Buổi chiều tối Du Uyên Nhi sửa soạn chuẩn bị để đi ăn cùng gia đình Khang Bất Dịch vào buổi tối. Vừa từ dưới nhà lên lầu thì suýt chút nữa bị Du Hiên Hạo chạy nhanh lao vào, cô ngỡ ngàng dõi theo anh gấp gáp, trong lòng sinh ra cảm giác hoài nghi.
Mới trở vào phòng bỗng nhận được cuộc gọi từ Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi vừa bắt máy thì một giọng nói cẩn trọng truyền tới: “Hôm nay tôi thất hứa với cậu”
Du Uyên Nhi còn chưa lên tiếng thì Khang Bất Dịch đã cúp máy, cô hoang mang gọi lại nhưng anh lại không bắt máy. Hai tay cô run lên cầm cập, chẳng lẽ anh lại ra ngoài đánh nhau? Du Uyên Nhi không nghĩ nổi nữa liền gọi hỏi Lý Vũ Hàn nhưng anh không hề biết chuyện gì.
Cô căng thẳng không thở nổi, ngay lúc này đầu óc bỗng thông suốt, Du Hiên Hạo lúc nãy gấp gáp như vậy chứng tỏ có chuyện xảy ra, Khang Bất Dịch thất hứa với cô là vì muốn giúp anh trai cô.
Lý do khiến Du Hiên Hạo kích động như vậy chỉ có hai nguyên nhân, một là liên quan đến Ái Ái, hai là Kiều An, nhưng nếu Ái Ái có chuyện chắc chắn sẽ tìm Du Uyên Nhi đầu tiên, cũng có nghĩa là lần này lại liên quan đến Kiều An.
Suy ra được kết quả sau một lúc động não, Du Uyên Nhi vội vàng ra ngoài đón xe đến nhà của Kiều An, trên quãng đường đi lại ngẫm ra một số chuyện, hôm qua Du Hiên Hạo nói gặp lại Kiều An trong tình trạng cô ta bị thương, không rõ là cô ta đắc tội với ai nhưng anh trai cô và Khang Bất Dịch có lẽ đang đi cứu cô ta.
Nhà Kiều An nằm trong một khu nhà được bảo vệ an ninh, sau khi qua cổng kiểm tra từ xa Du Uyên Nhi đã nhìn thấy xe của Du Hiên Hạo đậu trước nhà Kiều An, còn có cả xe của Khang Bất Dịch và Vương Kiến Thông.
Du Uyên Nhi nhanh chân chạy đến trước nhà Kiều An nhấn chuông, qua vài phút cửa mới bật mở, cô còn chưa kịp phản ứng Kiều An đầu tóc rũ rượi bỗng ập vào Du Uyên Nhi khiến cô lẫn cô ta đều ngã nhào xuống đất. Du Uyên Nhi kinh hãi nhìn gương mặt bị đánh đến bầm tím rướm máu của Kiều An, cô ta mặc đồ ngủ lộ những vết thương mới cũ trên da thịt.
“Báo... cảnh sát...” Kiều An gắng gượng thúc giục, cuối cùng không chịu nỗi mà ngất đi.
Du Uyên Nhi hoảng loạn lấy điện thoại gọi điện cho cảnh sát, nhưng chưa kịp cầm được điện thoại thì trong nhà bỗng thấp thoáng bóng dáng những người đàn ông xa lạ với mặt mũi bặm trợn đi nhanh ra khiến cô sợ đến bất động, một trong những tên đó đi đến nắm cổ chân Kiều An lôi ngược vào trong nhà.
Một tên khác bước đến chổ Du Uyên Nhi vác cô lên mang vào nhà lên tầng trên mới bỏ cô xuống.
Trên tầng hai, Vương Kiến Thông ngồi vắt chân thản nhiên trên sofa, xung quanh anh ta là những người đàn ông lực lưỡng khác, Khang Bất Dịch và Du Hiên Hạo bị đánh đến mức nằm bê bết trên sàn nhà.
Nhìn thấy Du Uyên Nhi, cả Khang Bất Dịch lẫn Du Hiên Hạo đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn tức giận vì sự xuất hiện của cô ở nơi nguy hiểm này.
Du Uyên Nhi khó tin nhìn Vương Kiến Thông, người đàn ông điềm đạm thư sinh giờ đây đã trở thành kẻ cầm đầu độc ác. Đôi mày cô khẽ cau lại, giận dữ nhìn Vương Kiến Thông: “Anh còn xứng đáng làm người sao? Một cô gái như Kiều An anh cũng có thể ra tay, rồi cả bạn thân lẫn người nhà bạn thân?”
Vương Kiến Thông cười lạnh, thư thả nhấp một ngụm rượu, đưa mắt nhìn Du Uyên Nhi, chậm rãi đáp: “Bé nhỏ, anh hối hận rồi, lẽ ra anh phải đợi em lớn như hiện tại, đều do năm đó anh có mắt như mù mới qua lại với Kiều An, con đàn bà đê tiện đó đã lãng phí thời gian của anh, cũng khiến anh mất cả vị trí trở thành bạn trai của em”
Du Uyên Nhi cười nhạt, sự sợ hãi lúc nãy cũng được thay thế bằng vẻ đắc ý, cô hơi cúi người đối mặt với Vương Kiến Thông, chậm rãi cất giọng đay nghiến: “Cho dù anh không qua lại với Kiều An, tôi cũng vĩnh viễn không bao giờ thích anh”
Mắt trừng mắt, Vương Kiến Thông đối với dáng vẻ đang kiềm nén cơn giận của Du Uyên Nhi lúc này có chút buồn cười.
“Từ khi em có bạn trai thì tính khí thay đổi rất nhiều nhỉ, trước đây em chỉ là một cô bé nhút nhát thôi đấy”
“Không cần ôn chuyện quá khứ, lập tức thả người ra, nếu không tôi không khách sáo với anh đâu”
Vương Kiến Thông bật cười lớn tiếng, cười đến mức chảy nước mắt với dáng vẻ con mèo xù lông của Du Uyên Nhi, anh ta bình thản thách thức: “Anh không thả, em làm gì được anh?”
Du Uyên Nhi vừa lấy hơi lên Vương Kiến Thông đã nhanh hơn cướp lời cô, anh vươn tay tém những sợi tóc rũ xuống của Du Uyên Nhi ra sau tai cô, nhẹ nhàng đưa ra lời đề nghị: “Xem em kìa, từ bao giờ lại trở nên nóng tính như vậy? Muốn anh thả bọn họ ra cũng được, em chia tay Khang Bất Dịch ở bên anh, anh trả lại Kiều An cho Hiên Hạo, chúng ta trở lại thân thiết như lúc trước, em thấy thế nào?”
“Kiến Thông, mày dám động vào em gái tao, tao không tha cho mày đâu!” Du Hiên Hạo giận dữ hét lên.
Vương Kiến Thông nhếch môi cười, liếc nhìn dáng vẻ kích động của Du Hiên Hạo và cả sự bình tĩnh của Khang Bất Dịch, vẫn giữ thái độ kiêu ngạo nói: “Cho dù bây giờ tao có động vào Uyên Nhi thì người anh trai như mày và cả người bạn trai có tư cách kia cũng chẳng làm gì được tao. Tao đang tính vẹn cả đôi đường, mày còn muốn gì nữa?”
Nói rồi Vương Kiến Thông xoay đầu nhìn Du Uyên Nhi, tốt bụng khuyên nhủ: “Bé nhỏ, em không còn nhỏ chắc chắn cũng hiểu được, với tình cảnh này em thật sự cam tâm nhìn anh trai và bạn trai em sống không bằng chết sao? Anh thà để tất cả cùng chịu cảm giác đau đớn, còn hơn một mình chịu đau để nhìn người khác hạnh phúc, em hiểu ý anh không?”
Du Uyên Nhi nhìn sáu bảy người đàn ông đang đứng vây quanh, ngay cả Khang Bất Dịch và Du Hiên Hạo không đấu lại bọn chúng, cô làm lớn cũng chỉ gây thiệt về phía mình.
“Anh thả họ ra, chuyện còn lại... tôi không có ý kiến”
“Bé nhỏ!” Du Hiên Hạo nóng giận lớn tiếng gọi.
Vương Kiến Thông nở nụ cười đắc thắng, ra hiệu cho những gã đàn ông kia đưa Khang Bất Dịch và Du Hiên Hạo thả ra.
Lúc Khang Bất Dịch ngang qua, Du Uyên Nhi lên tiếng ngăn bước những kẻ đang giữ anh: “Đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với Bất Dịch”
Thấy Vương Kiến Thông không phản đối, Du Uyên Nhi xoay lưng lại chăm chú nhìn Khang Bất Dịch, vẻ điềm thản này của anh khiến cô có chút bất an, cô biết anh sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Du Uyên Nhi bất chợt kéo cổ Khang Bất Dịch xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn trong sự ngỡ ngàng của những người có mặt, nụ hôn đầu của cô không thể để người khác ngoài Khang Bất Dịch lấy đi.