Bạn Tôi Tình Tôi

Chương 16



Trong chiếc taxi đưa cô trở lại Brick Lane, Audrey tự nhủ rằng tốt hơn cả có lẽ là chẳng bao giờ yêu nữa. Có thể xóa sạch tất cả, quên mọi lời hứa, nhổ đi thứ thuốc độc có vị phản bội ấy. Lần này nữa đây, phải mất bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm để nó liền thành sẹo? Nhất là, bây giờ đừng có nghĩ đến ngày nghỉ cuối tuần sắp tới. Học lại cách kiểm soát những nhịp đập của con tim khi ta tưởng rằng đã thấy nửa kia của nó ở chỗ ngoặt của một ngã ba. Không bao giờ cụp mắt xuống trước một cặp hôn nhau trên ghế băng trước mặt. Và không bao giờ nữa, không bao giờ đợi điện thoại reo nữa.

Hãy cố đừng mường tượng ra cuộc sống của con người mà ta đã yêu. Chúa lòng lành hãy rủ lòng thương, đừng để con thấy anh ta khi con nhắm mắt lại, đừng nghĩ đến tháng ngày của anh ta. Hét lên rằng ta đang giận dữ đây này, rằng người ta đã lừa mình rồi đấy.

Rồi sẽ trở thành cái gì đây thời gian của âu yếm, của những bàn tay quấn quýt đan cài khi ta đi bên nhau?

Trong kính chiếu hậu, người tài xế nhìn thấy nữ hành khách của mình khóc.

- Ổn cả chứ, thưa bà?

- Không, Audrey trả lời và bị cuốn theo cơn nức nở.

Cô yêu cầu ông ta dừng lại; chiếc taxi đậu gọn vào bên đường. Audrey mở cánh cửa xe, người gập làm hai, đổ ập lên một thành lan can bảo hiểm. Và trong lúc đó cô trút ra tất cả nỗi buồn phiền đó, thì người tài xế chở cô đã ngắt công tắc xe và, không nói một lời, tới đặt cánh tay vụng về của mình lên vai cô. Ông bằng lòng với việc an ủi cô với một sự hiện diện. Khi thấy hình như cơn cuồng phong mạnh nhất đã qua đi, ông quay lại sau vô lăng của mình, tắt công-tơ đếm quãng đường, và đưa cô về tới tận Brick Lane.

* * *

Mathias đã xỏ một quần dài, một sơ mi và đôi giày thể thao đầu tiên mà anh vớ được. Anh đã chạy đến tận Old Brompton, nhưng anh đến muộn quá. Đã hai giờ trôi đi, anh đi ngược xuôi len lỏi trong các con phố khu Brick Lane, và những phố này thì giống nhau y hệt. Không phải phố này, cũng chẳng phải phố kia, nơi mà anh vừa mới rẽ, lại càng không phải con phố cụt này. Đến mỗi một ngã ba, anh lại kêu tên Audrey, nhưng chẳng có người nào thò đầu ra ngoài cửa sổ trả lời anh.

Bị lạc, anh quay ngược về một chỗ duy nhất mà anh biết rõ, đó là chợ. Trên hiên một quán cà phê, một chú bồi bàn chào anh, những lối đi đã đen đặc những người là người. Đã hai giờ liền anh chạy khắp khu phố. Không còn cách nào khác, anh quay lại ngồi trên chiếc ghế băng đã trở nên thân thuộc với anh. Bỗng nhiên, anh linh cảm thấy có một sự hiện diện sau lưng mình.

- Khi Romain chia tay em, anh ấy đã nói với em rằng anh ấy yêu em, nhưng chính vợ của anh ấy mới là người mà anh ấy phải sống cùng. Anh có nghĩ sự vô liêm sỉ là không có giới hạn không? Vừa nói, Audrey vừa đến ngồi xuống bên cạnh anh.

- Anh không phải Romain.

- Còn em, em đã là người tình của anh ấy trong ba năm; ba mươi sáu tháng trong sự chờ đợi một lời hứa mà anh ấy đã không bao giờ giữ trọn. Có cái gì đó rệu rạo trong em hay sao để em đi say mê một người đàn ông trong khi anh ta lại yêu người đàn bà khác? Em không còn sức lực nữa, Mathias ạ. Em không bao giờ còn muốn nhìn đồng hồ và tự nói với mình rằng người mà em yêu vừa mới về đến nhà anh ấy, rằng anh ấy đang ngồi xuống bên bàn ăn với một người đàn bà khác, nói với cô ta cũng vẫn những từ ngữ ấy, như thể em chưa bao giờ tồn tại vậy... Em không bao giờ còn muốn tự nói với mình rằng em chỉ là một chương, một hồi, một cuộc phiêu lưu sẽ làm họ xích lại gần nhau hơn, rằng nhờ em mà anh ta đã hiểu rằng chính vợ anh ta mới là người anh ta yêu thương... Em đã đánh mất bao phẩm giá trong chuyện đó đến nỗi rốt cuộc em lại còn thấy thương cảm với cả cô ta; em thề với anh đấy, em ngạc nhiên vì có một ngày em đã tức giạn cả những dối trá mà anh ta hẳn đã bịa ra với cô ta. Giá cô ta nghe được lời anh ta nói, giá cô ta nhìn thấy mắt của anh ta, ham muốn của anh ta, khi anh ta vụng trộm tới gặp em. Em đã rất hận mình vì đã ngốc nghếch đến mức ấy. Em không bao giờ còn muốn nghe cả cái giọng của cô bạn đó, cứ cho rằng mình đang bảo vệ cho bạn, rồi nói với bạn rằng anh ấy cũng thế, anh ấy nhầm lẫn, rằng anh ấy có lẽ cũng chân thành; không, nhất quyết không, nhất quyết chấm dứt cái kiểu rằng mọi chuyện như vậy là tốt hơn cả! Em không bao giờ muốn có cuộc-sống-một-nửa nữa. Em đã mất nhiều tháng trời để lại có thể tin rằng, em cũng thế, em xứng đáng có một cuộc sống trọn vẹn.

- Anh không sống cùng với Valentine, cô ấy chỉ đến đón con gái đi thôi.

- Điều tệ nhất, Mathias ạ, không phải là việc nhìn thấy chị ấy hôn anh bên thềm cửa, anh bận áo choàng ngủ, còn chị ấy, đẹp như thể em sẽ chẳng bao giờ được như thế...

- Cô ấy không hôn anh, cô ấy chỉ thì thầm cho anh nghe một bí mật mà cô ấy không muốn Emily nghe thấy, Mathias ngắt lời cô, và nếu như em mà biết được...

- Không, Mathias, điều tệ nhất, đó là cách anh nhìn chị ấy.

Và, do anh không nói gì, cô tát anh.

Thế là Mathias dùng cả phần còn lại của buổi chiều để kể cho cô nghe tất cả cuộc sống mới của mình, nói với cô về tình bạn đã gắn kết anh với Antoine, về tất cả những khó khăn mà họ đã vượt qua để gây dựng được sự tâm đầu ý hợp nhường ấy. Cô nghe anh mà không nói gì, và muộn hơn chút nữa, khi anh kể cho cô nghe chuyện đi nghỉ ở Scottand, thì cô gần như đã mỉm cười trở lại.

Buổi tối đó, cô thích ở một mình hơn, cô bị kiệt sức. Mathias hiểu điều đó. Anh đề nghị được đến đón cô ngày hôm sau, họ sẽ đi ăn tối cùng nhau ở nhà hàng. Audrey chấp nhận lời mời, nhưng cô đã có một ý khác...

* * *

Khi về đến Clareville Grove, anh nhìn thấy xe taxi của Valentine mất hút trong góc phố. Antoine và bọn trẻ đợi anh ở phòng khách. Louis đã có một ngày tuyệt vời cùng với Sophie. Emily hơi sầu muộn, nhưng cô bé lại tìm thấy ngay sự thích thú bất tận trong vòng tay của bố. Buối tối được dành cho việc dán các bức ảnh của kỳ nghỉ vào trong các album. Mathias đợi Antoine đi nằm, anh gõ cửa phòng bạn và bước vào.

- Tớ sẽ xin cậu một sự phạm quy nho nhỏ đặc biệt của quy định số 2, cậu sẽ chẳng hỏi tớ một câu nào hết và cậu sẽ nói đồng ý nhé.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv