Triệu Hải- cha anh lên tiếng:
- Chúng tôi tuổi cao sức yếu, cần có cháu con ẵm bồng rồi..Anh nghe câu...con trai nợ cha 1 sự nghiệp nợ mẹ 1 nàng dâu chưa...Tôi thì anh trả rồi, thế con dâu của mẹ anh đâu?
Triệu Lâm đến chết với độ nhây của hai ông bà, đáp:
- Có rồi có rồi. Khổ lắm.
Bà Lam bắt đầu trải lòng:
- Mong rằng cô ấy bên con thật lòng...Chứ như con bé Ái Kỳ, được cái mồm mép mà lòng dạ...
Anh đáp lại:
- Quá khứ rồi mẹ, nhờ vậy con biết được bộ mặt thật của cô ta..
Đưa ông bà về biệt phủ, nơi tọa lạc không khí yên bình, anh quay trở lại ngay công ty. Triệu Lâm gọi điện cho cô:
- Anh Nhã à?
- Vâng ạ. Có chuyện gì thế anh?
- Tối nay hẹn em đến nhà anh ăn cơm cùng bố mẹ nhớ.
Cô thốt lên:
- Trời..Sao vội quá. Em chưa chuẩn bị gì
- Giải quyết công việc đi. Tầm 4 giờ chiều hẹn em ở hầm gửi xe, tôi đưa đi sắm đồ...
Cô lớ ngớ dạ vâng rồi quay lại bàn làm việc 1 cách cấp tốc
Chiều đến, anh chở cô qua 1 con phố sang trọng, nơi các cửa hàng thời trang của các thương hiệu nổi tiếng đều ở đây. Bước vào cửa hàng sang trọng bậc nhất, nằm giữa phố, sừng sững. Đi vào trong, nhân viên xếp hàng lại, cung kính chào anh:
- Chào mừng Triệu tổng. Cảm ơn anh đã đến thăm cửa hàng.
Anh gật nhẹ rồi nắm tay cô bước vào. Trong này rộng quá, các hàng quần áo xếp xen nhau. Cô ngước nhìn lên trên, cao rộng mà vẫn còn rất nhiều. Triệu Lâm hỏi:
- Em thích bộ nào?
Cô ấp úng:
- Em không biết...Chắc gặp mặt bố mẹ anh, em...sẽ mặc 1 chiếc váy...
Triệu Lâm hỏi lại:
- Váy à?
Cô gật đầu. Anh nói lớn:
- Gói hết tất cả các mẫu váy lại cho tôi...
Anh Nhã chạy lại:
- Gì mà mua hết á? Em mặc có 1 cái cho tối nay...
Anh ngang ngược nói:
- Mua hết cho mặc dần...
Cả hai sang tiếp cửa hàng giày bên cạnh. Anh nói luôn:
- Lấy cho tôi 20 đôi giày cao gót thiết kế mới, đế tầm 5 đến 7 cm, tông màu trắng đen, thiết kế giản dị nhưng không kém phần sang trọng đi...
Anh Nhã nắm vào bắp tay anh, rít:
- Em còn chưa bảo gì về việc giày mà? Chắc gì em đi cao gót?
Triệu Lâm đáp:
- Mặc váy không đi cao gót thì đi dép tổ ong chắc?
Anh Nhã hơi ngộ. Anh nói đúng nhỉ. Cô cố cãi:
- Cần gì mà 20 đôi
Vẫn câu trả lời đó, anh nói:
- Mua hết cho đi dần...
Tối đến, cô diện trên mình 1 chiếc váy màu xanh ngọc, dạng váy xếp tầng, ngắn ngang đầu gối, bên trên có trễ nải. Đi đôi cao gót trắng tinh tế. Tóc được tết gọn gàng. Nhấn nhá thêm trang sức như đôi khuyên tai với chiếc nhẫn nhỏ được Triệu Lâm đặt cách thiết kế riêng tặng cô. Bước vào nhà anh, cô hơi run lên. Triệu Lâm vỗ về:
- Có anh đây.
Cô bình tĩnh hơn. Cả hai bước vào. Ông bà Triệu ngồi trên bàn ăn, trưng khuôn mặt hằm hằm sát khí ra. Giọng ông Hải nghiêm nghị:
- Cô là Anh Nhã?
Cô run lên, cố giữ hơi trả lời:
- Dạ vâng. Cháu chào hai bác. Cháu là Đổng Anh Nhã, là bạn gái của anh Triệu Lâm...
Bà Lam đanh giọng:
- Mời cô ngồi, cùng ăn bữa tối này với chúng tôi, cô Nhã.
Triệu Lâm kéo ghế cho cô, rồi ngồi xuống bên cạnh. Hai ông bà sao hằm hằm, khó chịu vậy. Anh Nhã lập cập chân, môi dưới bặm lại. Đột nhiên ông bà Triệu cười phá lên. Triệu Lâm bên cạnh tủm tỉm nhìn cô cười. Bà Lam nắm lấy bàn tay cô, dịu dàng trở lại:
- Gái à, cháu cứ thả lỏng ra đi, nhìn bộ dạng cháu chúng ta thương quá...
Ông Hải kế bên đùa:
- Bà thấy giọng tôi có giống Đô đốc Hải quân không, nghiêm nghị khiến con bé sợ kìa
Triệu Lâm lên tiếng:
- Hai người ác thật, trêu cục cưng của con vậy...
Anh Nhã khó hiểu. Triệu Lâm nói:
- Họ chỉ đùa em thôi...Thả lỏng đi mà...
Cô cười e thẹn, có phần ngại ngùng, hai tay bấn loạn vào nhau. Bà Lam sờ nhẹ cằm cô, nói:
- Nhìn yêu quá nhỉ?
Bắt đầu buổi ăn cơm. Không khí khá vui vẻ, giao lưu thoải mái. Bỗng bà Lam hỏi:
- Số đo các vòng của con là nhiêu ta?
Anh Nhã đỏ mặt. Anh lăng xăng trả lời:
- Con đo rồi này mẹ
Ông Hải phì cười:
- Thằng này được
Ăn uống xong, hai ông bà ra tiễn cô về. Triệu Lâm chở cô về lại nhà. Anh Nhã lúc nãy ngượng chín mặt, hai ông bà hết lần này tới lần khác trêu đùa cô. Nhưng được cái là họ rất vô tư, tuy giàu có nhưng tính tình rất hài hoà, giản dị không kiêu căng, khinh bỉ này nọ. Nếu đúng ra thì cũng cái khó ló cái khôn. Nếu không nhờ gửi nhầm tin nhắn đó thì sao cô có thể gần gũi anh chứ.