Căn nhà của bạn trai tôi vẫn giống hệt như lúc tôi rời đi, ngay cả những món đồ trang trí nhỏ tôi tùy tiện mua cũng để nguyên trên kệ.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Anh vẫn còn giữ hết những thứ này à?”
Anh nói: “Anh chỉ có thể nhìn ngắm những món đồ đó với hy vọng có thể bớt đi nỗi nhớ em.”
Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân thật có lỗi: “Em xin lỗi…”
“Hừ ——” Anh ngắt lời tôi: “Đừng nói chuyện đó nữa, ăn cơm đi.”