Dưới ánh sáng mờ ảo, Tiền Vũ híp mắt có hơi buồn ngủ. Anh ngồi bên tay trái của Lục Cẩn Bạch, khẽ nhắm mắt, mơ màng nhìn vào sau gáy và góc mặt của người kia, càng nhìn càng lên tinh thần. Anh dứt khoát trở người dậy, ngồi ngay ngắn lại.
Lục Cẩn Bạch rũ thấp mi mắt, sống lưng thẳng tắp ngồi ở đó cũng không biết đang suy nghĩ hay đang ngủ gật. Sau khi nghe thấy tiếng động ở bên cạnh mình, một lúc sau mới quay mặt nhìn sang.
Tiền Vũ cảm thấy Lục Cẩn Bạch ỉu xìu, dường như đang rất mệt mỏi, bèn hỏi: “Dạo này cậu ngủ không ngon à?” Giọng của anh rất nhẹ, Lục Cẩn Bạch có hơi cứng nhắc lắc đầu, sau đó quay đầu lại.
Bên tai có tiếng côn trùng kêu rả rích, không gian hiện tại thật sự rất dễ dỗ người ngủ. Tiền Vũ im lặng không lên tiếng, thêm một lúc sau đã nhìn thấy Lục Cẩn Bạch dựa lưng vào ghế, ngủ thiếp đi.
Tiền Vũ cởi áo khoác đồng phục ra đắp lên người Lục Cẩn Bạch, nhẹ nhàng đỡ đầu đang tựa lệch về một bên ghế của người kia chuyển qua trên vai của mình.
Tiền Vũ âm thầm cảm thán, bản thân mình quả thật là “người đàn ông tốt nhất trên đời này.”
Đang tự mình ca tụng bản thân, còn chuẩn bị ngầm vỗ tay khen thưởng trong lòng, đột nhiên nghe thấy một trận “vù vù” bên tai.
Cậu giật mình nhìn về phía Lục Cẩn Bạch, một con muỗi đang lởn vởn xung quanh cổ của cậu ấy.
“Ui trời! Mẹ nó!” Giờ phút này, Tiền Vũ chính là đang rất muốn mắng người, cậu chỉ vừa mới đỡ đầu của Lục Cẩn Bạch qua có một lúc thôi, cả người của người kia cũng đã áp sát ở bên cạnh cậu, tay phải của mình bị cậu ấy đè chặt lại, vốn dĩ không có nhúc nhích được.
“...”
Tiền Vũ nhìn vẻ mặt ngủ say của Lục Cẩn Bạch, yên lặng mà nhẹ đưa tay trái của mình đuổi muỗi với biên độ cực nhỏ. Rất cực khổ bày ra cống hiến của bản thân.
Tiền Vũ đếm vết muỗi cắn trên tay trái của mình, trong đầu còn tận lực làm công tác suy nghĩ: Chúc LuLu ngủ ngon, chúc LuLu ngủ ngon, chúc LuLu ngủ ngon.
Không biết có phải vì chưa nhận được lời chúc của Tiền Vũ hay không, Lục Cẩn Bạch cứ luôn cách một lúc lại gặp ác mộng. Trong mơ chỉ xuất hiện bóng người mờ ảo cùng dăm ba câu nói vụn vặt.
“Hôm nay giáo viên lại tới tìm dì Phương của con khiếu nại chuyện Tiền Vũ lại đánh nhau ở trường học. Cẩn Bạch, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, con ngoan nhé, sau này không nên chơi với nó nữa.”
...
“Thầy Dương nói với mẹ hôm nay lúc con luyện múa bị mất tập trung, cứ luôn trễ nửa nhịp. Xảy ra chuyện gì vậy? Đi! Tới phòng tập múa, tiếp tục luyện nốt bài học của ngày hôm nay!”
...
“Lần thi trắc nghiệm này bị rớt, mẹ đã xem qua bài thi của con rồi. Bài thi không đủ cẩn thận, sao con có thể bị sai lỗi nhỏ như vậy chứ!”
...
“Lần này thi được bao nhiêu điểm? Đứng thứ mấy trong cả khóa?”
...
“Hóp bụng, ưỡn ngực. Đứng thì phải ra dáng đứng, ngồi thì phải ra dáng ngồi.”
...
“Nói chuyện không thể quá lớn tiếng, không thể ăn nói quá thô lỗ.”
...
Những chuyện này đều là chuyện mà Lục Hoa thường xuyên lặp đi lặp lại rất nhiều lần với Lục Cẩn Bạch. Mười mấy năm qua, mỗi câu mà Lục Hạ dạy bảo, Lục Cẩn Bạch đều ghi nhớ trong lòng, răm rắp nghe theo. Ngoại trừ chuyện của Tiền Vũ ra thì cậu chưa bao giờ chống đối với Lục Hạ dù chỉ là một chút.
Vì muốn Lục Hoa được khỏe mạnh và vui vẻ, Lục Cẩn Bạch thật sự đã rũ bỏ hết tất cả năng lực phản kháng của mình.
Thực ra Tiền Vũ đoán không sai, cậu ấy ngủ không ngon, nhưng mà không phải là gần đây. Nói đúng hơn là từ sau khi Lục Hoa qua đời, chẳng có ngày nào mà Lục Cẩn Bạch ngủ ngon cả.
Mỗi đêm cậu đều cứ mơ màng nằm mơ như thế. Cảnh tượng trong mơ mờ ảo, thậm chí cậu còn không thấy rõ được khuôn mặt của Lục Hoa, chỉ có thể nghe thấy giọng nói có hơi lạnh lẽo như thế.
Từng lần từng lần một cứ như ở bên tai của cậu nhắc nhở: Cho dù mẹ qua đời, nhưng mình suốt cả đời này cũng phải đi theo định hướng mà bà ấy đã vạch sẵn.
Cái cảm giác này rất khó chịu, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Lục Cẩn Bạch cũng không biết được rốt cuộc mình là đang tỉnh hay đang nằm mơ. Bản thân muốn thúc ép mình tỉnh lại, nhưng càng giãy dụa thì càng thêm đau khổ, giọng nói kia cứ giống ma quỷ quấn quanh người, ép cậu ấy cảm thấy khó thở.
Tiền Vũ tập trung tinh thần đuổi muỗi cho người kia, đột nhiên cảm thấy đầu của Lục Cẩn Bạch bên hõm cổ của mình hơi lay động, nghĩ rằng người kia đã thức dậy rồi nên mới tranh thủ cúi đầu nhìn qua. Lục Cẩn Bạch ở đó chau mày, trên trán túa ra một tầng mồ hôi mỏng, đầu hơi lắc, môi mím chặt, dáng vẻ thoạt nhìn thật rất giống như đang không thoải mái. Như này là đang gặp ác mộng?
Liếc nhìn đồng hồ, cũng tới lúc phải tiễn người trở về rồi.
Tiền Vũ nhẹ nhàng lay một bên tay của cậu ấy: “LuLu, tỉnh lại đi. Đừng ngủ nữa, tỉnh dậy nào.”
Lục Cẩn Bạch ra sức nhíu mày. Tiền Vũ vừa định duỗi tay vuốt ve hộ cậu ấy, Lục Cẩn Bạch cũng đã giãn nếp nhăn giữa trán, mở mắt ra. Một đôi mắt mông lung liếc nhìn về phía anh.
Tiền Vũ rụt tay về: “Phải tiễn cậu về nhà rồi, để muộn hơn nữa thì bà ngoại sẽ lo lắng đó.”
Lục Cẩn Bạch chớp mắt, ngơ ngác gật đầu, dáng vẻ vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Tiền Vũ bật dậy, cầm lấy áo khoác đồng phục đang phủ trên người của Lục Cẩn Bạch mà khoác lên vai cho cậu ấy.
Lục Cẩn Bạch: “...”
Tiền Vũ: “Mặc vào đi, cậu vừa mới thức dậy, sẽ lạnh lắm.” Anh vừa mới nói xong, một cơn gió thổi qua khiến Lục Cẩn Bạch thoáng rùng mình vì lạnh.
Tiền Vũ: “...”
Lục Cẩn Bạch: “...”
Lần này, Lục Cẩn Bạch lại tỉnh táo hơn hẳn, cậu ấy tìm khẩu trang mang vào trước, sau đó lại khoác áo đồng phục của Tiền Vũ lên.
Dáng người của Tiền Vũ cao hơn so với Lục Cẩn Bạch, đồng phục học sinh này vốn dĩ to hơn cậu một size. Cộng với thân hình Lục Cẩn Bạch trước giờ vốn gầy, mặc đồng phục của Tiền Vũ vào lại rộng thùng thình, nhìn qua có hơi buồn cười.
Lục Cẩn Bạch thản nhiên, động tác thành thạo vén đoạn tay áo bị thừa lên.
Mấy ngày tiếp đó vẫn là như thế. Sau khi tan học, đám người Tiền Vũ đều có thể nhìn thấy Viên Bình ở tòa nhà dạy học cũ bên cạnh. Tuy nói đã không còn oán thù gì người kia kêu là “HKT” nữa, nhưng quan hệ cũng không tốt hơn được tí nào.
Hôm nay có tiết thể dục, đám người của Tiền Vũ “chém giết” ở sân bóng. Từng bóng dáng của những thanh niên trẻ trung hăng hái, mồ hôi rơi như mưa.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, lớp trưởng thể dục cầm phiếu đăng ký đại hội thể thao đi tới.
“Đại hội thể thao vào tháng sau sắp bắt đầu rồi, cân nhắc tích cực tham gia nhé.”
Tưởng Quân lau mồ hôi, cầm phiếu đăng ký ngó thử từng cột một, đến lúc nhìn thấy cột cuối cùng thì lông mày nhướng cao lên, vẻ mặt khiếp đảm nói với lớp trưởng thể dục: “Wao, kinh vậy! Trừ cậu ra, nam thần Lục của lớp chúng ta vậy mà cũng báo danh chạy 1500m!”
“Thì bởi, lúc cậu ấy tới tìm tôi ghi danh, tôi vẫn không thể tin được đó chính là Lục Cẩn Bạch đâu! Một người không dính chút bụi trần nào như cậu ấy vậy mà lại tham gia hoạt động tập thể.”
“Nhưng mà, cậu ấy báo 1500m đó, nhìn gầy gò như thế có chạy nổi không?” Tưởng Quân một bên vừa nói vừa cầm lấy cây bút ghi tên của mình vào cột nhảy cao, một bên đưa bảng biểu qua cho Hứa Minh Dương ở bên cạnh.
“Chuyện này…” Lớp trưởng thể dục bị hỏi bí, bỗng chốc nghẹn họng không biết trả lời như thế nào.
Tiền Vũ ngồi một bên uống nước, thản nhiên đáp: “Chạy nổi, 1500m với cậu ấy mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Nửa trận đấu lúc sau Tiền Vũ không có ra sân, cậu cầm bình nước ngồi thẫn thờ dưới gốc cây. Gần đây có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra quá, đặc biệt là Lục Cẩn Bạch. Hành vi dạo gần đây của cậu ấy không giống so với lúc bình thường, thật quá khác biệt, giống như là biến thành người khác vậy. Cậu ấy của trước đây luôn hành động một mình, vô cùng không hòa hợp với tập thể, nhưng bây giờ… Nhớ lại vẻ tổn thương trên khuôn mặt của cậu ấy, Tiền Vũ lại phiền não.
Nhìn lướt qua sân thể dục không nhìn thấy bóng người gầy gò đó.
Tiền Vũ ngẫm nghĩ một lúc, xoay người trở về phòng học.
Lúc Tiền Vũ tìm về lớp, Lục Cẩn Bạch đang chăm chú giải đề.
Sỉ số trong lớp là số lẻ, nói cách khác thì cho dù có xếp chỗ ngồi như thế nào đi nữa cũng sẽ có một người ngồi một mình, Lục Cẩn Bạch chính là cái người bị xếp ngồi một mình đó.
Thật ra Tiền Vũ biết cô giáo cũng không định xếp cậu ngồi một mình, là bản thân Lục Cẩn Bạch tự tìm tới cô giáo yêu cầu vị trí như thế.
Hàng ghế cuối cùng sát cửa sổ, ngồi một mình, không có chung bàn với ai, nhìn như thế nào cũng rất kỳ lạ. Lại thêm cái tính tình điềm đạm hời hợt, không thích nói chuyện, Lục Cẩn Bạch trong lớp giống như một người vô hình. Ấy nhưng lại có ngoại hình ưu tú cùng tài nghệ xuất sắc, cho nên vẫn không thể khiến người khác xem cậu như không hề tồn tại. Hai trạng thái mâu thuẫn đó cùng cộng hưởng trên người của cậu, khiến Lục Cẩn Bạch thoạt nhìn càng lúc càng không có cảm giác tồn tại.
Cũng có thể là do quen rồi, Lục Cẩn Bạch lại không có cảm thấy có gì đó không ổn trước trạng thái như thế của mình, cũng nhờ thế mà yên tĩnh làm công việc của mình. Người khác không quấy rầy cậu, cậu cũng không đi quấy rầy người khác.
Tiền Vũ dựa lưng vào cửa sau của lớp học, Lục Cẩn Bạch yên tĩnh ngồi ở phía đó, cúi thấp đầu giải đề.
Bản tính nhóc con trời sinh của cậu ấy từ nhỏ đã bị Lục Hoa chỉnh toàn bộ rồi, ngồi cho ra dáng ngồi, đứng cho ra dáng đứng. Sự kiêu ngạo trong lứa tuổi này với tư thế ngồi vắt chéo hai chân vào nhau chưa từng xuất hiện ở Lục Cẩn Bạch, cho dù là cơ thể có ở chỗ nào thì đều là cái dáng lưng thẳng ngực ưỡn cực kỳ tiêu chuẩn. Có thể do cậu ấy có học múa ba lê, cho nên cả người càng ngày càng dẻo dai, cứng cáp. Nhìn thoáng qua giống hệt một ông cụ non điềm đạm!
Tiền Vũ đẩy xấp giấy chắn trước mặt người kia, ngồi ở phía đối diện của cậu. Lục Cẩn Bạch liếc mắt nhìn anh, sau đó lại vùi đầu vào giải đề.
Tiền Vũ nhìn người kia cuối cùng cũng giải xong một đề, chậm rãi mở miệng: “Dạo gần đây cậu khác quá.”
Lục Cẩn Bạch đặt bút xuống, ngẩng đầu lên, cách một lớp khẩu trang mỉm cười với cậu, nói: “Tôi làm sao?”
Tiền Vũ không nhìn thấy khóe miệng đang cười của cậu ấy, chỉ thấy nét mặt người này có hơi cong cong. Ấy nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, cậu biết rõ nụ cười đó vốn là không phải kiểu cực kỳ vui thích, bởi nụ cười vui vẻ không có xuất hiện nhiều ở trên khuôn mặt của cậu ấy.
Tiền Vũ nhìn vào mắt cậu ấy: “Đây mới giống với dáng vẻ vốn có của cậu, xa cách như thế đối với người khác.”
Lục Cẩn Bạch im lặng nhìn anh, Tiền Vũ cười cười lộ ra hàm răng trắng muốt, nói tiếp: “Nhưng mà như vậy rất tốt, tôi lại thật sự hy vọng cậu có thể mãi khác như vậy.”
“Ai rồi cũng sẽ khác thôi, tôi cũng không thể cứ mãi giống như trước kia được.” Lục Cẩn Bạch nhẹ nhàng chuyển cây bút trên tay.
Tiền Vũ từ chối trả lời, chỉ chau mày, trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác. Cậu nhìn thoáng qua vài bạn học ngồi lẻ tẻ trong lớp, nhẹ giọng nói: “Tôi không biết sao cậu lại biết được Viên Bình, mặc dù danh hiệu “trùm trường” đó của cậu ta có thể là bịa đặt, nhưng nếu như cậu ta đang điều tra về chuyện bắt nạt đó, vậy cậu tốt nhất nên tránh xa cậu ta ra một chút.”
Lục Cẩn Bạch vẫn tiếp tục nhìn đề luyện tập trên bàn, không tỏ thái độ gì.
Thật ra Tiền Vũ không để ý tới thái độ của cậu ấy, tự mình đổi giọng vui vẻ nói: “Nhưng mà cũng vừa hay là tôi cũng có hứng thú với chuyện đó, nếu như cậu muốn…” Cậu duỗi đầu về phía trước: “Tôi rất tình nguyện dắt cậu theo chơi cùng!”
“Sao hả, có muốn suy xét chút hay không? Nói thế nào thì tài xế chuyên dụng như tôi đây cũng đáng tin cậy hơn so với mấy cái tên cậu mới vừa quen biết mấy ngày đó!” Tiền Vũ còn đang ra sức đề cử bản thân mình.
Lục Cẩn Bạch nghe cậu khoe khoang, thế mà lại thật sự nở ra một nụ cười: “Cậu cũng rất tự tin đó.” Âm cuối cũng mang theo tiếng bật cười, nói như thế có nghĩa là cũng không từ chối lời đề nghị của Tiền Vũ.