Hứa Minh Dương không ngờ cậu lại có khả năng như vậy. Mà tên đàn ông kia cũng không nghĩ tới mình lại bị tấn công, anh ta sững sờ một lúc lâu, lúc sau khuôn mặt anh ta đột nhiên trở nên giận dữ, hầm hổ đi đoạt lấy cây gậy trong tay của Lục Cẩn Bạch.
Tay chân Lục Cẩn Bạch đều gầy gò, làm sao có thể là đối thủ của tên đàn ông kia, anh lập tức bị anh ta kéo đến mất trọng tâm, bước đi loạng choạng không vững.
Viên Bình và Tưởng Quân bên kia cũng chỉ là một đám ốc không mang nổi mình ốc. Tưởng Quân muốn che chở Viên Bình, cậu ta chặn một một tên đàn ông khác, để Viên Bình đến chỗ tên đàn ông mặt mày vàng vọt kia cứu em gái, nhưng sức lực của địch và ta chênh lệch quá lớn, Tưởng Quân cứ lui dần về sau, Viên Bình cũng không thể đi được, vậy nên chỉ còn cách giúp Tưởng Quân trước.
Tiền Vũ muốn tiến lên để giúp đỡ, nhưng lại bị chặn lại, cậu nhìn kẻ chắn đường đứng chắn ngay trước mặt mình, lập tức liền thấy khó chịu, khuôn mặt trở tức giận, ra tay không chút lưu tình, động tác ra tay của cậu nhanh, chính xác và cô cùng tàn nhẫn! Những cú đánh cứ liên tiếp ập đến khiến tên kia đau đớn, rên rỉ thành tiếng!
Chỉ trong chốc lát, cây gậy gỗ trong tay Lục Cẩn Bạch bị giật mất, tên đàn ông muốn dùng cách tương tự để trả đũa anh, anh ta thẳng thừng vung gậy gỗ về phía cánh tay của Lục Cẩn Bạch, Lục Cẩn Bạch nhanh chóng ngửa người ra sau, may mắn tránh được cú đánh đó.
Đúng lúc, Tiền Vũ vừa giải quyết xong kẻ ngáng chân kia thì thấy cảnh này, ngay tại thời điểm quan trọng không khỏi hét lớn: “Quả nhiên là người học múa ba lê, eo dẻo quá đi, ha ha!” Sau đó, cậu nhanh chóng hét lên với Lục Cẩn Bạch đang chuẩn bị đứng dậy: "Tránh ra!"
Do trước đó luôn được Tiền Vũ bảo vệ sau lưng nên Lục Cẩn Bạch đã sớm đi vào phòng họp, anh cách cửa chính một khoảng rất gần, lúc này, sau khi nghe thấy tiếng hét của Tiền Vũ, anh nhanh chóng thu thắt lưng, lùi lại vài bước về phía hành lang bên ngoài.
Động tác quá gấp gáp, Lục Cẩn Bạch suýt chút nữa đứng không vững, đúng lúc cả người đang loạng choạng thì đột nhiên cảm giác được có người đưa tay ra đỡ.
Lục Cẩn Bạch sửng sốt, sau khi ngước mắt lên nhìn xem người kia là ai, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Chủ nhiệm Hồ!"
Khi anh vừa dứt lời, tên đàn ông vừa tấn công anh vừa rồi đã bị Tiền Vũ đá văng ra ngoài, đầu anh ta đập vào cánh cửa kêu “Rầm” một tiếng...
Lục Cẩn Bạch đứng bên ngoài cửa, nhìn tên đàn ông đã sớm mất đi sức lực, thanh gỗ trong tay lăn qua một bên, còn tay anh ta ôm chặt lấy đầu. Anh liếc nhìn Tiền Vũ, thấy khuôn mặt mang đầy sự thù địch thì không khỏi có chút hoảng sợ, lại vội vàng liếc nhìn Chủ nhiệm Hồ đằng kia, thấy người phía sau không có chút biểu hiện thì mới nhẹ nhõm thở phào một hơi...
Chủ nhiệm Hồ bước lên, đá văng thanh gỗ ra xa, sau đó vẫy tay ra hiệu về phía cầu thang phía sau, một lúc sau, một đội bảo vệ trường mặc đồng phục trường học đi tới.
Tên đàn ông mặt mày vàng vọt thấy vậy liền bỏ chạy, nhưng đáng tiếc rằng, từ đầu đến cuối Viên Bình vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh ta, lợi dụng lúc anh ta không chút phòng bị liền bước lên phía trước đoạt lấy con dao gọt hoa quả trong tay rồi ném nó sang một bên. Sau đó, cậu ta không chút nể tình mà đấm tên kia một cái, dù vậy vẫn chưa bõ tức, đang lúc định dùng chân đá thêm thì lại bị đội Bảo vệ ngăn lại..
Chỉ vỏn vẹn vài phút từ khi chủ nhiệm Hồ xuất hiện, nhóm băng đảng của tên đàn ông mặt mày vàng vọt kia đã không thể nào chống đỡ, cả đám bị khống chế hoàn toàn.
Chủ nhiệm Hồ lập tức đến hỏi thăm tình trạng của Viên Khả Nhi: "Em có bị thương không? Có cần đến Bệnh viện khám không?"
Hứa Minh Dương tiến lên đỡ cô ấy dậy, Viên Khả Nhi thử hoạt động cánh tay một chút, sau đó cười với Chủ nhiệm: "Em không sao, không cần đến Bệnh viện."
Chủ nhiệm Hồ cũng không rõ cụ thể đầu đuôi mọi chuyện thế nào. Ông ấy nhìn bộ đồng phục học sinh bám đầy bụi bặm của Viên Khả Nhi, vẫn có chút lo lắng: "Đến gặp Bác sĩ của trường trước xem sao, không sao thì cũng phải là do Bác sĩ nói thì mới yên tâm được."
Viên Bình gật đầu, giúp Hứa Minh Dương nhặt kính rồi đưa cho cậu ta.
Hứa Minh Dương cầm lấy kính đeo vào, sau đó cảm ơn Viên Bình.
Viên Bình xua xua tay, cậu ta cúi người cõng Viên Khả Nhi lên: "Người nên nói “Cảm ơn” phải là tôi mới đúng, cảm ơn cậu đã giúp tôi cứu người."
Tưởng Quân nhặt cây nạng của Viên Khả Nhi lên. Chủ nhiệm Hồ ra hiệu cho nhân viên Bảo vệ đưa tên đàn ông mặt mày vàng vọt đến văn phòng trước, còn ông ấy một lúc nữa sẽ qua sau.
Vài người đi xuống lầu, cùng đi về phía của phòng khám.
Mấy người vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu là chuyện Tiền Vũ hỏi xem Lục Cẩn Bạch có bị thương hay gì không.
Viên Khả Nhi không lên tiếng, yên lặng đến mức không giống tính cách của cô ấy chút nào. Viên Bình còn tưởng cô bị tình huống vừa rồi làm cho sợ hãi, vừa chuẩn bị vài câu an ủi thì bỗng nhiên, cậu ta chợt nhận ra em gái mình đang vụng trộm liếc nhìn Hứa Minh Dương, khuôn mặt còn mang theo chút thẹn thùng...
“Khụ khụ!” Viên Bình ho khan hai tiếng, cố ý gây sự chú ý của cô rồi hỏi: “Người đó là ai? Sao anh ta lại theo dõi em?”
Ngay lập tức, Viên Khả Nhi trở nên không vui, rất muốn đi giật tóc anh trai mình, nhưng chợt phát hiện trên đầu người này chẳng có chỗ nào có thể giật được cả, sợi tóc ngắn cũn cỡn như vậy, sao cầm được chứ! Cô ấy chỉ có thể dùng lực, ghì đầu anh trai mình xuống: "Anh không biết ngại à mà còn hỏi vậy! Anh không nhớ anh ta là ai sao?"
Viên Bình cũng cảm thấy kỳ quái: "Tại sao, anh phải biết anh ta là ai?"
Vài người bên cạnh Tiền Vũ nghe xong liền thở dài, chẳng trách là anh em một nhà! Đều đãng trí như nhau cả!
Viên Khả Nhi đưa véo má anh trai, giải thích: "Anh ta chính là người đã bị em làm xước mặt ngay trên sân bóng rổ lần trước. Thực ra, trưa hôm nay anh ta cố ý đến làm phiền em, nhưng đúng lúc bị anh Minh Dương đuổi đi."
Viên Khả Nhi vừa nói vừa liếc nhìn Hứa Minh Dương. Hứa Minh Dương không để ý đến ánh mắt của cô ấy, cứ thong thả mà bước đi, Viên Khả Nhi có chút nhụt chí: "Lần trước, anh đã yêu cầu em xin lỗi anh ta rồi nhưng nào ngờ anh ta vẫn ghi thù chuyện này. Chuyện xảy ra vào lúc trưa nay khiến anh ta thẹn quá hóa giận, buổi chiều sau khi tan học liền chặn đường em lại! Tên nhỏ mọn đó luôn nhớ chuyện bị em làm xước mặt ngay trước mặt mọi người, vậy nên anh ta muốn dùng dao trả thù em!”
“Đúng là quá bốc đồng mà!” Tưởng Quân thở dài, không quên hỏi Chủ nhiệm Hồ ở bên cạnh: “À Chủ nhiệm, làm sao thầy đến kịp thời như vậy?”
"Lần đầu tiên phát hiện khóa bị cạy, thầy đã cảm thấy nghi ngờ rồi, sau đó thầy vẫn luôn trốn trong bóng tối âm thầm quan sát, đúng không ạ? Mà hôm nay lại trùng hợp xảy ra chuyện này!" Hứa Minh Dương đoán.
Hai người không hỏi thì không sao, vừa nhắc đến chuyện này, chủ nhiệm Hồ không khỏi tức giận, liền muốn chắp tay sau lưng dạy cho cả đám một bài học: “Không phải đã nói không có chuyện gì thì đừng đến rồi sao? Đây là xem lời tôi nói như gió thổi bên tai đấy hả? Chẳng may, nếu tôi không đến kịp thì khôn biết các cô các cậu sẽ còn gặp phải nguy hiểm gì nữa! Nếu xảy ra chuyện thì tôi phải ăn nói với phụ huynh các em kiểu gì đây... "
Một vài người tự đuối lý, không lên tiếng, cứ im lặng lắng nghe lười lải nhải của Chủ nhiệm Hồ, đợi đến khi ông ấy nói mệt rồi, vẫn không khỏi tò mò: “Sao thầy lại đến kịp thời như vậy, đúng lúc cứu được chúng em? "
Thực ra, Chủ nhiệm Hồ cũng không quá tức giận, ông ấy chỉ lo lắng cho sự an toàn của mấy đứa trẻ này, ông ấy thở dài chỉ vào Hứa Mạt Dương: "Cậu ấy đoán đúng. Từ lần trước, sau khi thấy khóa cửa bị cạy, tôi đã bắt đầu để ý kỹ bên này, sau đó liền phát hiện ra sự khác thường ở tầng năm. Vậy nên, ngày nào tôi đem theo Bảo vệ ngồi trực ở đó, tôi đoán thể nào đám nhóc các em cũng gây phiền toái cho tôi, tôi còn cố tình đuổi các em đi, tránh việc ngoài ý muốn xảy ra, nhưng nào ngờ hết lần này đến lần khác, các em cứ như con thiêu thân mà lao vào đó!"
Lời Lão Hồ nói không khỏi có chút bất lực :"Chúng tôi bí mật tìm đến học sinh bị hại để có thể hiểu thêm được tình huống. Tên đàn ông có hành động bạo hành kia nhất định sẽ thực hiện theo chu kỳ, đã vài ngày kể từ lần cuối cậu ta có hành động bạo lực, chúng tôi đoán rằng sắp tới đây có thể cậu ta sẽ có hành động gì đó, vậy nên vẫn luôn theo dõi sát sao cậu ta. Sáng sớm ngày hôm nay, tôi thấy cậu ta đem theo người, mấy người đó vô nhanh nhẹn, thoáng cái đã cạy xong ổ khóa lên lầu, sau đó lại nhanh chóng khóa lại. Cậu ta đưa em học sinh vào tòa nhà, chúng tôi vừa định đi cứu người thì mấy người các em đã phá cửa sổ xông vào. Lúc đầu, tôi còn nghĩ là đồng bọn của cậu ta, vậy nên tôi đợi các em lên hết rồi mới lên theo.”
Đám người Tiền Vũ nghe ông ấy thuật lại sự tình, trong lòng không khỏi cảm khái, đúng là gừng càng già càng cay!
Lão Hồ đưa họ đến phòng khám bệnh của trường, Bác sĩ khám cánh tay của Viên Khả Nhi rồi nói không sao. Cô gái có ý thức tự bảo vệ bản thân rất mạnh, không bị tổn thương đến xương cốt, cũng không cần phải đến Bệnh viện, độ khoảng hai ngày nữa là cánh tay sẽ hết sưng. Bác sĩ còn kê thêm một chút thuốc giảm đau cho Viên Bình để cô ấy thoa thêm vào bên ngoài.
Thấy cô thực sự không sao, lão Hồ mới có thể yên tâm, ông ấy còn dặn dò mấy đứa sớm về nhà, đừng nên gây thêm chuyện gì nữa, sau đó liền vội vàng trở về phòng làm việc, xử lý chuyện tên đàn ông mặt mày vàng vọt kia.
Viên Khả Nhi lo lắng cho vết thương trên mặt của Hứa Minh Dương, cô ấy kéo góc áo của anh trai mình, ra hiệu cho anh mình nhìn vào khuôn mặt của Hứa Minh Dương.
Viên Bình còn không biết tâm tư của em gái nhà mình sao? Cậu ta quay người lại nói với Hứa Minh Dương: "Đến cũng đến rồi, cậu cũng nên bôi chút thuốc vào vết thương trên mặt đi."
Hứa Minh Dương gật đầu, đi theo Bác sĩ của trường đi lấy thuốc.
Tiền Vũ ở bên cạnh nhìn, thấy Lục Cẩn Bạch không được tự nhiên tháo khẩu trang trên mặt xuống, cậu cười cười trêu chọc anh: "Đến cũng đến rồi, hay cậu để Bác sĩ kiểm tra xem eo có bị sao không, vừa rồi không biết lúc ngửa người ra có bị trật khớp gì không nữa?"
Lục Cẩn Bạch đáp: "Vậy thì không phải ngay từ ngày đầu bắt đầu học múa tôi đã phải nằm trên giường bệnh cả ngày rồi sao?"
"..." Tiền Vũ bị anh làm cho câm nín, sau hít vào một hơi, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trong phòng y tế của trường, cậu mới đưa người đi ra ngoài: "Đi đi, chỗ này không có chuyện của chúng ta nữa. Tôi đã tìm một chiếc xe dành riêng cho cậu, tôi đưa cậu đến chỗ này chơi!”
Lục Cẩn Bạch nhìn cậu: "Đi đâu?"
“Cậu muốn đi đầu thì chúng ta đi đó. Chân trời góc bể, tôi sẽ đưa cậu đi phiêu du khắp chốn." Cái tên Tiền Vũ này chính là kẻ ngoài thì mang vỏ bọc đẹp đẽ của con người, nhưng bên trong lại vô cùng xấu xa, ngoài sự lười biếng và thông minh, vui tính ra, người ngoài không thể nhìn thấy bất cứ điều gì rõ ràng những khuyết điểm trên người cậu. Nhưng chỉ cần là là người thân thiết sẽ biết rằng tên nhóc vẫn được cho là thông minh, vui tính này, thực ra lại chính là một tên mù nhạc! Cậu ta chưa bao giờ hát được đúng nhịp điệu bài nào!
Lục Cẩn Bạch: "..." Ngay cả nhạc lý cơ bản còn chưa nắm rõ, làm ơn đừng hát nữa được không!
Tiền Vũ: "Mặt cậu đang trưng ra cái biểu cảm gì vậy? Tôi hát không hay sao?”
Lục Cẩn Bạch: "Không phải, âm sắc của cậu... À... Ừm rất đặc biệt, tôi ngưỡng mộ câu, ngay giữa đường phố như vậy mà còn dám hát."
Tiền Vũ liếc anh một cái: "Cậu nói đểu tôi.”
"Không..." Lục Cẩn Bạch do dự, thấy được cơ hội liền hất tay Tiền Vũ trên vai mình xuống, sau đó co giò chạy “Vèo” một cái.
"Này! Nếu cậu nói không rồi thì còn chạy làm gì nữa hả? Chột dạ sao? Đứng lại cho tôi!"
Tiền Vũ vừa cười vừa mắng đuổi theo anh.
Viên Khả Nhi ngồi trong phòng y tế trường học nhìn, nhìn tình huống hiếm gặp trước mặt: “Quan hệ giữa hai người thật tốt!"
Viên Bình nhún vai, đồng ý với em gái mình. Nhìn vết thương trên tay của cô ấy, cậu không khỏi cảm thấy có chút may mắn, may rằng lúc đầu cậu đã nhập hội cùng nhóm bạn này. Tuy rằng tính cách có chút cởi mở quá mức nhưng đến thời điểm quan trọng thì vẫn đáng tin cậy.
Đặc biệt là Tiền Vũ, khi người này mà nghiêm túc thì thật sự rất đáng sợ… Nhớ lúc vừa rồi, khi tên đàn ông nọ định làm hại Lục Cẩn Bạch, khuôn mặt hung dữ của cậu không khỏi khiến người ta lạnh sống lưng.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút, có thể khiến cho một người tùy ý, thích khoe khoang để ý, hẳn phải là người cực tốt.
Nhưng mà... Viên Bình nhìn vết thương trên tay của em gái mình, nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lục Cẩn Bạch... Chắc cũng chỉ là đùa giỡn thôi nhỉ?
Cậu ta nhớ lại, sau đó lại nhìn Viên Khả Nhi, lông mày cau lại, như thể đang vướng mắc điều gì đó.
Tưởng Quân thấy cậu ta cứ cau mày, nhìn chằm chằm vào em gái mình không thôi, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Vết thương trên mặt Hứa Minh Dương đã được xử lý xong, vừa đi ra phòng bệnh liền nghe thấy câu này, còn tưởng rằng Tưởng Quân đang nói chuyện với chính mình: "Gì cơ?"
Viên Bình lắc đầu, ngồi xổm xuống trước mặt Viên Khả Nhi, sau đó cõng em gái về: "Không có gì, về nhà thôi."