Tránh để sự việc đi quá xa, nhà trường lập tức đăng thông báo trấn an dư luận, khẳng định sẽ cho mọi người câu trả lời hợp lý sau khi điều tra sự việc. Tình hình chưa lắng dịu được bao lâu thì cô Hoan lại lên tiếng, cam đoan bản thân không đạo nhái, còn lấy đạo đức nhà giáo ra thề thốt.
Khu bình luận lại được dịp bùng nổ, chia ra ba phe hăng say cãi nhau, có bênh vực, chống đối cũng có đứng giữa phân vân. Không biết các khoa khác như thế nào, riêng khoa đồ họa thì thống nhất với nhau im thin thít từ sinh viên đến giáo viên. Dù sao cũng là chuyện nội bộ, đâu ai muốn có xích mích với đồng nghiệp hay người có khả năng ảnh hưởng đến điểm số tốt nghiệp.
Một tác phẩm nghệ thuật thật sự rất khó nhìn nhận có đạo nhái hay không vì góc độ quan sát và kiến thức của mỗi người đều khác nhau. Hai bức tranh này có bố cục giống nhưng màu sắc khác, đường nét cũng không cùng một kiểu. Chỉ khi nào thực sự chú tâm so sánh mới thấy được mức độ tương phản trong màu sắc lẫn phong cách là tương đồng.
Hàn Du dựa vào tựa game, cộng thêm miêu tả của Tiểu Kiều trước đó mà lập luận được ý tưởng, cách thức sáng tạo nên tác phẩm. Trong khi đó, cô Hoan đăng bài phản biện sau tuy lý lẽ nhiều mà sơ hở chồng chất. Khi đại đa số những ai còn phân vân trước đó bắt đầu nghiêng về phía Hàn Du thì cô ta lại bắt đầu giở trò kể lể, bảo rằng số tiền lớn sắp sửa quyên góp cho trẻ em nghèo lại vì chuyện này mà hủy bỏ ngay phút chót.
Không những đánh vào lòng thương hại, cô Hoan còn lôi kéo người quen, nhất là những người có kiến thức vào đồ họa nói giúp mình, cho là mọi thứ vô tình trùng hợp chứ không có ý đồ đạo nhái. Cuối cùng còn đánh thêm một đòn phủ đầu là lôi chuyện Hàn Du từng có xích mích với mình, bóng gió chỉ trích hắn cố ý hãm hại cô ta.
Bảo Vy không phải người trong cuộc, nhìn chiến trường xoay chiều xoành xoạch cũng sợ hãi không thôi. Cô vuốt ngực, may mà lúc trước được Tiểu Kiều ngăn lại, nếu không lúc đó làm lớn chuyện thì họ còn thiệt thòi hơn. Hàn Du là nhân vật nổi tiếng, ít nhiều gì cũng có sức ảnh hưởng mà còn không chống đỡ nổi thì đến lượt Tiểu Kiều còn thảm hại hơn.
Chưa đầy một tiếng sau, những tin đồn xấu của Hàn Du bị lôi lên hết. Có người rảnh rỗi còn làm bảng liệt kê, kèm thêm cả ảnh chụp chứng cứ thuyết phục. Từ chuyện đi bar, chơi gái đến hối lộ giáo viên, gian lận thi cử,... Đúng sai không cần xác thực, miễn có người nghi ngờ là tổng hợp lại luôn cho hoành tráng.
Bảo Vy tặc lưỡi: “Không cần toàn bộ, chỉ cần một, hai điều trong đống này là sự thật là đủ nặng để đuổi học rồi đấy. Mà có đúng là Hàn Du từng phỉ báng bà Hoan không?”
“Không đến mức đấy. Tớ nghe nói là có lần cô Hoan thấy Hàn Du nói chuyện riêng nên gọi lên trả lời câu hỏi. Không biết thế nào mà thành tranh cãi, Hàn Du còn ép được cổ nói lệch kiến thức, sau đó cổ tức quá đuổi hắn ra khỏi lớp luôn. Hay ở chỗ là từ đó hắn không thèm đi học môn đó thật, mất 40% điểm báo cáo và chuyên cần vẫn qua môn.” Chuyện này được lưu truyền giữa các sinh viên đồ họa khá lâu, cũng từ đó mà cô biết đến Hàn Du.
Bảo Vy cả nể: “Thế mà hắn cũng dám giúp cậu?”
“Cũng đâu phải giúp không công...”
Nhắc đến công lao thì Tiểu Kiều lại nhớ thỏa thuận giữa họ. Cô giả bộ vươn vai, đấm vai đấm chân tỏ vẻ mệt mỏi: “Tớ đi tắm rồi ngủ cái đã.”
Bảo Vy cảm thấy bạn thân là lạ. Bình thường Tiểu Kiều sống rất được lòng mọi người, không bao giờ để người khác gặp phiền toái. Hàn Du kỳ này coi như tám mặt giáp địch, đội dùm Tiểu Kiều cái nồi siêu to khổng lồ mà cô ấy lại thản nhiên như thế thì hơi lạ. Bảo Vy phát hiện điểm mấu chốt nhưng mãi không kết luận được gì thì thôi luôn. Tính cô luôn như thế, chuyện tới chân mới nhảy, chứ mấp mé đằng xa thì lo chi cho mệt.
Bên trong phòng tắm, Tiểu Kiều cởi sạch, tắm rửa sạch sẽ rồi mà vẫn không dám mở điện thoại lên. Đáng lý cô nên làm theo giao kèo mà dùng điện thoại Hàn Du chụp ảnh khỏa thân. Không hiểu sao cô lại gấp gáp muốn làm ngay, coi như là phần thưởng sớm.
Tiểu Kiều nhìn bản thân trong gương, uốn éo tạo dáng vài lần vẫn không thấy hài lòng. Cô không muốn cứng nhắc quá, nhưng gợi cảm lộ liễu thì có vẻ dễ dãi. Dù cởi sạch rồi nhưng cô không dám để lộ vùng kín, quanh đi quẩn lại vẫn là kiểu một tay che ngực, chân thì khép lại thẹn thùng.
Sợ Bảo Vy nghi ngờ nên cô không nán lại phòng tắm quá lâu được. Thành quả cuối cùng là một bức kiểu nghiêng người, che được thứ cần che mà vẫn phơi bày được đường cong quyến rũ.
Cô đương nhiên không ngốc đến nổi dùng tài khoản mạng xã hội gửi đi. Lúc ở nhà cô đã trao đổi hết cách thức liên lạc, thế nên cô nhanh chóng tạo email ẩn danh rồi gửi qua cho hắn.
Đúng lúc đó Hàn Du đang bận rộn giải quyết mớ công việc tồn động. Lúc nhận được mail lạ hắn còn tưởng là đối tác làm ăn hối thúc đơn hàng. Đến khi nhấn vào xem, nội dung bên trong làm hắn suýt té ghế.
Hàn Du sặc nước ho khù khụ. Một bên đấm ngực một bên nhắn tin cho Tiểu Kiều: “Em chụp cái kiểu gì thế hả? Chụp qua gương thì cũng được đi, đằng này còn lợi dụng hơi nước làm mờ là sao? Hơn nữa lấy tay che che đậy đậy như thế thì tôi còn yêu cầu cởi sạch làm gì?”
Gửi tin đi xong hắn vẫn thấy chưa đủ rõ ràng trực tiếp nên nhanh chóng nhấn mạnh thêm một dòng in hoa: “TÔI MUỐN THẤY HẾT!”
Tiểu Kiều lên giường đắp chăn xong xuôi, nhận được tin nhắn thì lóc cóc đi vào phòng tắm. Bảo Vy đang buồn đi vệ sinh mà bị giành trước thì nhướng mày: “Cậu mới tắm xong mà?”
“Tự nhiên tớ thấy đau bụng.” Tiểu Kiều nói xong thì nhanh chóng đóng cửa.
Bảo Vy nghe vậy thì yên tâm hẳn ra. Cô biết Tiểu Kiều mỗi lần hồi hộp, lo lắng là bị đau bụng. Vừa nãy cô nghi ngờ bậy bạ rồi, bản tính bạn thân mình vẫn y như trước.
Bảo Vy không ngờ là người bạn ngây thơ của mình đang lén lút làm chuyện động trời. Tiểu Kiều lại cởi sạch, đỏ mặt chỉnh chức năng tự động chụp rồi để điện thoại lên kệ. Cô quay lưng, gác một chân lên bồn cầu, vểnh mông rồi vặn eo lại theo yêu cầu của Hàn Du.
Ngoại trừ mặt nằm ngoài ống kính ra, từ cổ xuống chân đều lọt vào khung hình. Bộ ngực tròn, eo nhỏ, vòng hông nảy nở và vùng kín e ấp hồng hào, tất cả đều được chụp một cách rõ ràng.
Tiểu Kiều hối hận vì trước kia đã mua điện thoại loại tốt. Đáng lẽ cô nên mua kiểu cũ hơn để còn chụp ảnh chất lượng thấp. Khi nhìn chính mình trong ảnh cô còn thấy ngượng ngùng, ảnh nét đến độ thấy rõ từng nếp gấp giữa hai chân.
Có lần một rồi thì tới lần hai đỡ đắn đo hơn nhiều. Tiểu Kiều nhanh chóng gửi ảnh qua cho Hàn Du rồi tắt nguồn điện thoại luôn. Cô không muốn nghĩ tới hậu quả, càng không dám nghe bất kỳ lời nào từ hắn, ít nhất là đến khi bọn họ gặp lại nhau. Có lẽ khi đó còn hơn cả một bức ảnh, bọn họ sẽ có cơ hội thân mật nhiều hơn nữa.