Một đêm nọ, tôi giúp chị Thẩm xuống dưới tầng để vứt rác.
Thùng rác ở tận đầu ngõ và cần phải đi qua một con ngõ dài.
Tôi đi được một nửa đường, liền phát hiện phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Vừa quay đầu, đã nhìn thấy người theo đuổi Tống Uyển là Quách An hướng về phía tôi lao tới, bộ dạng hùng hổ.
"Cậu muốn làm cái gì?"
"Còn phải hỏi sao đương nhiên là chơi với mày rồi."
Quách An oán hận nói:
"Đều do mày hại Tống Uyển mất đi vận may. Giờ còn thành bộ dáng người không người, quỷ không quỷ."
Tống Uyển đem chuyện cướp vận may trong kỳ thi nói với Quách An?
Phản ứng đầu tiên của tôi là cảm thấy không thể nào.
Nếu cô ta thành thật khai báo, làm sao mà giữ gìn hình tượng nữ thần trong mắt Quách An được.
"Cô ta nói với cậu như thế nào?"
"Đương nhiên là mày, một người phụ nữ xấu xa đã cướp lấy vận may thi cử của cô ấy. Khiến cho cô ấy thi càng ngày càng kém."
Quách An hướng trên mặt đất oán hận phun nước miếng:
“Tao đang làm gì vậy? Nói nhiều lời vớ vẩn với mày quá!"
Cậu ta tiến đến gần tôi từng bước một.
Phần sau lưng tôi chạm vào tường, giờ không thể lùi lại thêm được nữa, tôi bình tĩnh nói:
"Cậu phải suy nghĩ cẩn thận. Cậu động tay chân với tôi, sẽ phải vào tù. Cả đời của cậu sẽ bị hủy hoại. Cậu và Tống Uyển cũng không có khả năng ở bên nhau được đâu."
Quách An còn chó liếm hơn so với sự tưởng tượng của tôi:
"Vì Tống Uyển, tao có thể bất chấp tất cả. Ngồi vài năm trong tù tính là cái gì."
Nói xong, Quách An liền nhào tới.
Một giây sau, trong ngõ nhỏ liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, là của Quách An.
Lúc ra ngoài, tôi vẫn mang theo bình xịt hơi cay và dùi cui điện cầm tay. Hơn nữa chị Thẩm là nhà vô địch tán thủ quốc gia, chị ấy đã dạy tôi không ít kỹ thuật phòng thân.
Ba chiêu liên tiếp này làm Quách An nằm trên mặt đất, đau đớn co quắp run rẩy không đứng dậy nổi.
Tôi cúi xuống quăng thêm cho anh ta một quả bom hạng nặng:
"Cậu bị lừa rồi. Cậu có biết Tống Trầm cùng Tống Uyển không phải là anh em ruột thịt hay không? Hai người bọn họ đang yêu đương lén lút với nhau. Từ đầu đến cuối, đều là Tống Uyển cướp vận may của tôi. Mà tôi và Tống Trầm chia tay, vận may mà cô ta cướp đi từ tôi, sẽ một lần nữa quay về trên người tôi. Tống Uyển bảo cậu bắt nạt tôi. Cũng là vì tạo cơ hội cho Tống Trầm đến cứu tôi. Để cho hai chúng tôi tái hợp, như vậy..."
Tôi còn chưa nói hết lời, Quách An liền không thể tin nói:
"Cái gì cô nói Tống Trầm cùng Tống Uyển đang yêu đương, tôi bị hai người bọn họ lừa? Không có khả năng, chuyện này không có khả năng..."
"Muốn biết lời tôi nói có thật hay không. Cũng rất đơn giản! Anh xem Tống Trầm có đến cứu tôi hay không thì biết."
Khi Quách An nói rõ mục đích chuyến đi này của cậu ta. Tôi cũng đoán ra được Tống Uyển muốn cậu ta đến gây sự với tôi không phải mục đích chính. Mục đích chính là để cho Tống Trầm ở trong thời điểm nguy hiểm xuất hiện cứu tôi. Để cho tôi một lần nữa sinh ra tỉnh cảm với anh ta, cùng anh ta tái hợp.
Tống Trầm tuy rằng không phải đối thủ của Quách An, nhưng Quách An nể tình Tống Trầm là anh trai của Tống Uyển. Sẽ không động đến anh ta, Tống Trầm cũng có thể thuận lợi "cứu" tôi.
Mà hiện tại, tôi nhìn khuôn mặt phẫn nộ đến vặn vẹo của Quách An. Cậu ta cũng không nhất định sẽ bỏ qua cho Tống Trầm.
Quả nhiên, đại khái sau hai ba phút, Tống Trầm liền vọt tới chỗ chúng tôi.
Quách An cũng ý thức được mình bị đùa cợt lừa đối. Tống Trầm vừa mới vọt tới trước mặt tôi, còn chưa kịp kinh ngạc. Làm sao mà tôi vẫn an toàn đứng ở đây, thì lĩnh luôn một quyền trúng mặt của Quách An.
Hai người lao vào đánh nhau.
Cảnh chó cắn chó không có gì đẹp, tôi vứt rác xong, liền trở về nhà.
Chị Thấm hỏi tôi:
"Sao lại đi lâu như vậy?"
Tôi thản nhiên nói:
"Gặp hai con chó điên đang cắn nhau. Thoát khỏi bọn chúng tốn một ít thời gian."