Bố Khang nghe con trai lớn nói liền bật cười thành tiếng, ông nhìn sang Du Uyên Nhi đang khống chế cảm xúc của Khang Bất Dịch cũng dễ dàng đoán ra được nguyên nhân, nhân cơ hội liền tìm chủ để trò chuyện.
“Bất Dịch, con có cần mua gì không? Bố...”
“Không” Khang Bất Dịch không đợi bố nói xong đã lạnh đạm ngắt ngang lời.
Trên mặt bố Khang lộ rõ vẻ thất vọng, mẹ Khang lại khẽ nhếch môi, ít ra thì cả hai đều bị Khang Bất Dịch ghét chứ không phải một mình bà. Thiên Ngọc lay tay bà dưới gầm bàn, bà liền hiểu ý mở lời: “Bất Dịch, mẹ nghe nói lúc gia đình Thiên Ngọc gặp chuyện con đã ra mặt bảo vệ sao?”
Khang Bất Dịch dùng ánh mắt sắc bén nhìn về mẹ, lạnh lùng đáp: “Thứ nhất, người tôi giúp là Vũ Hàn. Thứ hai, câm miệng lại đi”
Bầu không khí lại trở nên căng thẳng, Thiên Ngọc thấy Khang Bất Dịch dùng thái độ quá đáng nói chuyện với mẹ nhưng lại dùng vẻ mặt trầm tĩnh với Du Uyên Nhi, cô ta ghen tức nói vào: “Bất Dịch, bác gái chỉ là quan tâm cậu, sao cậu có thể nói như vậy?”
Khang Bất Dịch đá lưỡi trong miệng, không nhìn sang Thiên Ngọc nhưng bàn tay cầm ly thủy tinh trên bàn bất ngờ ném thẳng trúng vào mũi cô ta rơi xuống đất vỡ tan tành.
Hành động của Khang Bất Dịch quá đột ngột lại không báo trước, Du Uyên Nhi muốn cản cũng đã quá muộn.
Thiên Ngọc bị đau hét lên, mẹ Khang Bất Dịch liền cau có nhưng vẫn không dám lên giọng trách mắng: “Bất Dịch, sao con lại...”
“Câm miệng lại. Không ăn thì cút. Đừng ở đó sủa ra những lời rẻ tiền”
“Bất Dịch!” Khang Bất Di nóng lòng lên tiếng nhắc nhở.
“Tôi nói sai sao? Nếu thích nói nhảm thì biến đi nơi khác, tôi đến đây ăn cơm, *** phải ngồi nghe chó sủa” Gân trên trán Khang Bất Dịch cũng đã nổi lên, tức giận đến mức mạch máu đỏ nổi lên trong mắt, đay nghiến đáp trả.
Bàn tay đang bấu lấy cổ tay Khang Bất Dịch dưới bàn của Du Uyên Nhi run lên, cơn giận trong anh dần hạ xuống, kéo ghế đứng lên, nói với cô: “Tôi đi toilet”
Ngay khi Khang Bất Dịch rời khỏi phòng, Kim Mỹ vỗ vỗ vai Du Uyên Nhi cùng trấn an nhau, khó khăn lắm mới khuyên được anh cùng nhau ăn một bữa, bỗng bị người ngoài đâm chọt vào khiến bữa ăn chưa bắt đầu đã muốn kết thúc.
“Uyên Nhi, Bất Dịch làm sao bị thương vậy?” Khang Bất Di sực nhớ liền hỏi ngay.
“Dạ... cậu ấy cứu người” Du Uyên Nhi thành thật đáp.
Vợ chồng Khang Bất Di và cả bố mẹ Khang đều ngạc nhiên tròn mắt, trước đó họ chỉ biết Khang Bất Dịch thương xuyên đánh bạn học, ban giám hiệu rất hay gọi điện nhắc nhở gia đình quản thúc nhưng đều bất khả thi.
“Uyên Nhi, cho dù cậu là bạn gái Bất Dịch nhưng cậu che giấu cho cậu ấy chẳng phải là chuyện tốt, cậu bao che việc cậu ấy đánh nhau chỉ khiến cậu ấy càng lún sâu vào con đường sai trái” Thiên Ngọc trái ngược số đông chỉ trích Du Uyên Nhi.
Du Uyên Nhi điềm nhiên nhìn qua Thiên Ngọc bằng biểu cảm chắc nịch, nhẹ nhàng lên tiếng đáp: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, với tư cách là một người bạn gái, tôi đương nhiên không ủng hộ Bất Dịch đánh nhau, chẳng ai lại muốn bạn trai mình bị thương hay bắt nạt người khác cả. Nếu cậu ấy thật sự làm sai, tôi sẽ cùng cậu ấy chịu trách nhiệm vì không khuyên ngăn được cậu ấy, còn cậu không có quyền gì để nói tôi với cậu ấy như thế khi cậu không có bằng chứng”
Thiên Ngọc nhếch môi cười khinh thường, quay sang nịnh nọt mẹ Khang: “Bác gái, bác xem con nói có đúng không, Uyên Nhi được Bất Dịch chống lưng nên chẳng xem ai ra gì nữa, bạn bè trong trường đều nói trước khi cậu ấy hẹn hò với Bất Dịch thì không tỏ ra tự đắc như thế này đâu”
Không để mẹ Khang lên tiếng, Du Uyên Nhi bình tĩnh phản kích: “Không sai, sau khi hẹn hò với Bất Dịch tôi đã trở nên rất kiêu ngạo, nên nếu cậu còn cố tình gây rối chúng tôi, tôi nhất định không cản Bất Dịch dạy dỗ cậu đâu”
Thiên Ngọc tức giận nghiến răng trừng mắt nhìn Du Uyên Nhi, vừa mở miệng thì Khang Bất Dịch trở về, cô ta đành thu lại dáng vẻ hùng hổ ngồi im chịu đựng.
Kim Mỹ cong nhẹ môi cười, cố ý châm dầu vào lửa: “Bất Dịch, trong lúc em đi, Uyên Nhi bị chó sủa đấy”
Khang Bất Di và bố Khang mím nhẹ môi nhịn cười, dù gì cũng là người lớn bật cười trong tình cảnh này thì không hay ho cho lắm.
Khang Bất Dịch nhìn Du Uyên Nhi, cô khẽ lắc đầu không cho anh thay cô trút giận, anh cũng không vội hành động, đã hứa với cô không làm loạn nên để sau bữa ăn xử lý vẫn chưa muộn.
Trong lúc nhân viên dọn món lên, Khang Bất Dịch rót nước vào ly Du Uyên Nhi, nói cho cô biết: “Khi nãy Vũ Hàn gọi điện”
“Có chuyện gì sao?”
“Lúc ẩu đả với Vương Kiến Thông, nó đang ở chổ mợ... mợ cái quái gì, nó ở nhà mẹ nó chưa về kịp, nó gọi để hỏi sao không chờ nó về rồi đánh”
Nghe cách Khang Bất Dịch kể pha sự bức xúc nhưng Du Uyên Nhi lại cảm thấy rất buồn cười, nhắc đến Vương Kiến Thông lại sinh ra lo lắng, Du Uyên Nhi sợ chuyện này sẽ liên quan đến pháp luật, vội lôi điện thoại ra gọi cho Du Hiên Hạo.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã truyền đến giọng phàn nàn của Du Hiên Hạo: “Bé nhỏ, hết tiền phải nói anh chứ? Sao lại âm thầm rút tiền trong thẻ anh vậy?”
Du Uyên Nhi bật cười, hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Đang đi ăn với Ái Ái”
Nghe giọng hí hửng của Du Hiên Hạo, Du Uyên Nhi liền đoán được anh trai cô đã dùng cách gì dụ được Ái Ái đi ăn cùng anh. Tạm gác chuyện riêng qua một bên, Du Uyên Nhi nghiêm túc hỏi vào vấn đề chính: “Chuyện Vương Kiến Thông sao rồi anh?”
“Khi nãy mẹ có gọi nói bố mẹ Vương Kiến Thông nhận được cuộc gọi từ phòng cấp cứu, mẹ có bảo anh sang đó xem thế nào, anh nói đang bận không tiện sang, sau đó cúp máy”
“Được, anh ăn đi, nhớ trả Ái Ái về sớm đấy” Du Uyên Nhi nhẹ nhõm phần nào, tình hình vẫn chưa đến mức dính dáng đến pháp luật, cô nhắc nhở nhanh rồi cúp máy, tránh làm ảnh hưởng đến không khí trên bàn ăn.