn da của cậu ấy so với một số bạn nữ còn trắng hơn. Gương mặt nhỏ nhắn, lông mày thanh tú, trông có vẻ ấm áp dễ gần, thế nhưng khí chất lại là lạnh lùng yên tĩnh, giống như mọi thời khắc đều cách xa người khác vạn dặm. Khiến người ta cảm thấy cậu ấy không quan tâm tới sự đời.
Anh lại luôn một mình một đường, với bất cứ ai cũng khách sáo tránh xa.
Không giống như Tiền Vũ nói toạc móng heo ra như thế, Lục Cẩn Bạch là người sống nội tâm, luôn quá yên tĩnh, thong dong, khiến người ta khó mà cảm nhận được tình cảm của cậu ấy.
Trong cuộc sống tập thể như thế này ở trường học, qua một thời gian dài, sẽ khiến người ta cảm thấy anh không hợp với hội nhóm, là một bông hoa Cao Lãnh chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể lại gần!
Giống như bây giờ, cậu ấy đeo một chiếc khẩu trang màu đen, không quan tâm tới ánh mắt tò mò của các bạn học xung quanh quét tới, dường như đặt mình ở trong phòng không có ai, một mình đơn độc đi tới vị trí của mình.
Đại diện của lớp tiếng Anh đang thu bài tập ở hàng ghế trước, nhìn người vừa đi qua, vội vàng hét một câu theo hướng của bóng dáng cậu ấy: “Nam Thần Lục, đưa vở bài tập!” Giọng của người con gái rất sắc bén, trong không gian ồn ào nghe rõ mồn một.
Lục Cẩn Bạch không quay đầu, khom người tìm ra một quyển vở ở trên bàn học, đang muốn cầm đưa tới cho cô ta, Thẩm Hằng đã ôm một chồng vở bài tập đi tới, thuận tay cầm lấy quyển vở của cậu ấy, nhìn rất vội vàng, còn không có thời gian nhìn Lục Cẩn Bạch một cái, liền cúi đầu bắt đầu điểm lại số lượng vở bài tập.
Sau khi đếm xong, đang chuẩn bị nhấc chân đi, lúc này mới thoáng nhìn thấy khẩu trang của Lục Cẩn Bạch: “Ồ! Nam thần Lục, tạo hình mới nha! Nhìn thật sự chất!” Giọng nói Thẩm Hằng không to, thế nhưng mọi người đều tò mò tại sao Lục Cẩn Bạch đeo khẩu trang, lúc này nghe được lời của cô ta, những cặp mắt đều nhanh chóng soàn soạt đổ dồn.
Lục Cẩn Bạch không thoải mái sờ sờ khẩu trang, có chút ái ngại hắng giọng, nghĩ ngợi, muốn giải thích đơn giản một câu: “Trên mặt có chút dị ứng.”
“À.” Thẩm Hằng gật gật đầu, người khác nghe thấy, trong lòng cũng âm thầm gật gật đầu, sau đó đều thu hồi lại tầm mắt đi làm việc của mình. Thẩm Hằng lại nhìn khẩu trang của cậu ấy một cái: “Vậy cậu đi học thì giải quyết thế nào? Có cần tôi đi chào hỏi giáo viên một tiếng giúp cậu không?”
“Cảm ơn, không cần đâu. Cô giáo Chương đã biết rồi.” Giọng nói của nam thần từ sau khẩu trang truyền ra, nghe có chút ngốc nghếch, nhưng vẫn là lạnh lùng yên tĩnh.
Thẩm Hằng cũng không để ý, thẳng thắn để lại câu: “Vậy được!” Di chuyển vở bài tập bước đi.
Tiền Vũ vẫn luôn tò mò nhìn, lúc nghe được Lục Cẩn Bạch nói hai chữ “dị ứng”, bất giác nheo lông mày, cậu ấy đang nói dối…
Vừa nghĩ tới việc đứng dậy đi tìm người nói chuyện, giáo viên dạy toán đã từ ngoài cửa bước vào, chuông vào học cũng đã reo lên.
Tiền Vũ chỉ có thể thành thật ngồi xuống vào học.
Thầy giáo Lương dạy toán học là một giáo viên nam vô cùng cổ hủ, bình thường lên lớp, mái tóc của bất cứ học sinh nam nào dài mà không lập tức cắt ngắn, ông ta đều sẽ phàn nàn. Hôm nay Lục Cẩn Bạch đeo khẩu trang vào học, ngược lại ông ta châm chước khó tin, hai tiết học kết thúc, chỉ là liếc nhìn một cái, một chữ cũng không đề cập tới.
Ngược lại Tiền Vũ, vẫn luôn nhìn chằm chằm thầy giáo Lương, chỉ sợ chuyện cũ đó bám chặt Lục Cẩn Bạch không buông, hỏi đông hỏi tây còn muốn nói, sợ ông ta muốn anh bỏ khẩu trang xuống, vậy thì rắc rối rồi…
Tuy rằng bình thường Tiền Vũ không quá đáng tin, còn có chút khoác lác, thích làm trò ma quỷ, thế nhưng câu mà cậu nói trước đó với Tưởng Quân và Hứa Minh Dương thật sự không giả! Cậu và Lục Cẩn Bạch thật sự biết đồ lót của đối phương là màu gì! Hơn nữa hai người họ là mặc cùng một cái quần yếm mà lớn lên!
Còn Tưởng Quân và Hứa Minh Dương tại sao chơi thân với Tiền Vũ, lại không biết chuyện cậu và Lục Cẩn Bạch vẫn luôn quen biết này, còn phải từ thân phận của Lục Cẩn Bạch nói ra.
Lục Cẩn Bạch từ nhỏ đã bị quản giáo rất nghiêm, tất cả những thời gian rảnh mà anh có đều bị bố Lục sắp xếp ở trong phòng tập nhảy vũ đạo và đủ thể loại lớp ôn luyện, mẹ Lục cũng sắp xếp tất cả thời gian của cậu ấy chặt chẽ không kém, không để chừa ra một chút thời gian đi chơi nào cho cậu ấy, dùng lời của Tiền Vũ mà nói: Lục Cẩn Bạch là một đứa trẻ không có tuổi thơ!
Thời gian đi học, ba người bọn họ, sau khi tan học đang ở trên sân bóng rổ thỏa thích chơi đùa chảy mồ hôi, Lục Cẩn Bạch đang vội vã trên đường tới lớp học thêm; ba người bọn họ, cuối tuần lúc còn đang lười biếng nằm trên giường, Lục Cẩn Bạch đang chạy bộ giữ thể hình; ba người bọn họ, cuối tuần trong lúc hẹn nhau lập đội chơi trò chơi, bản thân Lục Cẩn Bạch đã ép chân ở trong phòng tập nhảy rất lâu, sau đó thuận theo tiếng nhạc, đầu ngón chân không ngừng nâng lên rồi hạ xuống…
Thời gian nghỉ đông, Tiền Vũ đều bị mẹ mình bà Phương nô dịch, mỗi ngày thức dậy đạp chiếc xe màu đen đi đón Lục Cẩn Bạch.
Mặc dù kỳ nghỉ đông phần lớn thời gian đều chơi bời, thế nhưng có lúc ba người Tiền Vũ cũng sẽ hẹn nhau cùng đi chơi trò chơi gì đó, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt, Tiền Vũ cũng tùy tiện oán trách với hai người họ vài câu: Mỗi ngày bản thân đều phải làm “tài xế” miễn phí cho người ta…
Chỉ là vẫn luôn không nói ra người đó là ai, Tưởng Quân và Hứa Minh Dương nghe, cũng không để ý nhiều, ngược lại hoàn toàn không biết người mà Tiền Vũ đưa đón chính là Lục Cẩn Bạch.
Tất cả thời gian của Lục Cẩn Bạch và bọn họ đều là gây sự, Tiền Vũ cũng không muốn nói nhiều về chuyện của Lục Cẩn Bạch với người khác, hai người ở chung với nhau như vậy, lúc ở trường học cũng chưa từng giao lưu nhiều, ngược lại không có bao nhiêu người biết được hai người họ từ nhỏ đã quen biết
Mặc dù không biết mặt của Lục Cẩn Bạch rốt cuộc bị làm sao, thế nhưng hai người thân quen nhiều năm, điểm này hiểu rõ còn có nguyên do, ví dụ, Tiền Vũ biết Lục Cẩn Bạch sợ lạnh, thế nhưng ngày đông từ trước giờ chưa từng đeo khẩu trang và khăn quàng cổ những loại đồ vật chống lạnh này, cậu ấy không thích cảm giác miệng mũi bị bịt chặt…vì vậy nhất định có nguyên nhân gì đó không thể nói với người khác, bằng không cậu ấy sẽ không khác thường như thế - đeo khẩu trang thứ luôn khiến cậu ấy chán ghét.
Hơn nữa…ở trong ấn tượng của Tiền Vũ, Lục Cẩn Bạch không có dị ứng với bất cứ đồ vật nào.
Bình an vô sự trải qua hai tiết học, chuông hết giờ reo lên, thầy giáo Lương cất giáo án bước đi, không có bất cứ biểu hiện nào đối với việc Lục Cẩn Bạch đeo khẩu trang trong giờ học, có lẽ là cô giáo Chương đã thông báo trước rồi.
Sau khi học xong hai tiết số học nhàm chán, hơn cả nửa lớp đều uể oải, mọi người đều muốn nằm lên bàn nghỉ ngơi một chút, nhưng sau tiết học thứ hai buổi sáng thời gian lên lớp phải ra ngoài sân để luyện tập, đích thân chủ nhiệm lớp tới điểm danh, muốn trốn cũng trốn không thoát!
Sau khi than vãn vài câu, mọi người trong lớp vẫn cùng nhau ra ngoài sân theo kiểu đôi ba lượt.
Tiền Vũ cùng với Hứa Minh Dương xuống lầu, sau khi đi được vài bước, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cậu xoay người vỗ vỗ bả vai của Hứa Minh Dương, để bọn họ đi trước, bản thân vội vội vàng vàng quay trở lại lớp học.
Hứa Minh Dương cho rằng cậu làm rơi đồ, cũng không hỏi nhiều, cùng với Tưởng Quân đi xuống lầu.
Lúc Tiền Vũ quay trở lại lớp học, người ở cả tầng học đều đã đi gần hết rồi, cậu từ phía sau cửa bước vào, thuận tay đóng cửa lại, cắt đứt mọi tiếng ồn bên ngoài.
Lục Cẩn Bạch bị tiếng đóng cửa cắt đứt dòng suy nghĩ, cây bút trong tay dừng lại, nhìn Tiền Vũ đang bước về phía mình.
Tiền Vũ bước tới, thuận tay kéo một cái ghế, “lạch cạnh” một tiếng đặt ở bên cạnh bàn học của Lục Cẩn Bạch, không khách sáo ngồi xuống, vắt chéo hai chân nhìn cậu ấy: “Làm sao mà cậu không đi học ngoài sân?”
Lục Cẩn Bạch thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục nhìn bài tập số học ở trên bàn, nhàn nhạt trả lời cậu: “Cô giáo Chương cho phép tôi gần đây có thể không cần đi.”
Tiền Vũ đặt tay trái lên trên bàn học của Lục Cẩn Bạch, ngón tay gõ gõ mặt bàn, không nặng không nhẹ mở miệng: “Cũng là có liên quan tới thứ đồ chơi cậu đang đeo trên mặt này à?”
Lục Cẩn Bạch nghe thấy, cũng không trả lời cậu.
Tiền Vũ nheo mắt nhìn cậu ấy, đột nhiên đặt hai chân xuống, dùng lực trên chân, nhấc người lên, nhào tới phía của Lục Cẩn Bạch!
Lục Cẩn Bạch kinh ngạc, không kịp trốn tránh, chỉ có thể thuận thế dựa về phía sau, cậu ấy đang ngồi cạnh cửa sổ, tư thế trốn này, chính là dồn bản thân vào góc chết.
Tiền Vũ không cho cậu ấy cơ hội né tránh lần nữa, động tác nhanh chóng dùng cánh tay giữ lấy người của Lục Cẩn Bạch, từ trên cao nhìn xuống người đang bị giữ trong lòng.
Lục Cẩn Bạch nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu làm gì thế?”
Tay phải của Tiền Vũ thò ra, chuẩn bị tới tháo khẩu trang của anh: “Bây giờ không có người, đừng cử động! Để anh xem xem mặt của chú thế nào! Anh không nhớ là chú em dị ứng với thứ nào cả!”
Tiền Vũ không thật sự dùng lực giữ chặt Lục Cẩn Bạch, vì vậy lúc tay cậu vừa chạm tới tai của Lục Cẩn Bạch, thì bị người ta phản ứng giữ chặt lại, thuận theo đó Lục Cẩn Bạch còn nghiêm khắc cảnh cáo: “Đừng có đụng vào!”
Tiền Vũ đang chuẩn bị thu tay về, sau khi nghe thấy lời này của cậu ấy, đột nhiên nổi hứng thú, cậu cắn môi nhìn Lục Cẩn Bạch: “Này, Lulu! Hai chúng ta ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, cậu chưa từng nói với tôi những lời nặng nề như vậy.”
Tiếp đó, Tiền vũ càng hứng thú với khẩu trang đó, đẩy bàn tay đang giữ chặt Lục Cẩn Bạch, muốn đi tới xem.
Hai người đều giằng co, một người muốn xem, một người không muốn…động tác của hai người có chút lớn, khẩu trang trên mặt Lục Cẩn Bạch bởi vì không né tránh không ngừng mà hơi lộ ra một góc nhỏ, cậu ấy còn chưa kịp vội giơ tay che đi, cổ tay bị Tiền Vũ giữ chặt lấy.
Tiền Vũ ngoài ý muốn nhìn thấy vết bầm xanh lộ ra dưới khóe mắt của Lục Cẩn Bạch, tay không tự chủ dùng lực siết chặt cổ tay của cậu ấy, có chút không chắc chắn hỏi: “Cậu…bị người khác bắt nạt à?”