Sau một hồi quan sát, ngoài cửa có động tĩnh.
Anh tới.
Anh cúi xuống nhìn tôi, trong mắt là sự chiếm hữu mà tôi quen thuộc.
“Anh vốn không muốn làm thế này với em, nhưng ai bảo em lại luôn muốn rời xa anh …”
“Anh không hiểu, anh không đủ tốt sao? Anh không đủ tốt với em sao? Tại sao em lại không cần anh!”
Anh ta phát điên một lúc, sau đó lại nằm xuống, đè lên người tôi, ánh mắt si mê mà dùng ngón tay quấn lấy tóc của tôi.
“Chuyện gì cũng còn không quan trọng nữa, về sau, anh sẽ không bao giờ để em chạy trốn nữa.”