Đến giờ Khang Bất Dịch đi đón Du Uyên Nhi, cứ nhớ về chuyện đó khiến Khang Bất Dịch có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt cô quá lâu, nghĩ đến cô đã chủ động khiến anh cũng không dám từ chối.
Du Uyên Nhi nhận ra Khang Bất Dịch có chút gì đó rất kỳ lạ, trông anh trầm lặng một cách bất thường, hỏi đến cũng nói là không có gì.
Buổi sáng kết thúc buổi thi cùng đi ăn với nhóm, buổi tối trở về nhà Du Uyên Nhi ăn cùng gia đình cô, ngoài Khang Bất Dịch thì Du Hiên Hạo cũng đón Ái Ái sang.
Nhìn bàn hải sản ngập tràn trên bàn, vả lại còn rất rất nhiều hàu, Khang Bất Dịch âm thầm hít sâu nhớ rõ lời dặn của anh trai, không muốn mất mặt vào lần đầu tiên phải “nâng cao” bản thân, điển hình như ăn hàu.
Thấy Khang Bất Dịch ngồi ngẩn người ra, mẹ Du lên tiếng thúc giục: “Bất Dịch, ăn đi con, hai anh em nhà này khoái nhất là ăn hàu đó, hay là con bị dị ứng hải sản à?”
“Dạ không” Khang Bất Dịch vội lắc đầu phủ nhận, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Du Uyên Nhi đưa ánh nhìn nghi hoặc về Khang Bất Dịch, cả ngày hôm nay anh cứ như kẻ mất hồn trầm tư như đang mãi nghĩ ngợi về chuyện gì đó, nếu là về công việc thì cô phải nhanh chóng tìm cách chia sẻ cùng anh.
Du Uyên Nhi gắp đồ ăn bỏ vào chén Khang Bất Dịch, không hỏi anh ngay lúc này tránh để bố mẹ tra hỏi tạo áp lực cho anh.
Kết thúc bữa tối trở về nhà, Khang Bất Dịch tắm xong chỉ mặc mỗi chiếc quần thun xám dài, liếc nhìn đồng hồ để bàn đã qua tám giờ, cũng có thể xem là đã tối muộn?
Khang Bất Dịch tự nhắc bản thân phải bĩnh tĩnh, lấy hết can đảm đến phòng Du Uyên Nhi. Đứng trước phòng cô, anh lại bay sạch dũng khí không dám gõ cửa, thầm nghĩ nếu đối mặt với cô thì phải nói như thế nào mới đúng ý cô.
Bên trong phòng bỗng phát ra tiếng nói chuyện của Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch hiếu kỳ áp tai lên cửa lắng nghe.
“Ờ, mình thấy rồi, hơi to, hồng hồng tím tím...”
Khang Bất Dịch bất giác nhìn xuống hạ thân, chẳng lẽ Du Uyên Nhi nhìn trộm anh tắm?
“Cũng dài, nhưng hình như Bất Dịch không thích, chắc cậu ấy không cho mình đâu”
Khang Bất Dịch hít thở không thông, ai nói anh không thích, ai nói anh không cho?
Cửa bỗng bật mở, Khang Bất Dịch mãi nghĩ ngợi không để ý đến suýt ngã, anh vội đứng thẳng người dậy đút hai tay vào túi quần nhìn nơi khác, chớp chớp mắt chột dạ.
Du Uyên Nhi ngơ ngác nhìn Khang Bất Dịch, thận trọng hỏi: “Cậu tìm mình?”
“Ờ... không... không có”
Nói rồi Khang Bất Dịch vội xoay lưng nhanh chóng về phòng, mới được hai bước phía sau đã truyền đến tiếng giữ chân của Du Uyên Nhi: “Đợi đã, mình có chuyện muốn nói”
Tim Khang Bất Dịch thình thịch, vừa vui mừng lại vừa lo lắng, anh quay người lại liền tỏ ra bình thản như mọi khi: “Chuyện gì?”
“Vào phòng đi” Du Uyên Nhi nói rồi trở vào phòng của mình trước.
Khang Bất Dịch cắn chặt môi dưới vẫn không ngăn được khóe môi phấn khích cong lên cao, bước chân lẹ làng đi vào phòng của cô.
Vào trong phòng, Khang Bất Dịch ngồi xuống mép giường chờ đợi, Du Uyên Nhi kéo ghế cạnh bàn đến ngồi đối diện anh, kẹp hai chân anh giữa hai chân cô, nghiêm túc hỏi: “Bất Dịch, có phải cậu có chuyện khó nói không?”
Khang Bất Dịch điều chỉnh hô hấp, bị hành động của Du Uyên Nhi làm cho phân tâm, không tập trung đáp: “Không có”
“Nói dối, cả ngày hôm nay mình cảm thấy cậu rất kỳ lạ, có chuyện gì cậu phải nói ra, cậu cứ ôm khư khư trong lòng chỉ khiến bản thân thêm khó chịu” Du Uyên Nhi dùng cả cơ mặt để thuyết phục Khang Bất Dịch, nhìn anh có tâm sự cũng khiến cô chẳng thoải mái chút nào.
Đã đến mức này, Khang Bất Dịch chẳng còn lý do gì để không đáp lại sự nhiệt tình của Du Uyên Nhi, anh nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh hỏi: “Muốn không?”
Du Uyên Nhi bất động vài giây trước câu hỏi không rõ mục đích của Khang Bất Dịch, nhưng dù sao tâm trạng anh chắc hẳn không tốt, cô đành thuận theo để anh vui, cô miễn cưỡng gật đầu: “Muốn”
Khóe môi Khang Bất Dịch cong nhẹ đầy mãn nguyện, bất chợt nhướng người ôm mặt Du Uyên Nhi hôn lên môi cô.
Ngay khi cảm nhận được lưỡi Khang Bất Dịch chạm vào môi mình, Du Uyên Nhi lập tức đẩy anh ra, tròn mắt kinh ngạc nhìn anh, hoảng loạn làm giọng run lên: “Cậu... cậu làm gì vậy?”
Vẻ mặt Khang Bất Dịch hoàn toàn vô tội nhìn Du Uyên Nhi, ngây ngốc hỏi ngược lại: “Chẳng phải cậu “muốn” sao?”
“Mình muốn cái gì...” Giọng Du Uyên Nhi về cuối câu liền xìu xuống, ngay sau đó liền hoang mang giải thích: “Là cậu hỏi mình muốn... mình đâu có biết cậu muốn cái gì...”
Thấy sắc mặt Khang Bất Dịch bỗng nhiên kém đi, Du Uyên Nhi tỉnh táo hơn bao giờ hết, cũng nhớ lại câu nói của anh về "chịu trách nhiệm". Cô khẽ nuốt nước bọt, thận trọng thăm dò: "Cậu... muốn cái đó à?"
"Không, cậu ngủ đi" Khang Bất Dịch bật dậy rời khỏi phòng, nhất định không quay lại lần nào nữa.
Du Uyên Nhi nhìn cánh cửa đóng lại liền thở dài, thầm đoán ra Khang Bất Dịch cả ngày trầm ngâm vì muốn làm chuyện đó với cô. Tuy cô và anh đã đủ tuổi, cũng đã bên nhau thời gian dài nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, quyết định dọn vào nhà Khang Bất Dịch vì muốn chăm sóc cho anh, không phải vì muốn sống phóng túng.
Ngã người lên giường, Du Uyên Nhi đắm chìm trong suy nghĩ, trong lòng đột ngột dâng lên cảm giác Khang Bất Dịch đã thay đổi, cô lo sợ rằng anh đang dần trở thành người lấy dục vọng để làm một phần thói quen của cuộc sống.
Du Uyên Nhi vừa xoay người nằm nghiêng thì tiếng cửa bỗng bật mở, cô giật mình theo phản xạ ngồi dậy nhìn ra.
Khang Bất Dịch giữ vẻ mặt bình thản như mọi ngày đi đến chổ Du Uyên Nhi, bất ngờ đè xuống chống hai tay trên đệm bên đầu cô, ánh mắt như phát ra ngọn lửa hừng hực không cách nào dập tắt được.
"Tôi muốn!"
Chỉ cần hai chữ, Khang Bất Dịch đã có thể ngang nhiên chiếm đoạt từ linh hồn đến thể xác của Du Uyên Nhi.
Mặc dù trong đầu vẫn nghĩ không muốn, nhưng đối diện trực tiếp Du Uyên Nhi lại không hề có bất kỳ hành động phản kháng, cả người đơ ra trước sự tấn công dồn dập của Khang Bất Dịch.
Vẫn đang ở độ tuổi hiếu kỳ, lại rơi vào tình huống như hiện tại khó mà cầm lòng. Khi rời khỏi phòng Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch đã nghĩ sẽ ngưng mọi chuyện nhưng ngay lúc ấy anh lại nhớ đến lời anh trai anh dặn dò, con gái luôn nói ngược với suy nghĩ, tỏ ra không thích nhưng lại rất muốn.
Khang Bất Dịch chỉ là dựa vào hoàn cảnh và những gì học hỏi được mà áp dụng, không thấy Du Uyên Nhi kịch liệt phản đối cũng ngầm hiểu được anh áp dụng lý thuyết vào thực hành thành công.