Đi ra Vọng Lâu, lại là một hồi rẽ trái rẽ phải, quanh quanh co co rồi mới trở về khách sạn.
Khi hắn lên đến trên lầu khách sạn, đang định quẹo vào hành lang đi thẳng thì chợt thấy thân ảnh Kiều Thư Nhi thủ tại cửa căn phòng hai người Nam Trúc. Hắn giật mình vội vàng rụt người lùi về.
Vừa đúng lúc chính là, Kiều Thư Nhi cũng vô ý thức hướng về bên này nhìn thoáng qua, hai người xem như hơi chút đối mặt nhau.
Dữu Khánh cả kinh, cũng không biết nghĩ như thế nào, nói chung là có chút cảm giác có tật giật mình, nhanh chóng đi xuống lầu bỏ chạy lấy người.
Người bịt mặt đấu trong đấu bồng kia tại sao nhìn có chút quen mắt... Kiều Thư Nhi thoáng sửng sốt một cái, ngay lập tức cũng ý thức được cái gì, lập tức xoay người bước nhanh đuổi theo.
Vội vã xuống lầu, Dữu Khánh chạy thẳng đến đình viện khách sạn, tìm tới vị trí lúc trước leo xuống lầu, lại nhanh chóng theo cửa sổ chui trở về gian phòng của hai người Nam Trúc.
Hắn sở dĩ đi theo cầu thang, vốn là cảm thấy từ bên ngoài leo vào trong phòng thì không thích hợp. Từ gian phòng đi ra còn không có gì, từ bên ngoài leo vào sẽ gây hiềm nghi đang làm tặc, sợ gây ra hiểu lầm, cho nên, ai biết được Kiều Thư Nhi vậy mà lại thủ ngay tại bên ngoài cửa phòng hai người Nam Trúc.
Vì vậy liền náo loạn thành như vậy.
Vừa nhảy vào trong cửa sổ, hắn nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Thấy hắn trở về, Nam Trúc tức thì nhỏ giọng lải nhải: "Tiểu tổ tông của ta a, thời gian ngươi tắm rửa như vậy thật đủ dài a, đã gõ cửa rất nhiều lần rồi, nếu ngươi không phải trở về rồi, coi như là miệng mồm này của ta cũng thật sự chống đỡ không nổi nữa."
Dữu Khánh cấp tốc cởi bỏ đấu bồng ném cho Mục Ngạo Thiết, liền muốn mở cửa đi ra ngoài.
Nam Trúc đưa tay giữ hắn lại, trên dưới chỉ chỉ hắn, "Ngươi là cảm thấy người ta là người mù hay là thế nào, ngươi như vậy giống như vừa mới tắm rửa qua sao?" Chỉ chỉ vào phía sau bình phong.
Dữu Khánh nhanh chóng hiểu ý, vội vàng chạy tới phía sau bình phong cởi bỏ quần áo, thoát bỏ sạch sẽ nhảy vào trong bồn tắm, nhảy vào ngâm trong nước, chúi đầu ngụp lặn trong nước một hồi, ngẩng lên thở phào nhẹ nhõm, nước giọt tí tách tí tách, tựa ở vách thùng thả lỏng.
Mục Ngạo Thiết cất xong đấu bồng, xoay người liền thấy Nam Trúc gãi đầu bối rối hỏi: "Thật kỳ quái, chúng ta khẩn trương làm gì, chúng ta sao phải sợ ả đàn bà kia, làm gì mà kẻ nào cũng giống như làm tặc vậy?"
Trong đình viện khách sạn, Kiều Thư Nhi rất nhanh đảo quanh một vòng, không phát hiện có người nào khả nghi, chợt nghiêng đầu nhìn về phía một dãy phòng trên lầu hai nhìn một chút, rồi không biết nghĩ đến cái gì, xách váy chạy mau trở lại, đi thẳng lên lầu.
Đi tới trước cửa phòng mấy người Nam Trúc, lần này ngay cả gõ cửa cũng không làm, cũng không khách khí nữa, nàng trực tiếp thi pháp mở chốt cửa ra, không chút do dự xông đi vào.
Cũng không để ý tới phản ứng đầy sự kinh ngạc của Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, mắt lạnh lùng nhìn về phía bức bình phong che chắn kia, vậy mà lại trực tiếp xông vào.
"A việc này..." Nam Trúc vừa nhìn thấy, nhanh chóng tiến lên ngăn cản nàng, "Thư Nhi cô nương, ngươi làm gì gì vậy? Ngươi là nữ nhân làm sao có thể nhìn nam nhân tắm..."
Kiều Thư Nhi phất tay vung lên, hất cánh tay ngăn cản của gã, chợt lắc mình một cái nhảy lên đến bên cạnh bình phong, nhìn vào phía trong bồn tắm, nhưng mà lập tức há hốc mồm.
Hai tay đang đặt tại hai bên gờ vách thùng, đang ngâm mình trong thùng nước nghiêng tai lắng nghe, Dữu Khánh chậm rãi quay đầu lại, cùng Kiều Thư Nhi bốn mắt nhìn nhau.
Hắn nghe được động tĩnh Kiều Thư Nhi xông vào, đang lắng nghe xem xét tình hình, không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp nhảy lên xông vào đây, cứ thế mà không kịp phản ứng lại, sao có thể có nữ nhân như vậy?
Hai người có thể nói là một đội mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Trong đầu Kiều Thư Nhi lóe lên một cái ý nghĩ, có phải là vừa mới tiến vào trong bồn tắm hay không, thậm chí liên tưởng đến việc ngay cả y phục cũng còn chưa cởi ra hết liền vội vội vàng vàng nhảy vào trong nước, ánh mắt vô ý thức mà nhìn vào trong nước.
Hay rồi, nước trong bồn tắm đã sớm nguội lạnh, không còn có hơi nước nóng, trong suốt, rất dễ dàng liền nhìn thấy được thứ không nên nhìn thấy, khuôn mặt nàng lập tức thoáng cái ửng đỏ cả lên.
Lúc này Dữu Khánh mới hiện lên vẻ mặt khiếp sợ, chút râu tơ quanh môi đang co quắp rung động, đột nhiên cấp tốc quỳ gối khép hai chân lại, hai tay rầm rầm đập vào trong nước, bọt nước bắn ra bốn phía, hoảng sợ bưng kín hạ bộ của mình, vạn phần kinh sợ, thất thanh hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng đã lắc mình tiến đến, một màn trước mắt tức thì khiến cho hai người giống như bị điểm huyệt vậy.
Cho dù là từ trước đến nay mặt không biểu tình, lúc này vẻ mặt của Mục Ngạo Thiết cũng gọi là rất đặc sắc.
Mặt đỏ thành cái mông khỉ, Kiều Thư Nhi nào dám dừng lại, dù có nghìn vạn nghi vấn cũng chịu không nổi rồi, cấp tốc quay đầu rời đi, chạy rời khỏi căn phòng này như muốn trốn thoát.
Bên trong phòng rơi vào yên tĩnh, sắc mặt Dữu Khánh thật sự bị hù dọa trắng bệch rồi, coi như là tại thời điểm bị Vân Hề chơi đùa sắp chết, hắn cũng không có sợ hãi như thế.
Nam nhân có chút thời điểm tại phương diện nào đó còn phải xấu hổ hơn cả nữ nhân.
Nói chung, lúc này hắn là thật sự bị hù dọa rồi, tim đập cũng thiếu một chút bị hù dọa cho ngừng đập, một lúc lâu sau mới mặt đầy bi phẫn hỏi: "Nữ nhân này có bệnh rồi đi?"
"Phốc..." Nam Trúc đột nhiên ráng nghẹn cười, tiếp đó thiếu một chút mà cười đến ngừng thở, xoay người lại tựa vào tường cười nghiêng cười ngả, thỉnh thoảng còn đấm tường thình thịch.
Mục Ngạo Thiết cũng há miệng cười ha hả không ngừng.
"Cười cái gì mà cười, có gì buồn cười sao? Hai người các ngươi làm cái gì vậy, tại sao ngay cả một nữ nhân cũng ngăn cản không được? Lão Thất, ngươi có phải là cố ý hay không?"
Thẹn quá thành giận, Dữu Khánh phẫn nộ không thôi, liên tục chửi mắng ầm cả lên.
Hiện tại vị Chưởng môn này có cảm giác gặp phải sự nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời này.
Tựa tại nơi tường, Nam Trúc tức thì phát ra tiếng cười như heo kêu, một tay đưa ra phía sau liên tục lắc lắc, thể hiện không có cố ý, cứ thế mà không bình thường lại được để giải thích.
Nhe ra một hàng răng trắng, cười toe cười toét, Mục Ngạo Thiết xoay người đi ra khỏi phía trong bình phong, đi đóng cửa phòng lại.
Sư huynh đệ hai người chân chính là đã có thật nhiều năm chưa từng nhìn thấy lão Thập Ngũ với dáng vẻ sợ hãi như thế.
Thật vất vả ổn định hơi thở lấy lại sức lực, Nam Trúc đi tới bên cạnh bồn tắm, hai tay chống lên cạnh thùng, nhìn nhìn vào bên trong thùng nước, "Có phải đã bị nàng nhìn thấy hết rồi hay không?"
Bị khơi gợi lại nỗi đau không muốn nhớ tới, Dữu Khánh nghiêm mặt nói: "Cút!"
"Ha hả, che kỹ như vậy làm gì a, nữ nhân có thể nhìn, nam nhân còn không thể nhìn sao? Lại nói a, thời điểm khi ngươi còn mặc tã lót thì ta đã thấy rồi nha, con chim nhỏ xíu kia của ngươi..."
Nam Trúc xoay người bỏ đi, ngoài miệng nói tiếp, ngón tay còn làm ra một cái thủ thế "Ta đã búng nó rồi".
Phẫn nộ không thôi, Dữu Khánh phất tay giội nước, lại bị Nam Trúc sớm có đề phòng lắc mình tránh thoát, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không dám hkỏa thân nhảy ra ngoài, tự mình giới hạn phạm vi hoạt động của mình.
Bên bia bức bình phong, vẫn còn chưa dứt tiếng cười.
Trong bồn tắm, Dữu Khánh thì hất nước tung tóe, rất nhanh tắm rửa, đợi cho mặc xong quần áo y phục, khi đi ra ngoài thì dáng vẻ hắn đã là như không có việc gì.
Dù sao cũng là nam nhân, lại thêm da mặt quả thực tương đối dày, có thể lúng túng xấu hổ vô cùng, nhưng cũng có thể rất nhanh liền bỏ qua, chí ít biểu hiện ra ngoài thì hắn phải là như vậy, nếu không một số người nhìn hắn sẽ càng để ý, càng sẽ lấy đó để cười nhạo.
Nam Trúc tạm thời cũng bỏ qua đùa cợt, bắt đầu hỏi chính sự như thế nào rồi, Dữu Khánh đem tình huống đại khái nói ra.
Sau đó Dữu Khánh tựa hồ cứ dây dưa kì kèo ở lại phòng này, có điểm không muốn trở về lại phòng kia.
Mà Kiều Thư Nhi hình như cũng có chút thay đổi thái độ rồi, Dữu Khánh rời đi lâu như vậy không trở về phòng, nàng cũng không tiếp tục qua đây đập cửa nữa.
Về sau lại thấy Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết dùng ánh mắt là là lạ nhìn mình, Dữu Khánh vì sự tự tôn của mình, mới làm ra vẻ như không sao cả, đứng dậy rời đi.
Trước khi rời đi, hắn đối với Nam Trúc hỏi một câu, "Lão Thất, đúng rồi, vẫn luôn quên hỏi ngươi, con gái của Thái Thú kia tên gọi là gì nhỉ?"
Nam Trúc lập tức cười không nổi nữa rồi, khuôn mặt lập tức đen sầm xuống.
Lúc này Dữu Khánh mới đắc ý dào dạt mở cửa rời đi.
Trở lại căn phòng kia, gặp mặt Kiều Thư Nhi, nhìn nhau một cái, khuôn mặt Kiều Thư Nhi lập tức ửng đỏ lên.
Hai người không có hé răng, Dữu Khánh cũng không có thương hương tiếc ngọc, tự mình chiếm lấy chiếc giường duy nhất, khoanh chân đả tọa.
Một nam một nữ, ra vẻ chuyện gì cũng chưa có xảy ra, chugn sống qua ba ngày, trong lúc đó hầu như không giao lưu gì cả, nhà gái hơi động một chút liền đỏ mặt.
Ba ngày sau, Dữu Khánh lại mượn cớ tắm rửa, đi sang căn phòng khác.
Kì thực là lại khoác đấu bồng, chụp mũ che mặt, lại đi một chuyến Vọng Lâu, cầm được đồ vật thì lập tức quay trở về.
Ngã một lần khôn hơn một chút, lần này trở về thì tương đối cẩn thận, không có tiếp tục phát sinh chuyện gì khó xử.
Sư huynh đệ ba người chạm mặt trong phòng, Nam Trúc lập tức hỏi: "Thế nào?"
Dữu Khánh cởi đấu bồng xuống ném cho Mục Ngạo Thiết, từ trong người lấy ra một tờ giấy đưa cho Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết cấp tốc áp sát vào nhìn xem.
Chỉ thấy chín cái cổ địa danh liệt kê trên giấy, phía sau mỗi cái cổ địa danh đều có kèm theo tên gọi hiện nay, có gần nửa số địa danh thậm chí còn xuất hiện từ hai cái tên gọi trở lên, mặt trên có chú giải, bởi vì những cổ địa danh đó tại thời cổ còn nơi trùng tên, cho nên đem tên hiện tại của cả hai địa phương đều tìm ra.
Nguồn gốc của tên gọi gì gì đó đều được giải thích rõ rõ ràng ràng, Vọng Lâu làm việc tựa hồ cũng rất có trách nhiệm.
Đương nhiên, bọn họ cũng chẳng quan tâm tới những cổ địa danh khác, ánh mắt rất nhanh tỏa định vào phần chú giải cho địa danh "Hoàng Kim cốc", phát hiện vậy mà lại cũng có hai cái địa danh.
Thứ nhất thì ngay tại bên trong địa phận Tham châu của Cẩm Quốc, đến nay vẫn gọi là "Hoàng Kim cốc", chính là một cái hẻm núi, sở dĩ có tên gọi này là bởi vì ở một nơi gần hẻm núi này tại thời cổ từng phát hiện có mỏ vàng, cho nên tại thời cổ liền được xưng là Hoàng Kim cốc, bây giờ hẻm núi này cũng là một con đường giao thông quan trọng cho thương khách.
Thứ hai thì tại Ân quốc cảnh nội, địa danh hiện tại gọi là "Liệt cốc sơn trang" nằm tại Ân quốc, do một cái môn phái theo phương thức gia tộc truyền thừa đã lâu chiếm giữ.
Vị trí đó đồng dạng có một cái hẻm núi, vốn được xưng là Hoàng Kim cốc, về sau lại theo "Liệt cốc sơn trang" sáng lập, xách gọi Hoàng Kim cốc liền chậm rãi biến mất, biến thành một cái tên gọi được ghi chép trong lịch sử mà thôi.
"Trong lịch sử vậy mà thật sự có nơi gọi là Hoàng Kim cốc, Hoàng Kim cốc tại Cẩm Quốc, Liệt Cốc sơn trang tại Ân quốc, vậy mà lại có hai địa phương, thật đúng là trùng hợp, một quốc gia có một cái, sẽ là một trong hai nơi này sao?" Nam Trúc một tay cầm nội dung trang giấy, một tay sờ thịt mỡ trên mặt, thì thầm.
Thấy hai người đã xem xong rồi, Dữu Khánh giựt tờ giấy trở về, lại ngay tại chỗ chà xát thành bột mịn.
Mục Ngạo Thiết: "Trước tiên đi đến nơi nào?"
Nam Trúc: "Đi nơi nào không trọng yếu, quan trọng là khoảng cách đều không gần. Lão Thập Ngũ, chúng ta còn thừa lại bao nhiêu tiền?"
Đều đã hiểu ý trong lời gã hỏi, nếu thật sự chạy lui chạy tới giữa Cẩm Quốc và Ân quốc, chưa nói có tìm được cái gì hay không, chỉ là đi về bôn ba trên đường, thời gian mấy tháng liền hết sạch. Hai nghìn vạn cho năm tới cũng khôgn còn dư dả thời gian nữa rồi, lãng phí thời gian dành cho đi đường thì quá không có lời.
Nhưng mà nếu lui tới bay đi về thì lại quá tốn tiền.
Dữu Khánh: "Ta còn có bao nhiêu tiền, các ngươi rõ rõ ràng ràng, mua băng phách xong, chỉ còn thừa lại xấp xỉ bảy mươi vạn. Đi về đảo Móng Ngựa, lộ phí lượt đi là mười bảy vạn lượng, lộ phí trở về có thêm một người, là hai mươi hai vạn lượng, mua tin tức từ Vọng Lâu lại phí năm vạn tư, một ít chi tiêu rải rác thì không tính tới, ngươi nói còn có bao nhiêu?"
Nam Trúc suy nghĩ một chút, thì thầm: "Nói cách khác, trên tay ngươi còn có khoảng hai mươi sáu vạn đi, khoản tiền này chỉ đủ bay một chuyến, nếu là điểm thứ hai thì càng xa, số tiền còn lại khẳng định không đủ tiếp tục bay rồi."
Dữu Khánh: "Trên tay các ngươi không phải mỗi người còn có mười vạn sao? Cọng thêm trên tay các ngươi nữa thì hẳn là đủ tiền để một lần đi về hai nơi." Thấy vẻ mặt hai người không vui, lập tức trước tiên dùng lời nói chặn kín miệng bọn họ, "Lần này ta nói chuyện giữ lời, chỉ cần tìm được, chúng ta chia đều lợi ích."