Từ góc độ trong tủ quần áo, Tiểu Kiều chỉ nhìn được bả vai trần và cặp đùi mở rộng. Mà cần gì nhìn trực điện, dựa vào cánh tay di chuyển theo quy luật cố định kia là biết ngay người này đang làm gì.
Cô che mắt, tự thôi miên bản thân cảnh ngoài kia là giả. Rồi cô lại chịu không nổi mà di chuyển ngón tay, hé mắt ra nhìn. Âm thanh rên rỉ trầm thấp quanh quẩn bên tai cô, dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn ngay sát bên.
Cô không khỏi mơ màng tưởng tượng quan cảnh phía trước, tự hỏi liệu thứ đó trông như thế nào. Nghe nói kích thước của đàn ông có tương quan với ngón chân cái của họ. Nhìn kỹ thì ngón chân người này lớn thật, không chừng cái kia cũng chẳng kém cạnh so với video cô xem vào hôm qua đâu.
Hồi hộp xen lẫn xấu hổ, Tiểu Kiều phải dùng hết định lực hai chục năm cộng lại mới giữ được hai chân đứng vững. Đầu óc cô tê dại, bắp đùi run lẩy bẩy rồi mà người đàn ông kia vẫn chưa xong. Bình thường ai cũng kéo dài như thế sao? Hay là tên này có sinh lực mạnh hơn người?
Nhịn thêm một chút, chắc là hắn tự xử xong là rời đi ngay thôi, hay chí ít cũng phải vào phòng tắm đúng không? Đợi đến đó rồi lẻn ra ngoài là được. Tiểu Kiều không ngừng trấn an bản thân, nào ngờ người tính không bằng trời tính, điện thoại trong túi quần cô bỗng reo lên inh ỏi.
“Nobita thầm yêu Xuka, hái hoa hồng tặng cho Chaien...”
Bài nhạc chế buồn cười nay trở nên đáng sợ kinh hoàng. Tiểu Kiều vội vã tắt chuông đi nhưng đã muộn, người đàn ông kia đã nghe thấy mất rồi. Khoảnh khắc hắn mở cửa cô chỉ muốn chết ngay lập tức, không còn mặt mũi nào sống ở trên đời nữa.
Người đàn ông vẫn trần truồng như cũ, không hề ái ngại việc khoe hàng trước mặt người lạ. Hắn đen mặt, giận dữ tra hỏi: “Cô là ai?”
Hai tay Tiểu Kiều che kín mặt, nhất quyết không trả lời. Cô lợi dụng thời cơ nhanh chân chạy về phía cửa, nghĩ rằng hắn không mặc gì thì không thể đuổi theo cô được. Sự thật thì cô còn chưa kịp đụng tới tay nắm cửa đã bị túm lại, hắn lôi cô trở về mặt đối mặt với hắn.
Vẫn giữ hai tay che mặt, cô hoảng sợ nói nhanh: “Tôi không nghe không thấy gì hết, cũng không biết anh là ai.”
Hắn gằn giọng: “Vậy cô là ai?”
Cô trả lời ngay: “Tôi là em gái của Cao Tùng, tôi đến đây để đưa đồ ăn cho ảnh, không phải ăn trộm đâu, anh cứ hỏi dì quản lý ký túc là biết.”
Hắn lạnh giọng mỉa mai: “Hừ, tôi là chú của Cao Tùng, nó có em gái hay không tôi còn phải hỏi dì quản lý sao?”
Tâm trạng Tiểu Kiều phút chốc rơi xuống vực sâu. Sao cô có thể xui xẻo như vậy, đụng ngay chú của bạn trai Bảo Vy. Bây giờ không thể nói dối được nữa, cô ăn ngay nói thật: “Thật ra tôi là bạn của bạn gái Cao Tùng, cô ấy nhờ tôi đến đưa đồ ăn thôi.”
Cô mà nói thật ngay từ đầu hắn còn tin, giờ thì hắn nhìn thế nào cũng thấy cô là lừa đảo: “Còn có kiểu bạn bè đưa đồ ăn cho bạn trai của bạn mình sao? Hay cô là kiểu mà người ta hay gọi là “trà xanh” chuyên dụ dỗ người đã có bạn gái. Làm gì có cô gái đàng hoàng nào một thân một mình đến phòng đàn ông.”
Tiểu Kiều bị hạ thấp nhân phẩm thì nổi giận, không kiêng nể gì nữa mà buông tay ra la lớn: “Tôi không phải trà xanh. Anh mới là loại không đàng hoàng, tên biến thái quay tay trước máy...”
Cô còn chưa nói hết câu đã bị hắn bịt miệng lại. Gương mặt người đàn ông hiện ra rõ ràng trước mắt, ấn tượng không thể xóa nhòa. Đẹp trai có thừa, cá tính cũng dư, vấn đề là người này tên Hứa Du, sinh viên được yêu thích nhất của ngành đồ họa đó.
Tiểu Kiều điếng người, chỉ muốn quỳ xuống xin tha. Cô còn muốn yên ổn học tập, không nợ môn rồi tốt nghiệp. Cô không muốn bị tập thể nữ sinh viên yêu thầm Hàn Du tẩy chay đâu. Mấy cô gái đó vừa điên cuồng vừa đông, mỗi người búng một ngón tay cũng đủ đập nát người cô rồi.
Hàn Du nhíu mày, phát giác cô gái trước mặt mình trông khá quen, hình như từng gặp qua rồi. Hắn sấn tới, muốn nhìn cô rõ hơn thì cô tránh né, lắp bắp nói: “Anh... anh mặc quần áo vào được không?”
Hắn liếc xuống nơi vẫn còn cao ngạo đứng thẳng, cười nhạo: “Cái gì không nên nhìn cô cũng nhìn hết rồi, còn ngại ngùng gì nữa? Cô đến đây không phải để nhìn cái này sao?”
“Ai mà muốn nhìn cái đó của anh? Tôi thật sự được nhờ vả đến đây mà.” Cô đau khổ giải thích.
Hàn Du khịt mũi, thấy cô ra vẻ đáng thương, đang muốn tạm tha cô một lần thì lại có biến cố xảy ra. Bên ngoài phòng bỗng dưng có giọng hai người cự cãi.
“Anh không có ngoại tình mà, em tin anh được không?”
“Vậy bộ đồ đó là của ai, còn có áo ngực màu đỏ nữa? Anh giải thích xem?”
“...”
Tiểu Kiều mừng rỡ nhận ra giọng Bảo Vy, cứu tinh của cô tới rồi. Cô quay người, muốn rời đi thì lại bị Hàn Du kéo lại.
“Anh muốn làm gì? Này! Anh kéo tôi đi đâu...”
Mọi câu từ phản kháng bị tay Hàn Du chặn lại, Tiểu Kiều vùng vẫy hết sức mà vẫn không thoát đi được. Cô bị hắn kéo vào tủ quần áo, trở lại nơi chật chội cô vừa rời đi ít phút trước.
Bên ngoài, Bảo Vy và bạn trai đã bước vào phòng. Bọn họ không ngừng lớn tiếng muốn thuyết phục đối phương. Bên thì chắc chắn bạn trai ngoại tình, bên thì có như có nỗi khổ riêng không thể giãi bày làm cuộc tranh luận dần đi vào ngõ cụt.
Bên trong tủ quần áo, Tiểu Kiều tuyệt vọng nuốt nước mắt vào trong. Sức lực nam nữ quá cách biệt, hai tay cô bị khóa cứng phía sau, miệng thì không biết bị nhét thứ vải vóc gì đó. Cả cơ thể cô bị Hàn Du ôm chặt vào lòng. Cô cảm nhận được làn da trần trụi của hắn, từng khối cơ rắn chắc và nhịp tim bình tĩnh đối nghịch với lồng ngực như sắp nổ tung của mình.
Cô thật sự không hiểu nổi tại sao phải trốn vào đây với hắn. Có trốn thì hắn trốn một mình đi chứ? Hay là hắn cũng nói dối, hắn không phải là chú của Cao Tùng? Từng ý nghĩ rối loạn chen chút trong cái đầu nhỏ bé nhanh chóng bị hơi nóng cháy bỏng cuốn đi.
Tiểu Kiều nghiêng đầu, ú ớ không thành tiếng. Hàn Du tưởng cô muốn đánh động người bên ngoài thì càng ôm chặt cô hơn, vô ý cọ xát vật cứng vào thắt lưng cô. Hắn đột nhiên nhận ra cô gái trong lòng mình không tệ chút nào, trước vểnh sau công, gương mặt còn thanh thuần dễ mến. Cô là kiểu con gái mà đàn ông luôn theo đuổi nhưng chưa chắc đã chịu lấy về nhà.