*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du rũ mắt một hồi lại nói: “Lúc trước Hàn Bắc Đình kể với em rằng trước giờ chị đều không tin những chuyện này.”
Chị Từ cười khổ: “Bọn chị cũng hết cách rồi. Lần đó tuy nó đã ổn, nhưng suốt một khoảng thời gian dài vẫn gặp ác mộng nên bọn chị chỉ có thể nói cho nó biết những thứ ấy không tồn tại. Sau một thời gian dài thì nó cho rằng trong nhà trừ nó ra, chị và ba mẹ đều kiên quyết theo chủ nghĩa duy vật.”
Không rõ Lục Hoài Du đang nghĩ tới điều gì, vẻ mặt chợt hốt hoảng, tuy sau đó đã khôi phục nhưng vẫn có chút nao nao: “Chờ Hàn Bắc Đình tỉnh lại rồi nói sau.”
“Được.” Chị Từ rất biết nhìn mặt đoán ý, thấy Lục Hoài Du không muốn nói nhiều bèn dừng những lời vốn muốn nói lại, thậm chí còn thân thiết hỏi: “Chị thấy cậu hơi mệt rồi, có muốn nghỉ ngơi một lát không? Bên cạnh có phòng cho khách đã dọn dẹp sẵn, để Bắc Đình ở đây cho chị trông coi là được rồi.”
Lục Hoài Du quay đầu nhìn Hàn Bắc Đình, hồn phách và cơ thể vẫn đang tiếp tục dung hợp, chẳng qua chỉ chậm hơn trước đó một chút. Dựa theo tiến độ này, chắc phải mất chút thời gian nữa cậu mới tỉnh lại, bèn gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
Sau khi theo chị Từ đến phòng khách, Lục Hoài Du chỉ nghe chị dặn mình mấy câu gì đó. Nhưng anh chẳng nghe lọt câu nào, càng không nhìn thấy nỗi lo lắng chợt lóe nơi đáy mắt khi chị rời khỏi phòng.
Sau tiếng cửa đóng, Lục Hoài Du mới thả lỏng đi ít nhiều. Tuy môi trường xa lại nhưng không gian kín đáo, không cần nói chuyện với ai, thậm chí liếc mắt cũng chẳng thấy hồn ma nào. Loại cảm giác này khiến anh rất an tâm.
Anh xách cặp nhìn lướt qua bài trí của phòng cho khách, cuối cùng tầm mắt dừng trên cửa sổ bay[1].
Lục Hoài Du thoáng chần chừ rồi nhảy đến cửa số bay ngồi ôm đầu gối, hướng mắt về phía trần nhà, ánh mắt như rơi vào khoảng không, chẳng rõ đang nghĩ đến điều gì.
Nếu không phải có thể nhìn thấy dòng xe cộ phía xa xuyên qua cửa sổ, thì có nói đây là một góc không gian yên lặng cũng có người tin.
Qua hồi lâu, Lục Hoài Du mới nhúc nhích. Đầu tiên là cuộn tròn ngón tay, sau đó mới chuyển động con ngươi.
Anh lấy điện thoại trong cặp ra, gửi tin nhắn hỏi người tí hon: “Có phải người vừa sinh ra đã có thể thấy được sự tồn tại của những ấy giống như tao, từ nhỏ đã là một phiền toái hay không?”
Mấy hôm nay người tí hon vẫn luôn sắp xếp tư liệu cho anh, ngoại trừ Tảo Vãn Khóa và lúc ngủ thì hầu như không hề buông điện thoại, do đó nhanh chóng trả lời: “Anh có biết có một số người học Đạo rất nhiều năm nhưng chưa chắc có thể mở được thiên nhãn không? Tình huống của anh tuy bình thường sẽ có chút phiền toái, nhưng nếu đi hỏi thì phần lớn mọi người càng mong có được loại thể chất như anh, chứ không phải học một thời gian dài chỉ để mở thiên nhãn.”
Sau khi Lục Hoài Du gõ vài chữ lên màn hình, do dự một chút lại xóa đi, rồi gõ vài chữ, rồi xóa.
Cuối cùng anh dứt khoát gọi video cho người tí hon, sau khi kết nối bèn hỏi: “Thật ư?”
“Đương nhiên là thật.” Chung Minh Cẩn nói: “Nếu không tại sao tôi lại muốn dạy anh vẽ bùa.”
Lục Hoài Du sửng sốt, vô thức hỏi: “Chẳng lẽ không phải vì quan hệ chúng ta tốt ư?”
Chung Minh Cẩn không đáp.
Lục Hoài Du nhìn màn hình trên điện thoại, bởi vì cách rất gần nên cảm giác người tí hon lớn hơn nhiều so với thực tế. Anh cười nói: “Tao hiểu rồi, là do quan hệ của chúng ta tốt, tao lại có thiên phú nên mày mới dạy tao.”
Nói xong, anh lại lẳng lặng chờ đối phương phản ứng.
Không ngờ người tí hon chỉ khựng lại, rồi thật sự gật đầu.
Nhất thời cả hai đều chẳng nói gì. Một lúc sau, người tí hon mới hỏi: “Sao anh lại có thời gian gọi video cho tôi, chuyện kia đã giải quyết xong chưa?”
“Sắp rồi.” Lục Hoài Du đáp: “Tao tính toán dựa theo tốc độ dung hợp của cậu ấy, đoán chừng không bao lâu nữa là có thể tỉnh.”
“Vậy thì tốt rồi.” Chung Minh Cẩn nặng nề nhìn chằm chằm Lục Hoài Du trong chốc lát, chợt có chút mất tự nhiên: “Anh về ăn cơm sớm nhé, tôi… muốn ăn món sườn xào chua ngọt lần trước.”
“Không thành vấn đề.” Lục Hoài Du rất bất ngờ. Đây là lần đầu tiên người tí hon bảo muốn ăn gì đó từ lúc họ quen biết đến nay nên nhất thời kích động đến mức quên béng những chuyện khác, anh nhảy từ cửa sổ xuống nói: “Tao đi thăm Hàn Bắc Đình cái, cậu ấy tỉnh rồi tao sẽ về nhà.”
“Được.” Người tí hon gật đầu, thấy vẻ mặt Lục Hoài Du đã bình thường trở lại, lúc này mới tắt video đi.
Lục Hoài Du vừa bước hai bước ra ngoài thì bất chợt phản ửng lại: Một cây sườn xào chua ngọt lớn thế kia, người tí hon gặm rất tốn sức nên lúc nào cũng không chịu ăn, chỉ có anh thường xuyên chọn món này.
Thế nên, kỳ thực người tí hon chỉ đang chọn món anh thích ăn thôi?
Lục Hoài Du sờ hai má, thầm nghĩ diễn xuất của mình vẫn chưa tốt, cách một màn hình cũng không che giấu được vẻ mặt mất mát của mình, còn cần người tí hon đến an ủi nữa chứ.
Nhưng không ngờ người tí hon cũng chẳng phát hiện được, nhờ những lời an ủi ấy mà tâm trạng anh thật sự tốt lên rất nhiều.
Thời điểm Lục Hoài Du đến phòng ngủ chính, chị Từ đang ngồi bên giường trông coi Hàn Bắc Đình. Thấy anh bước vào, chị ngạc nhiên hỏi: “Sao không nghỉ ngơi nhiều chút nữa?”
“Em đoán cậu ấy chắc đã tỉnh rồi nên đến xem thử.” Lục Hoài Du chỉa cằm về phía Hàn Bắc Đình, đáp.
Chị Từ ‘Ừ’ một tiếng rồi nói: “Vừa rồi chị thấy tròng mắt của nó nhúc nhích.”
Đây chính là dấu hiệu tỉnh lại, Lục Hoài Du dứt khoát kéo ghế đến ngồi bên giường.
Bị hai người họ nhìn chằm chằm như thế, đoán chừng linh hồn cũng bị nhìn đến nỗi phát ngượng nên không lâu sau đó, Hàn Bắc Đình thật sự từ từ tỉnh lại.
Cậu hãy còn đau đầu do cơn say rượu, kèm theo cơn choáng váng do hồn phách chưa hoàn toàn dung hợp sau khi ly hồn, vừa ngồi dậy đã trực tiếp ngã về giường.
Sau khi ù tai hoa mắt đến ngớ ra, cuối cùng cậu cũng thấy rõ cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc hỏi: “Chị à, sao chị lại ở trong này?”
Tiếp đó lại quay đầu nhìn Lục Hoài Du: “Anh Lục, sao anh cũng ở đây thế?”
Quả nhiên là chị ruột.
Lục Hoài Du suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Em không biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Em uống say rồi ngủ thôi.” Hàn Bắc Đình vốn cho đó là lẽ đương nhiên, sau đó buồn bực hỏi: “Đúng rồi, chẳng phải em đang ở khách sạn ư, sao lại ở nhà rồi?”
“Tối qua em suýt nữa ngừng thở nên Tiểu Dương mới đưa em đến bệnh viện, sau khi trời sáng chị bèn đưa em về nhà.” Chị Từ nói.
“Suýt nữa ngừng thở?” Hàn Bắc Đình bị dọa giật mình, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của chị mình liền giải thích: “Em thật sự chẳng biết chuyện gì đang xảy ra cả, vả lại em cũng không cảm giác được mình uống nhiều bao nhiêu.”
“Có thể do gần đây em lười tập thể dục nên mới như vậy…” Vấn đề vốn không phải là vì uống rượu, nhưng dường như chị Từ cố tình không cho cậu biết chuyện ly hồn nên chỉ bảo: “Hai ngày tới chị sẽ sắp xếp cho em đi kiểm tra sức khỏe, sau này bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải uống ít rượu lại!”
Dưới ánh mắt ỷ mạnh hiếp yếu của chị mình, Hàn Bắc Đình ‘Dạ’ một cách yếu xìu.
Lục Hoài Du phối hợp với chị không nói gì. Hàn Bắc Đình khác anh, chỉ hơi nhác gan nhưng không nhìn thấy được những thứ đó, nếu người thân thiết bên cạnh đều không tin những thứ kia tồn tại thì trái lại có thể sẽ cho cậu một tí niềm tin.
Sau khi nằm một chốc thì có vẻ Hàn Bắc Đình đã bớt choáng mặt, cậu đột nhiên hỏi: “Hình như em có mơ một giấc mơ rất dài, rất quái lạ.”
Cậu nói xong, cả Lục Hoài Du và chị Từ đang ngồi đối diện giường đều nhìn nhau rồi thử hỏi han: “Mơ thấy gì?”
Hàn Bắc Đình nhớ lại rồi kể: “Mơ thấy em vốn không đến khách sạn, mà là theo anh về nhà. Nhưng suốt đoạn đường anh đều không để ý đến em, cả nước cũng chẳng cho em uống, cũng không nói chuyện với em luôn. Sau khi về đến nhà thì một mực viết cái gì đó trong thư phòng, buổi tối lúc ngủ còn bắt em ngủ sàn nhà nữa.”
Nói đến đây cậu lại ấm ức bĩu môi: “Chẳng phải chúng mình là bạn tốt ư, chỉ là trong mơ thôi mà anh cứ xem em như người xa lạ í.” Sau đó chẳng biết đang nghĩ tới gì, cậu đột nhiên nở nụ cười rồi tiếp lời: “Nhưng chả sao cả, vì em nhớ rõ trong nhà anh có một con rất dễ thương…”
Nghe đến đó, trái tim Lục Hoài Du như muốn treo lên. Không phải người tí hon đã nói người ly hồn sau khi quay về cơ thể sẽ không nhớ rõ chuyện đã xảy ra lúc ly hồn sao? Vậy thì tình huống của cậu ấy là sao đây?
Hàn Bắc Đình nói đến đây thì giống như băng cát xét bị hư, cậu nhíu mày rồi gãi đầu, hồi lâu vẫn chẳng thốt được chữ nào.
Chị Từ thấy thế bèn hỏi: “Mơ thôi mà, nhớ không được thì đừng nhớ.”
Ánh mắt Hàn Bắc Đình lại sáng lên, cậu nói: “Không đâu, em nhớ ra rồi, là một bé mèo rất dễ thương, anh Lục còn gọi nó là nhóc dễ thương với cục cưng nữa.”
Lục Hoài Du kinh ngạc nhìn cậu một cái, hỏi: “Nếu em nói trong mơ thấy nhà anh có con mèo, vậy còn nhớ mặt sàn của phòng ngủ nhà anh là màu gì không?”
“Đương nhiên nhớ chứ.” Hàn Bắc Đình không chút nghĩ ngợi mà đáp. Chẳng qua ậm ừ hồi lâu cũng không nói ra được là màu gì, cuối cùng nhíu mày nói: “Quái thật, rõ ràng ban nãy vẫn còn nhớ, sao đột nhiên không nhớ được vầy nè.”
Chị Từ cười: “Không phải giấc mơ đều như thế ư? Lúc mới tỉnh dậy thì nhớ rõ, nhưng sau đó sẽ quên ngay. Nếu em thật sự muốn biết mặt sàn nhà anh Lục của em có màu gì thì bảo cậu ấy nói em biết là được rồi.”
“Sao em lại muốn biết mấy chuyện kỳ quái thế này.” Hàn Bắc Đình nói.
“Đó là tự em nói kia mà?” Chị Từ nở nụ cười bất đắc dĩ rồi đứng dậy: “Nếu đã tỉnh rồi thì em nói chuyện với anh Lục một lát đi, chị đi chuẩn bị chút đồ cho em ăn.”
Hàn Bắc Đình lập tức nói: “Em muốn ăn cháo hải sản.”
“Chìu ý em vậy.” Chị Từ mắng cậu một câu, nhưng vẫn bảo: “Chờ chút.”
Chờ chị đi rồi, Hàn Bắc Đình liền giống như ông lão tám chục tuổi, chậm rãi đứng dậy một cách gian nan rồi đến gần Lục Hoài Du thấp giọng hỏi: “Anh Lục, có phải em gặp phải mấy thứ không sạch sẽ gì đó, sau đó anh đã cứu em đúng không?”
Lục Hoài Du bật cười: “Không phải chị em vừa nói đó sao, chỉ là uống nhiều quá thôi.”
Hàn Bắc Đình ‘Xí’ một tiếng: “Chị ấy gạt em đó, nếu uống rượu đến mức suýt ngừng thở thì sao chị ấy có thể để em xuất viện lúc sáng sớm được. Chắc chắn là vấn đề mà bệnh viện không giải quyết được nên mới làm vậy.”
Lục Hoài Du lặng lẽ nói với chị Từ đang ở phòng bếp, chuyện này thật sự không phải em nói, là do trong lời nói của chị có sơ hở nên cậu ấy mới đoán được mà thôi.
Nhưng anh vẫn chẳng muốn nhiều lời, chỉ dặn: “Đừng nghĩ nhiều nữa, tỉnh rồi thì nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Hàn Bắc Đình cười hì hì, còn thong thả nằm trở về: “Em chỉ biết chắc chắn là như vậy.”
Lục Hoài Du không nói nữa, quyết định lát nữa sẽ đem tình huống này nói với chị Từ, sau cùng có muốn ngả bài chuyện kỳ thực họ đều tin về sự tồn tại của những thứ kia hay không, thì cũng là chuyện của chị em họ.
Hàn Bắc Đình đã tỉnh rồi, Lục Hoài Du cũng không nguyện ở lâu. Anh còn phải về nhà ăn cơm trưa với người tí hon nên đứng dậy cáo từ.
“Tiểu Lục vất vả rồi, hôm nào có thời gian chị em chị cùng mới em ăn cơm.” Chị từ chạy đến nói: “Em cho Bắc Đình chụp chung một tấm trước rồi đi nhé.”
Lục Hoài Du và Hàn Bắc Đình nghe vậy cùng lúc quay đầu nhìn chị, vẻ mặt hai người đều: Tại sao lại đột nhiên muốn chụp chung?
Chị Từ giải thích: “Trước đó chị thấy có người lên mạng lấy chuyện Bắc Đình ngã bệnh để viết văn chửi bới Tiểu Lục, đợi lát nữa chị bảo Bắc Đình lên Weibo làm sáng tỏ cho em.”
Thế là hai người cùng chụp tấm ảnh Hàn Bắc Đình nằm trên giường, Lục Hoài Du thì nghiêng người dựa vào bên cạnh.
Lúc Lục Hoài Du lên xe thì thấy Hàn Bắc Đình đăng Weibo, kèm theo đó là tấm ảnh chụp vừa rồi, ghi là: Cảm ơn anh Lục đã cứu mạng em. Sau này nhất định sẽ ăn cơm thật ngon, ngủ thật ngon!
Gần như cùng lúc, cậu cũng gửi tin nhắn cho Lục Hoài Du trên Wechat: Anh Lục nè, em muốn tặng cho bé mèo nhà anh một giường mèo sang trọng được không ạ?