Bạn Trai Cũ

Chương 2



Mấy phút sau, Từ Việt mặt không cảm xúc trở lại chỗ ngồi. Sở Dật trở về trễ hơn anh một chút, khuôn mặt xuân phong đắc ý, bước đi như bay.

Thầy Tống hỏi: "Sao lại đi lâu thế?"

Từ Việt định nói dối cho qua, Sở Dật đã chen vào: "Thân thể A Việt không khỏe, tôi giúp anh ấy một chút chuyện."

Hắn nháy mắt với Từ Việt mấy cái, hỏi: "Đúng không A Việt?"

Từ Việt không trả lời, chỉ nói với thầy Tống: "Hiện tại không còn sớm, để tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu, tôi có lái xe đến đây."

Từ Việt thấp giọng nói một câu: "Xin lỗi."

Không nói tại sao lại xin lỗi, thầy Tống cũng không hỏi, chỉ thiện chí mà mỉm cười, "Có thời gian sẽ liên lạc lại."

Đây là lý do thường dùng khi đi xem mắt mà thấy không hợp nhãn. Từ Việt ở cửa nhà hàng tạm biệt y, thầy Tống vừa đi, Sở Dật một tay gác lên vai anh, hỏi: "Anh nghĩ xem, cậu ta không phải là nhìn thấy gian tình của chúng ta rồi chứ?"

Ánh mắt Từ Việt càng lạnh hơn.

Sở Dật vội vã sửa chữa: "À nhầm, chúng ta bây giờ quang minh chính đại là một đôi, không thể dùng từ đó được."

"Ai cùng cậu quang minh chính đại? Tôi còn chưa đồng ý quay lại với cậu."

"Hiện tại không đồng ý, sớm muộn cũng sẽ đồng ý thôi."

Sở Dật khẽ cười nhìn anh, trước sau đều là thái độ quyết chí tiến lên. Như rất nhiều năm trước, lúc hắn vì cùng người khác cá cược mà theo đuổi anh, trên đường về nhà chặn đường anh, ngang ngược nói: "Từ Việt, tôi để ý anh."

Từ Việt lúc đó xem hắn như một chuyện cười.

Sau đó mới phát hiện, mình mới chính là cái chuyện cười đó.

Từ Việt xuống hầm lấy xe, Sở Dật bám theo sát gót, cửa xe vừa mở ra liền nhanh chóng ngồi vào, sợ lại bị anh đuổi xuống.

Từ Việt lần này không đuổi nữa, một mạch chạy về nhà. Vừa vào nhà, Sở Dật liền ngồi ngay xuống ghế sô pha, gác chân lên kêu đau.

Từ Việt nhìn hắn một chút, hỏi: "Sao vậy?"

"Lúc đi tìm anh đi bộ khá lâu, chân tróc da hết rồi."

Hắn không mang tất, Từ Việt từ xa nhìn sang, gót chân thật sự phồng lên. Là thiếu gia được nuông chiều từ bé, lúc trước làm tình kịch liệt chút thôi, cũng sẽ lưu lại dấu vết xanh tím trên người hắn.

Từ Việt nhớ tới hộp thuốc trong nhà, tìm một lúc, mới từ ngăn kéo trong phòng ngủ tìm ra. Anh cầm thuốc ra ngoài quăng cho Sở Dật.

Sở Dật không đón lấy, chỉ nói: "Em không bôi tới."

Từ Việt đứng giữa phòng khách trợn mắt nhìn hắn.

Sở Dật sung sướng khẽ hát, dứt khoát mở TV lên xem. Từ Việt đứng trơ như đá một lúc, cuối cùng vẫn đi tới sô pha ngồi xuống, thoa thuốc lên chân hắn.

Thoa được một nửa, điện thoại di động Từ Việt vang lên, là tin nhắn của thầy Tống. Buổi tối này là anh nợ y, thầy Tống vô cùng có đạo đức, gửi tin nhắn cảm ơn anh, nhân đó hẹn anh chủ nhật cùng đi xem triển lãm tranh.

Từ Việt đọc tin nhắn xong chưa hề trả lời, tiếp tục thoa thuốc cho Sở Dật.

Nhưng Sở Dật lại giật lấy điện thoại di động của anh. Điện thoại di động cài mật khẩu, hắn không chút suy nghĩ, nhập vào một dãy số, điện thoại quả nhiên mở ra. Sở Dật nhướng mày nhìn Từ Việt, cười: "Nhà anh nếu có trộm thì nguy, đến mật mã thẻ ngân hàng cũng là sinh nhật em."

Từ Việt bị hắn đoán trúng tim đen, cảm thấy thảm hại vì tâm sự bị bóc trần. Anh bỏ chân Sở Dật xuống, nói: "Thuốc thoa xong rồi."

Sở Dật "à" một tiếng, ngón tay thoăn thoắt thay anh trả lời tin nhắn của thầy Tống, nói: "Triển lãm tranh hôm chủ nhật em giúp anh từ chối, không sao chứ? Dù sao anh với cậu ta cũng không có khả năng phát triển tình cảm, bởi vì..."

Chân hắn vắt qua cánh tay Từ Việt, chạm đến chỗ tim anh, chậm rãi đạp hai cái, nói: "Tim của anh ở chỗ em rồi."

Trái tim "thuộc về hắn" của Từ Việt run rẩy đau đớn một lúc. Anh đứng dậy: "Tôi đi ngủ."

Nhà hắn tổng cộng có hai phòng, một phòng ngủ một phòng khách, Sở Dật dĩ nhiên bám gót đi vào. Từ Việt chặn hắn ở cửa, ôm chăn mền đưa cho hắn, nói: "Cậu ngủ ngoài sô pha."

"Cái gì?" Sở Dật kinh ngạc, "Anh đùa à? Anh để em ngủ trên sô pha?"

"Không muốn ngủ thì thuê khách sạn, quẹt thẻ hay tiền mặt đều được."

"A Việt, ban nãy lúc rửa tay..."

"Sao vậy? Cậu muốn dùng việc kia làm phí qua đêm?"

Sở Dật im lặng một lúc, cũng có lúc nghẹn lời.

Từ Việt đem chăn nhét vào ngực hắn, quay đầu lại khóa cửa phòng. Nếu không khóa cửa, đảm bảo người nào đó dù không được cho phép nửa đêm cũng sẽ bò lên giường. Sở Dật không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, vừa gõ cửa vừa gọi anh.

"A Việt..."

Từ Việt làm như không nghe thấy, rửa mặt xong, cầm quyển sách nằm lên giường đọc. Anh bình thường trước khi ngủ có thói quen đọc sách, hôm nay bỗng dưng thấy thấp thỏm phập phồng, đọc hồi lâu vẫn ở trang một.

Bên ngoài từ lâu đã không còn động tĩnh, không biết Sở Dật đã ngủ hay chưa.

Anh ngủ cũng không yên giấc, mơ mơ màng màng thấy một giấc mơ. Trong mơ anh mặc một bộ đồng phục học sinh, từng bước đi lên cầu thang chật chội, cuối cầu thang là một cánh cửa sắt rỉ sét, khóa cửa đã hỏng từ lâu, Từ Việt đưa tay đẩy nhẹ một cái, cửa liền "kẹt" một tiếng mở ra.

Hai bóng người đang dây dưa cùng nhau bị anh làm giật mình.

Một người trong đó sửa lại quần áo lộn xộn, cúi đầu vội vã chạy ra ngoài. Người còn lại không nhúc nhích, tựa ở trên giá, lười biếng cài lại nút áo sơ mi.

"Bạn học Sở Dật," Từ Việt gọi tên hắn, "Bây giờ là giờ lên lớp."

"Dạ, lớp trưởng đại nhân." Sở Dật giương mặt tươi cười cùng anh chào hỏi, "Tiết của ông Tăng chán quá, tôi đi ra ngoài hít thở một chút."

Nói xong, từ trong túi áo lấy ra một gói thuốc lá, động tác thuần thục châm lửa, hút vào một hơi, lại từ từ nhả ra, nửa khuôn mặt mơ hồ trong khói trắng.

Từ Việt không ngăn hắn lại, chỉ nhắc nhở: "Hút thuốc trong trường, ghi sổ một lần."

Sở Dật nhún vai: "Học kỳ này tôi đã phạm lỗi lớn hai lần, thêm một lần nữa có bị thôi học không? Động một chút là chuyển trường, phiền toái lắm, lớp trưởng đại nhân giữ bí mật giúp tôi được không?"

Từ Việt không để ý đến hắn, xoay người nói: "Thầy Tăng đang giận lắm, cậu vẫn nên nhanh chóng về lớp đi."

"Chờ một chút."

Sở Dật vội bước theo, bàn tay vẫn vương mùi khói tóm chặt cổ áo anh.

Từ Việt thấy có một ít tàn thuốc rơi xuống, tiếp theo liền cảm thấy môi nóng lên, cảm giác đặc biệt mềm mại.

Sở Dật sau một lúc mới lui ra, đưa tay phủi phủi tàn thuốc rơi vào áo sơ mi anh, cười híp mắt: "Cái này xem như phí ngậm miệng."

Nhiều năm sau, Từ Việt hôn rất nhiều người khác nhau, thế nhưng không còn lần hôn nào khiến anh ghi lòng tạc dạ như vậy.

Hôm sau, đồng hồ báo thức vừa reo, Từ Việt đã dậy.

Mùa thu mặt trời lên trễ, ngoài cửa sổ vẫn tối lờ mờ, chỉ có chân trời phía xa xa có một vệt đỏ hồng. Từ Việt không mở đèn, dưới ánh sáng lờ mờ đó rửa mặt thay quần áo, lúc anh chuẩn bị xong, trời đã sáng rõ.

Anh mở cửa phòng đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy người kia nằm trên sô pha.

Sở Dật tay chân dài, nằm trên sô pha chỉ có thể co ro thành một khối. Hắn ngủ rất say, tóc rối tung, nắng sớm chiếu vào sống mũi thẳng tắp, gương mặt trắng đến gần như trong suốt.

Trác táng, phong lưu, dốt nát... Tất cả tật xấu của công tử nhà giàu đều có thể tìm thấy ở hắn, thế nhưng mặc cho hắn có một trăm cái khuyết điểm, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này là có thể bỏ qua.

Tên họ Từ kia, cậu tên gì?

Rõ ràng là hành hung.

Từ Việt đứng bên sô pha nhìn Sở Dật, mãi đến khi mặt trời chiếu chói mắt, mới giật mình nhận ra mình nhìn quá lâu. Anh hít một hơi sâu, không đánh thức người đang ngủ say, chỉ lấy điện thoại di động trên bàn, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Sáng sớm, như thường lệ thường có kẹt xe.

Lúc Từ Việt đến công ty, đã hơn chín giờ. Anh học đại học ngành kinh tế, sau khi tốt nghiệp cùng hai người bạn hợp tác mở công ty thương mại, tuy không lớn, nhưng chuyện làm ăn xem như cũng khá.

Lúc anh đi vào văn phòng, một trong hai người bạn, Tô Ngạn Văn, đã ngồi ở bàn bên cạnh chờ.

Tô Ngạn Văn chiếm chỗ ngồi của anh, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, nói: "Cậu hôm nay đi làm trễ."

Từ Việt gật đầu: "Kẹt xe."

"Đối tượng hẹn hò hôm qua thế nào?"

"Không thành."

Tô Ngạn Văn "ừm" một tiếng.

Từ Việt lúc này mới phát hiện thần sắc y bất thường, nhìn kĩ y một chút, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Lại cãi nhau với Minh Kiệt à?"

Phó Minh Kiệt là người bạn còn lại, tính cách rộng rãi, biết ăn nói, đặc biệt có năng lực, cùng Tô Ngạn Văn chín chắn điềm tĩnh trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hai người chỉ cần ở một chỗ chắc chắn sẽ có ầm ĩ, nếu không có Từ Việt ở giữa thu xếp, chỉ sợ công ty đã bị hai người họ phá hủy rồi.

"Không phải." Tô Ngạn Văn giật giật môi, như là nhẫn nhịn, rốt cục lại nhịn không được, nói, "Nghe nói bạn trai cũ của cậu cái người đó về nước?"

Từ Việt đang thu dọn giấy tờ trên bàn, nghe xong câu này liền dừng tay lại, "Tin tức của cậu thật sự nhanh nhỉ."

"Không phải tôi nhanh, mà là phóng viên mấy tờ báo thần thông quảng đại."

Nói xong, vứt một quyển tạp chí lên bàn.

Từ Việt cúi xuống nhìn, là loại báo lá cải, chuyên bới móc những tin tức linh tinh, rồi dùng tiêu đề sởn cả tóc gáy để thu hút chú ý. Trên bìa có một dòng chữ lớn "Phú nhị đại hẹn hò tiểu minh tinh", kèm một bức ảnh chụp trộm - trong khoang hạng nhất của máy bay, Sở Dật mặc một chiếc áo sơ mi đen bằng tơ tằm, nổi bật làn da trắng như tuyết, trên mặt là một cặp kính đen lớn, gần như che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm nhỏ nhắn trắng nõn, phong thái so với minh tinh càng giống minh tinh hơn. Còn cậu diễn viên nhỏ bên cạnh, đang xoay người dán vào hắn, gần như ngồi hẳn lên đùi.

Chỉ nhìn tấm hình này, Từ Việt đã đoán được bài viết bên trong tạp chí ướt át cỡ nào.

Đương nhiên, loại tin tức bên lề này đối với Sở Dật mà nói chẳng qua là chuyện thường như cơm bữa. Thân là nhị thiếu gia nhà họ Sở, mặt mày anh tuấn lại hào phóng rộng rãi, không biết bao nhiêu người muốn bò lên giường hắn.

Từ Việt không mở quyển tạp chí đó ra, tiện tay ném vào sọt rác.

Tô Ngạn Văn nghe lời đoán ý, hỏi: "A Việt, họ Sở kia không phải là trở về tìm cậu chứ?"

Từ Việt im lặng một lúc, sau đó nghe thấy chính mình dùng giọng nói bình tĩnh đến cực điểm đáp: "Cậu ta có trở về hay không, liên quan gì đến tôi? Đã là chuyện quá khứ rồi."

Lúc Từ Việt tan ca về nhà, người bạn trai cũ "đã là chuyện quá khứ" vẫn như cũ ăn vạ trong nhà chưa chịu đi.

Thời gian ngắn ngủi một ngày, Sở Dật đã giải quyết hết một đống thực phẩm bỏ đi, lúc này đang chân trần vùi người trên ghế sô pha, vừa ăn khoai chiên vừa xem TV. Chỗ phồng trên chân hắn từ lâu đã xẹp, chỉ để lại một vệt đỏ tươi.

"Về rồi?" Sở Dật bắt chuyện, vô cùng tự nhiên hỏi, "Tối nay ăn gì?"

Thái độ rõ ràng là chờ anh làm cơm.

Từ Việt liếc nhìn hắn một cái, tắt TV, hỏi: "Cậu khi nào thì về?"

"Về đâu?"

"Nhà cậu."

Sở Dật hoàn toàn thất vọng: "Em cãi nhau với ông già, bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi."

Là vì gã thợ chụp ảnh tự do kia? Hay là vì tên họa sĩ hiến thân vì nghệ thuật nọ? Từ Việt chẳng muốn đoán nữa, chỉ nói: "Vậy cũng có thể đi tìm tân hoan của cậu."

Sở Dật nhếch cao lông mày, khó hiểu nở nụ cười: "Tân hoan nào?"

"Đừng nói cậu không quen biết tiểu minh tinh họ Trần kia."

Sở Dật không biết là mất trí nhớ thật hay giả vờ, nheo mắt lại nghĩ một lúc, mới trả lời: "Anh đang nói cái người tên Trần Duệ? Sao vậy? Lại bị phóng viên chụp được sao? Em với cậu ta chỉ trùng hợp ngồi cạnh trên máy bay thôi, người ta thấy sang bắt quàng làm họ, em lại không thể đuổi cậu ta xuống phi cơ được."

Từ Việt nghĩ thầm, cậu có thể đem cậu ta từ trên đùi cậu đuổi xuống mà?

Thế nhưng anh không lên tiếng, quay đầu đi vào nhà bếp làm cơm tối. Sở Dật lập tức bám theo sau, hỏi, "A Việt, anh không phải là đang ghen chứ?"

Giọng nói vô cùng đắc ý, được voi đòi tiên nói: "Em muốn ăn gì tối nay à, ừm, cá chưng đường, cùng với khoai tây sốt chua cay đi."

Từ Việt tất nhiên không để ý đến hắn, cuối cùng đem một bát mì ra đuổi người đi.

Đại thiếu gia Sở Dật cũng không kén chọn, say sưa ngon lành mà ăn hết mì, sau đó chui vào buồng tắm tắm rửa. Hắn lúc đến không mang hành lý, tắm xong liền tròng sơ mi trắng của Từ Việt vào, hai chân để trần mà đi tới đi lui trong phòng khách.

Từ Việt thực sự không nhìn nổi, đứng dậy định đi vào phòng mình, không ngờ Sở Dật rút kinh nghiệm chuyện tối hôm qua, trước một bước xông vào phòng ngủ, nhảy lên giường anh.

Từ Việt vội kéo hắn ra,

Sở Dật sức lực cũng không nhỏ, hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng cùng nhau ngã xuống giường.

Sở Dật mừng rỡ nở nụ cười.

Từ Việt kéo cánh tay hắn, lạnh mặt hỏi: "Cậu rốt cục muốn làm gì?"

Sở Dật rốt cục thu hồi vẻ bất cần đời, từ từ dựa vào, môi gần như dán lên môi Từ Việt, hơi thở dốc: "Muốn anh làm em, có được không?"

Từ Việt vẻ mặt chấn động, bỗng nhiên trở mình, đặt Sở Dật dưới thân.

Sở Dật thấp giọng cười khẽ, hai tay vòng qua cổ Từ Việt, dùng thanh âm khàn khàn kia nói: "A Việt, anh không biết em nhớ anh bao nhiêu đâu."

Hắn cố ý không gài mấy cái nút áo sơ mi, lộ ra một mảng lớn ngực, trắng đến chói mắt. Từ Việt cúi xuống, đôi môi nóng rực từng chút chạm vào, trên thân thể quen thuộc này ghi lại dấu vết của chính mình.

Cuộc làm tình này kịch liệt lại triền miên, lúc kết thúc, hai người đều mồ hôi ướt đẫm.

Sở Dật gối đầu lên vai Từ Việt, ánh mắt lấp lánh, hỏi: "Như vậy xem như đã quay lại, đúng không?"

Như bọn họ trước đây mỗi lần ầm ĩ chia tay, mặc kệ ầm ĩ đến thế nào, chỉ cần lên giường là giải quyết được. Trừ bỏ lần cuối cùng, chuyện hắn quá trớn bị phát hiện, Từ Việt ra đi không hề ngoảnh lại...

Đèn đầu giường còn chưa bật, Từ Việt giờ khắc này vẻ mặt lại lạnh lùng như khi đó. Anh giữ lấy bàn tay Sở Dật đang trêu chọc trên ngực mình, nói: "Phải chăng cậu quá tự mình đa tình?"

"Cái gì?"

"Chỉ là tình một đêm mà thôi, cần gì nghiêm túc như vậy?"

Chỉ là vui đùa một chút mà thôi, cần gì nghiêm túc như vậy?

Buổi sáng Từ Việt ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói này. Là lần cuối cùng bọn họ cãi nhau, Sở Dật vừa hút thuốc, vừa thờ ơ nói ra.

Từ Việt nhớ rõ đó là một buổi chiều muộn, ánh tà dương chiếu qua song cửa, chiếu lên người Sở Dật. Lẫn trong làn khói, ngón tay cầm điếu thuốc của hắn vô cùng đẹp đẽ.

Thật sự, cớ gì phải cùng người này nói chuyện thật lòng?

Hắn xưa nay không hề có tim.

Sau đó Từ Việt một đi không trở lại, Sở Dật cũng không giữ, như trước gieo tình khắp nơi, thay người yêu như thay áo. Chuyện qua nhiều năm, hắn bỗng dưng trở lại tìm anh, ai biết là hoàn toàn tỉnh ngộ, hay lại là hứng thú dâng trào?

Từ Việt không muốn suy nghĩ nhiều đến chuyện này, ăn mặc chỉnh tề ra cửa đi làm. Hôm nay anh cố ý đi sớm, cuối cùng đúng giờ đến công ty.

Không bao lâu sau, Tô Ngạn Văn vào văn phòng tìm anh, cặp mắt quét qua người anh, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, vứt giấy tờ lên bàn, "Ký tên."

Từ Việt có chút khó hiểu, vừa ký tên vừa hỏi: "Sao hôm nay lại nóng tính như vậy?"

"Không có gì, tối qua ngủ không ngon."

Đang nói chuyện, Phó Minh Kiệt vừa ăn bữa sáng vừa bước vào, chào hỏi: "Sớm nhỉ."

"Không còn sớm đâu." Tô Ngạn Văn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lãnh đạm nói: "Cậu đến muộn bốn mươi phút rồi."

"Hôm qua đi gặp khách hàng, ngủ khá trễ."

Tô Ngạn Văn lập tức bồi thêm một câu: "Ai biết là xã giao thật hay là tán tỉnh ai?"

Phó Minh Kiệt bị y làm nghẹn họng, không nói nên lời.

Từ Việt nháy mắt với Phó Minh Kiệt, thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu lại đắc tội với cậu ấy?"

Phó Minh Kiệt ám muội cười cười: "Hỏi chính mình đi."

Nói xong, chỉ chỉ lên cổ hắn.

Từ Việt khựng lại, mới nhớ tới đêm qua, lúc cao trào, Sở Dật dường như có cắn lên cổ anh một cái.

Lưu lại dấu vết rồi sao?

Anh lúng túng ho nhẹ một tiếng.

Phó Minh Kiệt huých huých vai anh, nháy mắt nói: "Là người tên Sở Dật nọ? Hai người quay lại rồi? Nghe nói cậu ta là con trai Sở Thiên Thành, người thừa kế Sở Gia, chỉ cần A Việt cậu hy sinh chút nhan sắc, đơn hàng mấy năm sau của chúng ta cũng không phải lo nghĩ nữa..."

Tô Ngạn Văn nghe thấy, lập tức nhìn hắn khinh thường: "Sao cậu nhiều lời quá vậy? Về làm việc đi."

Đúng lúc giấy tờ vừa ký xong, Tô Ngạn Văn một tay ôm giấy tờ, một tay túm cổ áo Phó Minh Kiệt, ném hắn ra khỏi phòng. Cửa phòng làm việc đóng lại, Từ Việt vẫn có thể cách vách nghe thấy tiếng hai người cãi nhau.

Đến giờ cơm trưa, Từ Việt tìm băng cá nhân che dấu vết trên cổ, sắc mặt Tô Ngạn Văn lúc này mới tốt lên một chút. Không ngờ đến lúc tan tầm, Sở Dật lại cố ý chạy tới dưới lầu công ty chặn anh.

Chiếc xe sang kia của hắn đã đủ thu hút người khác, bản thân còn không biết khiêm tốn, mang cặp kính mát lớn pose, ai không biết còn tưởng rằng có công ty nào đang chụp poster quảng cáo.

Từ Việt không thể làm gì khác hơn là lạnh mặt đi xuống lầu.

"Cậu tới làm gì?"

Sở Dật huýt sáo, cười hì hì: "Theo đuổi anh."

"Cậu không nhớ tối hôm qua tôi nói gì à?"

"Nhớ, tình một đêm mà. Có đêm đầu tiên, sẽ có đêm thứ hai, đêm thứ ba, sớm muộn gì cũng trở thành chính thức." Sở Dật mở cửa xe, "Lên xe đi, em đặt chỗ nhà hàng rồi."

Từ Việt đứng im không nhúc nhích.

Sở Dật cũng không ép buộc anh, lấy mắt kính xuống, nói: "Công ty của anh ở lầu mấy? Em lên thăm một chút."

Từ Việt nghĩ tới Tô Ngạn Văn ở trên lầu, tức khắc cảm thấy đau đầu, do dự một chút, vẫn cứ lên xe Sở Dật.

Xe Sở Dật mặc dù là xe thể thao, trong giờ cao điểm lúc tan tầm cũng chỉ có thể chậm rì rì tiến về phía trước, chờ đến khi đến được nhà hàng, trời đã tối mịt. Sở Dật chọn nhà hàng tương đối tốt, bản thân hắn lại trò chuyện vui vẻ, bữa cơm này thật giống như đang hẹn hò.

Cơm nước xong Sở Dật không lái xe về nhà, mà đi đến rạp chiếu phim gần đó.

Từ Việt không biết bao nhiêu năm rồi không xem phim, cau mày nói: "Đây là cách bình thường cậu hay dùng để theo đuổi người khác?"

"Không đâu," Sở Dật nháy mắt, nửa đùa nửa thật nói, "Em bình thường chỉ nói một câu, ngoắc một ngón tay là được."

Nói xong lôi kéo Từ Việt đi mua vé xem phim. "Tốt nhất là xem phim mới của Lâm đ*o diễn, em thích kết cục, lúc hai nhân vật chính đứng nhìn nhau."

"Cậu xem phim này rồi sao?"

"Có đoạn giới thiệu mà."

Kết quả, Từ Việt tìm khắp các tờ quảng cáo cũng không tìm được đại danh của vị Lâm đ*o diễn kia, Sở Dật cũng cầm lên lật qua lật lại, nói: "Đại khái là em nhớ nhầm, phim đó còn chưa chiếu đâu."

Cuối cùng hai người tùy ý chọn xem một bộ phim tình cảm. Nội dung phim không có gì mới lạ, cùng lắm chỉ là tình đến tình đi, nội dung cẩu huyết, Từ Việt xem đến buồn ngủ, Sở Dật khoa trương hơn, trực tiếp dựa vào vai anh ngủ thiếp đi.

Lúc phim hết đã hơn mười giờ, Sở Dật cuối cùng cũng xem như không nghĩ ra trò nào mới để hành hạ người, một mạch lái xe về nhà. Sau chuyện tối hôm qua, hắn lại càng càn rỡ, về đến nhà liền phóng lên giường lớn trong phòng ngủ.

Từ Việt muốn ngăn lại, rốt cục lại không cản nữa.

Đúng như Sở Dật nói, chỉ cần có lần thứ nhất, về sau khó tránh khỏi sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Tuy nhiên anh vẫn giữ vững lập trường: "Có thể lên giường, cái khác không bàn đến nữa."

"Cũng được," Sở Dật rất đắc ý, cuốn lấy chăn mền trên giường lăn một vòng, "Cái gọi là tình yêu, không phải từ đó mà ra sao?"

Nói xong lại chớp chớp mắt nhìn Từ Việt.

Từ Việt giả vờ không hiểu ý hắn, tắm xong tắt đèn đi ngủ. Sở Dật dù không biết xấu hổ cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung, không thể làm gì khác hơn là lẩm bẩm đi rửa mặt rồi trở về nằm bên cạnh Từ Việt.

Ngủ đến nửa đêm, Từ Việt nghe thấy người bên cạnh hét to một tiếng: "A Việt ——"

Giọng nói nghe đến não lòng.

Từ Việt giật mình tỉnh dậy, mở đèn xem thử, thấy Sở Dật ngủ mơ mơ màng màng, trên trán toàn là mồ hôi lạnh. Anh vội vã lay hắn tỉnh dậy.

Sở Dật mơ màng mở mắt ra, một lúc sau mới nhận ra Từ Việt, khóe miệng cong lên, vẻ mặt không phải khóc cũng chẳng giống cười.

"A Việt..." Giọng hắn nghẹn lại, vừa nói vừa chui vào lòng Từ Việt.

Từ Việt chưa từng thấy hắn như vậy, nhất thời không nỡ đẩy người ra. Tay phải đưa lên, cuối cùng đặt lên lưng Sở Dật, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

Sở Dật im lặng hồi lâu, mới mở miệng nói: "Em mơ một giấc mơ."

"Mơ thấy cái gì?"

"Lúc em từ Châu Phi trở về, trên máy bay gặp một tiểu minh tinh, là cái cậu Trần Duệ kia. Cậu ta quấn quýt lấy em không buông, em thấy dáng dấp cậu ta không tệ, có cùng cậu ta cũng được."

Từ Việt bình thản "ừm" một tiếng, cảm thấy chuyện này mới đúng là chuyện Sở Dật sẽ làm.

"Có điều cũng chỉ là mới mẻ nhất thời, không được hai tháng em đã chia tay cậu ta. Sau đó đến ngày 25 tháng 12, chính là ngày Giáng Sinh, không biết tên ngu ngốc nào nghĩ ra chuyện họp lớp, đúng lúc em rảnh rỗi không có chuyện gì, bèn chạy đến tham gia náo nhiệt. Sau đó, trong ngày họp lớp, em gặp lại anh." Sở Dật thanh âm buồn bã, nói tiếp, "Nhiều năm như vậy không gặp, dáng vẻ của anh một chút cũng không thay đổi, em đến gần anh, anh cũng không thèm để ý đến em."

Từ Việt âm thầm nói: Đáng đời.

Trong lòng ngược lại có chút khâm phục chính mình trong giấc mộng kia.

Sở Dật nói tiếp: "Tối hôm đó em uống nhiều rượu, tàn cuộc, đã say đến ngã trái ngã phải. Lúc em tới ven được gọi taxi, trước mặt có một chiếc xe..."

Nói đến đoạn này, Sở Dật chửi tục một câu, nói, "Thằng Trần Duệ đó không biết nổi cơn điên gì, lại muốn tông chết em, đèn xe mở sáng choang, lao về phía em."

Từ Việt căng thẳng, vội hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Sở Dật ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn Từ Việt đăm đăm, vẻ mặt khó có thể diễn tả được, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại cười rộ lên, "Sau đó em tỉnh lại."

Từ Việt chẳng hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ sống lưng cứng ngắc của Sở Dật, "Chỉ là mơ thôi, ngủ tiếp đi."

Sở Dật nói, "Ừ."

Từ Việt đưa tay tắt đèn.

Đèn tắt hồi lâu, Sở Dật mới từ trong bóng tối lạnh lẽo, thấp giọng lẩm bẩm, "Đúng vậy, chỉ là mơ thôi."

----

Đạo diễn Lâm, chắc là Lâm Gia Duệ của bộ "Cựu Mộng". Bộ này cũng ngược không kém.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv