Từ rất xa chạy tới liền gặp phải nhục nhã như thế, Cao Vân Tiết đang lúc lửa giận bốc lên đầu, nào nghe vào được những lời này, đưa tay bắt lấy cổ tay hai người, tận tình khuyên bảo; "Ngươi ta đều nam nhi, há có thể nhẫn nhục sống tạm bợ, sư huynh đệ ba người chúng ta liên thủ, vị tất cần nhờ tới hắn. Lẽ nào các ngươi không muốn dựa vào năng lực của mình đi kiếm tài nguyên tu luyện thuộc về chính mình sao?"
Nam Trúc than thở: "Nhị sư huynh, nào có dễ dàng kiếm tài nguyên tu luyện như vậy, chỉ vì kiếm được chút đồ vật này cũng đã thiếu một chút chất mấy lần rồi."
Cao Vân Tiết: "Các ngươi không phải nói còn có đầu mối Kim Khư gì đó sao? Hắn có thể tìm được Tiểu Vân gian, chúng ta liền không thể đi tìm Kim Khư sao?"
Đi tìm Kim Khư?
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết có chút khiếp sợ, song song há hốc mồm, phát hiện tên gia hỏa lão Nhị này thật đúng là dám nghĩ, quá trình hung hiểm tại Tiểu Vân gian chúng ta đã nói vô ích rồi hay sao?
Kéo đấu bồng, Cao Vân Tiết lại cầm lấy tay hai người không thả, tiếp tục khuyến khích hai người: "Lẽ nào việc mà lão Thập Ngũ hắn có thể làm được, chúng ta liền làm không được sao?"
Nam, Mục hai mặt nhìn nhau, có thể nói nhìn nhau không nói nên lời.
Hai người phát hiện một cái vấn đề, vừa rồi trong quá trình kể chuyện liên quan tới việc tầm bảo, hình như đã làm yếu hóa tác dụng của lão Thập Ngũ rồi.
Sở dĩ làm yếu hóa đi, đối với hai người mà nói, đó cũng là chuyện rất bình thường, trông chờ vào việc hai người bọn họ khoe khoang sự then chốt của Dữu Khánh vốn là chuyện rất không có khả năng, nhất định phải yếu hóa.
Chỉ là bởi vì như vậy, tựa hồ đã tạo ra ảo giác nào đó cho lão Nhị, đã làm cho lão Nhị có cảm giác chính hắn ta cũng làm được.
Đối với hai người chân chính trải qua quá trình hung hiểm kia mà nói, nếu không có lão Thập Ngũ lâm nguy ứng biến, bọn họ đã bị chôn sống tại trong cổ mộ rồi, nếu không phải có lão Thập Ngũ tại thời khắc khẩn cấp bảo cắt xúc tu kia ra trốn vào nhảy ra ngoài, sợ là đã bị Vân Hề đập chết rồi.
Đổi thành bọn họ thì cũng không có biện pháp thương lượng với tam đại thế lực kia đưa ra được một đống đồ vật.
Trước không nói có thể tìm đến Kim Khư hay không, để cho lão Nhị dẫn đầu, hai người cùng đi theo tìm Kim Khư, tại sao có cảm giác chỉ suy nghĩ cũng thấy không có chút tin cậy nào, chỉ ba người bọn họ là thật sự có thể tìm được Kim Khư sao? Dù cho tìm được rồi, tại bên trong Kim Khư thật sự có thể bình an vô sự, chạy đi vào thật sự có thể không có biến cố gì phát sinh sao?
Đã trải qua biến cố Tiểu Vân gian, hai người cảm giác Kim Khư sợ là không đơn giản như vậy.
Bọn họ từng nghe người của tam đại thế lực nói, nói Vân Hề là thú thủ sơn của Tiểu Vân gian, nói Ảo Vọng cũng từng có thủ sơn thú.
Kim Khư có phải hay không cũng có Thủ sơn thú chứ? Huống hồ cũng không dám đảm bảo có phải lại là âm mưu liên hoàn của Vân Hề hay không.
Nói như thế nào chứ, hai người là rất không dám cùng theo lão Nhị đi Kim Khư, đã quen biết cũng không phải chỉ một ngày hai ngày rồi, lão Nhị giả bộ làm dáng còn có khả năng một chút, nếu thật sự đi Kim Khư đùa thật, hai người tình nguyện cùng đi với Dữu Khánh, tuy rằng đều không thích Dữu Khánh.
Đem Vân Hề liên tục lừa lừa gạt gạt đi còn có thể đắc thủ, một thân một mình gan dạ liều mình xông tới kiếm trảm Vân Hề, kiếm trảm Vân Hề hai lần a, cuối cùng tại Tiểu Vân gian đã tru sát được tà ma Vân Hề kia, tình cảnh đó hai người đều nhớ kỹ, chỉ là không muốn nói ra mà thôi, lão Thập Ngũ tên kia tại thời khắc mấu chốt là có đủ trí dũng song toàn.
Lão Thất gã bị đánh gãy một cây xương sườn nhưng vẫn không đi là cũng không phải không có nguyên nhân.
Tại dưới ánh mắt trông mong nhìn chăm chú của Cao Vân Tiết, Nam Trúc trước tiên ra hiệu để hắn ta thả lỏng tay ra, sau đó mới thở dài nói: "Nhị sư huynh, nơi đây không thuận tiện xưng hô sư huynh đệ, nếu bị ngoại nhân nghe được thì không thích hợp, còn là gọi ngươi lão Nhị đi, ngươi cũng gọi chúng ta như vậy. Lão Nhị, Kim Khư nào có dễ dàng tìm như vậy, chúng ta căn bản không biết đi đâu tìm."
Cao Vân Tiết: "Các ngươi không phải nói trong ngọc trang kia nói nhập khẩu gì đó tại Hoàng Kim cốc sao? Không phải nói tìm đến Cầm kích thủ vệ của Hoàng Kim cốc là có thể đi vào sao?"
Nam Trúc than thở: "Đó chỉ là trên ngọc trang viết như vậy, thật giả chưa xác định định, huống hồ Hoàng Kim cốc ở đâu có ai biết?"
Cao Vân Tiết: "Không phải các ngươi đi đến Vọng Lâu gì đó mua được tình huống về Kiến Nguyên sơn sao? Không ngại lại đến đó thử xem, nhìn có thể hay không tìm đến vị trí Hoàng Kim cốc."
Mục Ngạo Thiết lên tiếng, "Lão Nhị, loại đầu mối này không thích hợp để cho ngoại nhân biết rõ. Chúng ta biết được thực sự quá ít, không biết có bao nhiêu người biết rõ chuyện Hoàng Kim cốc, một khi gây ra chú ý, hậu quả căn bản không phải chúng ta có thể thừa nhận, một số người có thế lực rất cường đại, cũng không phải chúng ta có thể tưởng tượng. Chúng ta đã ăn qua thiệt thòi tương tự vì để lộ tin tức, chỉ bởi vì ba chữ 'Thạch Cơ Loan' mà để lộ rồi, chúng ta liền bị bắt ngay tại ngoài Tiểu Vân gian."
Y rất hiếm thấy mà một hơi nói ra một đống lớn lời nói.
Nam Trúc gật đầu, "Lão Cửu nói có lý. Lão Nhị, nếu như đầu mối là thật, còn có Cầm kích thủ vệ ngoài cốc kai, đó là chúng ta có thể tìm được sao? Người của bao nhiêu năm trước, có khả năng đã sớm không còn rồi, nếu như còn tồn tại, thì đó chính là loại tồn tại kinh khủng cỡ nào, chỉ sợ sẽ không kém hơn Vân Hề, chúng ta chủ động nhào tới đi tìm chết sao? Lão Nhị, nếu như quả thật dễ dàng như vậy thì chúng ta lại há có thể để cho tên lão Thập Ngũ kia tác uy tác quái, đã sớm bắt đầu đi tìm nó từ lâu rồi."
Giảng đạo lý, bày ra sự thực.
Cao Vân Tiết cũng không ngốc, nghe được một đống, biết rõ mình đã bốc đồng, dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng mà cơn tức, sự ấm ức kia vẫn khó mà nuốt xuống được.
Tuy rằng không có cách nào, tuy rằng bởi vì không có tiền mà không thể không lưu lại, nhưng việc để cho hắn ta chủ động đi bái kiến Dữu Khánh thì cũng không thể làm, hoặc là Dữu Khánh ngươi tới đây, dù sao ta một đống tuổi là sẽ không chủ động đi tới...
Vì thương cảm Đầu To, sau khi đun xong mấy lu nước xong, Dữu Khánh liền cho tạm dừng công việc hôm nay lại, để cho Đầu To nghỉ ngơi.
Nhưng thẳng đến lúc này vẫn còn không có nhìn thấy lão Nhị tới đây, từ gian phòng đi ra, Dữu Khánh một trận cười nhạt, chợt nói với người ở phía sau cùng đi ra: "Trùng Nhi, nhớ kỹ, lão Nhị nếu là tìm ngươi vay tiền, dù một đồng ngươi cũng không thể đưa cho hắn."
Người cũng đã tới nơi này chiếm tiện nghi rồi, vậy mà còn không chịu thua, hắn có thể để cho lão Nhị thoải mái mới là lạ. Lấy đức hạnh của tiểu sư thúc, hắn đánh giá cũng sẽ không cho lão Nhị chút tiền gì, đánh giá là nhiều lắm cũng chỉ cho tiền lộ phí đi tới nơi này.
"..."
Trùng Nhi nghẹn lời không nói gì, lại chậm rãi cúi đầu.
Dữu Khánh: "Không đúng, không chỉ là lão Nhị, lão Thất và lão Cửu tìm ngươi vay tiền, ngươi cũng không thể cho mượn. Hai người bọn họ, mỗi người đã cầm mười vạn lượng, muốn cho lão Nhị mượn thì để chính bọn họ đưa, không cho phép ngươi đưa tiền cho bọn hắn mượn, dù chỉ một đồng. Có nghe hay không, tiền của ngươi là ta cho ngươi, là cho ngươi tiêu, cho người khác thì cần phải được ta đồng ý, hiểu chưa?"
Sư huynh đệ mấy người, hắn người nào đều có thể trả thù lao, duy độc chính là không muốn cho lão Nhị, chưa nói tới việc muốn mưu đồ vị trí Chưởng môn của hắn, còn muốn tiền của hắn? Không có cửa đâu. Nếu là lão Thất và lão Cửu muốn giở trò, vậy thì để chính bọn họ móc tiền vốn của chính họ đi.
"A, biết rồi. Vậy ta hiện tại có thể đi thăm Nhị sư huynh rồi chưa?"
Dữu Khánh nhíu mi nhìn nhìn gã ta, nhìn chăm chú đến mức khiến gã ta cúi đầu không nói, bỗng nhả ra, nói: "Được rồi. Ngươi thích đi thì đi đi, nhưng mà phải nhớ rõ ràng cái mông cần ngồi bên nào."
"Ừ, công tử là tốt nhất." Trùng Nhi liên tục gật đầu vỗ mông ngựa, đôi mắt trong sáng lấp lánh cười.
Cười rất dễ nhìn, Dữu Khánh nhìn thấy thoáng sửng sốt, ngay lập tức nhấc chân liền nhắm cái mông gã ta cho một cước, "Cút!"
Bị đá rung cả mông, Trùng Nhi giật mình ngây ngẩn cả người, cái đầu cúi thấp, bước nhanh rời đi...
Ngày hôm sau, Cao Vân Tiết cũng không có lộ diện, trốn ở trong phòng ăn tiên đào tu luyện.
Hắn ta vừa đúng lúc tới kịp thời điểm Dữu Khánh đã đun nước chứa đựng trong một đống lu, trong phòng lão Thất và lão Cửu đều có, không cần trải qua một cửa Đầu To kia.
Trong lòng Dữu Khánh biết rõ ràng, mở một con mắt nhắm một con mắt không nói gì.
Bây giờ hắn càng quan tâm chính là vấn đề thu nhập của Diệu Thanh Đường.
Tiên đào, mỗi ngày vẫn là bán được một quả hai quả, thỉnh thoảng cũng có ngày, từ sáng tới tối ngay cả một khách quen cũng không thấy.
Cho dù việc buôn bán chậm chạp đìu hiu, nhưng nếu như quả thật có thể một mực duy trì mức tiêu thụ như vậy thì Dữu Khánh cũng có thể tiếp nhận, chí ít có thể kiếm được chi phí duy trì tồn giữ đống cây Tiên đào kia, nếu một mực duy trì liên tục thì cũng có thể duy trì trả lợi tức cho Bích Hải Thuyền Hành và chi tiêu để duy trì Tụ linh trận mấy năm.
Nhưng mà hắn biết rõ, cho dù là việc kinh doanh buôn bán lẻ tẻ như vậy cũng sẽ không duy trì liên tục được bao lâu, dù sao số người không sợ Xích Lan các và Tích Lư Sơn có hạn.
Tiên đào thụ thì thật sự là không có người hỏi thăm, có thể mua tiên đào thụ thì thường đều là môn phái Linh thực, nếu không có Tụ linh trận có mua đem về cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, mà những Linh thực môn phái kia hiển nhiên là lo lắng rất nhiều.
Một khi phía bên Diệp Điểm Điểm đã thỏa thì phí vận chuyển hai trăm triệu và chi phí ít nhất hai mươi triệu hàng năm phải lấy từ đâu?
Đi đâu để kiếm hai trăm triệu trở thành chuyện khiến cho Dữu Khánh đau đầu.
Mà hình ảnh chia tay Diệp Điểm Điểm ngày đó cũng thỉnh thoảng hiện lên trong đầu hắn, lễ vật đại hôn mà Diệp Điểm Điểm mong muốn kai thì làm sao bây giờ?
Diệp Điểm Điểm hi vọng Thám Hoa lang có thể đặc biệt viết cho nàng một thủ thơ từ.
Vì việc này liên tục suy đi nghĩ lại mấy ngày, cuối cùng hắn vẫn là tiến vào thư phòng, mài mực, trải giấy trắng, chặn góc căng giấy.
Nhấc bút trám mực, hạ bút lại viết xuống ba chữ: Nhân gian hảo!
Chỉ là lần này, hắn kí tên chính là dùng hai chữ "Dữu Khánh".
Về sau lại đổi bút nhỏ, viết phong thư, mấy lời rất ít nói cho biết, thế gian đã không còn Thám Hoa lang, tự nhiên cũng không còn thơ từ để sáng tác, chỉ tặng một bức chữ để thể hiện tâm ý.
Sau khi thu dọn xong những gì đã viết, hắn tự mình rời cửa tìm Thiên Lý lang gửi chuyển đi.
Hai ngày sau, hắn lại nhận được Thiên Lý lang đưa về hồi âm, mở thư ra nhìn xem, phát hiện là thư của Lâm Thành Đạo.
Trong thư báo cho biết, nói cô cô của mình đã rời khỏi Tiểu Tiên lâu, đã đi đến Đại Hoang Nguyên để chuẩn bị cho đại hôn, Tiểu Tiên lâu đã do gã chính thức tiếp nhận, bởi vậy thư tới bên đó sẽ do gã thu nhận. Lâm Thành Đạo nói mình sẽ đi đến đại hôn, nói khi bên này nhận được thư thì gã hẳn đã xuất phát rồi, sẽ giúp hắn chuyển giao thư và lễ vật.
Trong lời thư của Lâm Thành Đạo có chút cảm khái, nói là ít nhiều ít cũng có nghe nói tới chuyện về hắn, biểu thị có cơ hội sẽ đến U Giác Phụ nhìn xem, bảo hắn có cơ hội cũng đến kinh thành chơi một chuyến...
Mấy ngày sau, thư của Dữu Khánh liền xuất hiện tại bên trong một tòa thạch bảo xa xưa tại Đại Hoang Nguyên.
Chân trần đứng ở trên thảm lông, Diệp Điểm Điểm đã trút bỏ trang phục vẫn mặc thường ngày, thay đổi một bộ váy da thú, để lộ tay trần chân trần khiến cho nàng cực kỳ không được tự nhiên, nhất là nghĩ tới tại ngày đại hôn phải nửa bộc lộ thân thể như vậy đi bên ngoài cho rất nhiều nam nhân nhìn thấy.
Trên váy da thú còn có rất nhiều lông chim khác nhau màu sắc rực rỡ hoa lệ, trên đầu đội mũ phượng bằng gỗ truyền thừa xa xưa, đây là lễ phục của nữ tử Phượng tộc trong ngày đại hôn, đang mặc thử.
Bộ y phục này nàng mặc không được, mấy tên nữ tử Phượng tộc vây quanh, giúp nàng mặc vào.
Chạy tới nơi, Lâm Thành Đạo cũng không có quá nhiều quấy rầy, đơn giản gặp gỡ một chút, lưu lại thư và hạ lễ của Dữu Khánh rồi rời đi.
Sau đó Diệp Điểm Điểm bình lui những người bên cạnh, một mình ngồi ở trước bàn trang điểm mở thư của Dữu Khánh ra xem, sau khi xem qua thì lại mở ra hộp lễ, lấy trang giấy kia mở ra.
Lại nhìn thấy ba chữ "Nhân gian hảo", nàng hiểu ý cười, vô ý thức nhớ tới tình hình lúc mới tương phùng với Dữu Khánh, còn có hình ảnh khi viết xuống ba chữ kia, ngay chỗ liền khiến cho nàng kinh diễm rồi.
Tất cả đều giống như chỉ mới ngày hôm qua.
Trông thấy tên từ chữ kí, lại nhìn vào ba chữ kia, đang cười cười, nàng bỗng nhiên khóc nấc lên, nhấc tay gắt gao ôm kín miệng mình, khóc lóc nhìn đến mức tê tâm liệt phế, lại không để cho mình phát ra bất cứ thanh âm gì.