Sau khi phục hồi lại tinh thần, Dữu Khánh theo một phương hướng khác, đi trở vể Diệu Thanh Đường.
Đi tới đi tới, hắn bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn, nhìn về phía một cái thân ảnh dấu tại trong hắc đấu bồng, cảm giác đối phương tựa hồ đang đi theo mình, nhìn thân hình và y phục lộ ra ngoài, hẳn phải là nữ nhân.
Tại dưới ánh mắt hắn nhìn kỹ, nữ nhân khoác đấu bồng đen vẫn không dừng bước, tiếp tục đi tới trước, rồi di chuyển vượt qua cách hắn không xa, một đường đi tới trước, thẳng đến giao lộ phía trước mới rẽ ngoặt biến mất.
Dữu Khánh cũng tiếp tục đi tới trước, nhưng vẫn là duy trì cảnh giác, sau đó không có tiếp tục phát hiện thấy bất cứ dị thường gì, cảm giác có khả năng thật sự là mình suy nghĩ nhiều, có khả năng chính là vừa vặn cùng đường.
Không biết rằng, thân ảnh khoác đấu bồng đen lại lộ diện ra từ sau một bức tường nhà tại một chỗ giao lộ, ánh mắt dưới đấu bồng oán độc mà nhìn chăm chú vào bóng lưng Dữu Khánh rời đi.
Bỗng nhiên, ả ta vụt quay đầu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy phía sau có đứng một nam nhân xa lạ, mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm ả ta.
"Bạch Lan, đi theo ta."
Nam nhân xa lạ ném xuống một câu, rồi xoay người bước đi.
Nữ nhân khoác đấu bồng đen không phải ai khác, chính là Bạch Lan, kẻ có cừu hận giết chồng với Dữu Khánh.
Bị người khác một câu nói toạc ra tính danh, Bạch Lan sợ hãi cả kinh, mình ra ngoài gầnnhư luôn luôn che kín mặt mày, không biết đối phương làm sao biết được, nhìn thấy ý của đối phương tựa hồ không có ác ý, không khỏi đuổi theo mấy bước, hô lên: "Ngươi là người phương nào?"
Nam nhân xa lạ không đáp, "Đi theo là được, bằng không đừng có hối hận."
Bạch Lan cắn răng đi theo một hồi, nhưng khi cùng đi theo tới một chỗ đường hẻm thì ả ta trở nên do dự, ngay cả đối phương là ai cũng không biết, cứ như vậy ngốc ngếch đi theo làm gì? Vạn nhất có gì nguy hiểm, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Chính ả ta bây giờ cũng không phải là thân tự do quang minh chính đại gì, vẫn luôn bị Cẩm Quốc triều đình phát lệnh truy nã, hơn nữa còn là đối tượng mà quân đội Cẩm Quốc truy bắt.
Nghĩ đến điểm này, trông thấy xa lạ nam tử biến mất tại phía sau đường hẻm, ả ta chợt xoay người, bước nhanh chui vào một cái đường hẻm khác, nương theo phòng ốc to to nhỏ nhỏ tại U Giác Phụ, cấp tốc độn đi.
Sau đó còn tại dưới sông, chui lên một chiếc thuyền có che mui, trốn ở bên trong đi đường thủy một hồi.
Rẽ ngang rẽ dọc một trận, xác nhận không còn có người theo dõi thì mới lên bờ, lại luồn vào ngõ hẻm, trở lại trong khách sạn mình cư trú.
Trở lại gian phòng, đóng cửa lại, mới cởi ra đấu bồng chợt mũi mấp máy, ngửi thấy được một mùi vị khác thường.
Xoay người dịch bước, tiến tới vị trí phát ra mùi nhìn qua, phát hiện trên bàn trang điểm quả thực có thứ gì đó khác thường, trong lúc nhất thời không có nhìn rõ được là thứ gì, đợi khi ả ta đến gần nhìn xem, lập tức trừng lớn hai mắt, phát hiện là một cái lỗ tai lông lá rậm rạp.
Khẳng định không phải là lỗ tai người, rõ ràng là tai thú, vẫn còn máu tươi đầm đìa, rất mới mẻ, hiển nhiên là vừa mới cắt bỏ không bao lâu.
Trên cái đài còn có vết máu lưu lại chữ, chỉ hai chữ: Trở về!
Lông trên lỗ tai là hai màu đen trắng đan xen, nhìn thấy quen mắt, Bạch Lan hô hấp gấp gáp, hai tay rung động, chậm rãi vươn ra, rồi lại không dám đụng vào, cuối cùng mũi mấp máy tới gần gửi ngửi.
Để sát vào ngửi, khi đã hoàn toàn xác nhận được mùi vị quen thuộc thì bị hù dọa bật ra một tiếng thát "A" chói tai.
Một tiếng thét chói tai đó cơ hồ làm cho toàn bộ người trong khách sạn đều nghe được, ả ta đã là sợ hãi ngã ngồi ra sàn, sắc mặt trắng bệch.
Ngoài cửa, có người gõ cửa cồm cộp, "Khách quan, thế nào rồi? Khách quan, thế nhưng là có chuyện gì."
Cửa đập vang một hồi mới được cót két mở ra, Bạch Lan lại lộ diện, lại choàng vào đấu bồng.
"Khách quan, thế nào rồi?" Người làm hỏi tiếp.
Bạch Lan gượng ép cười nói: "Không có việc gì, mới rồi nhìn thấy một con côn trùng, giật nảy mình."
Người làm vội vàng nói xinlỗi, "Đó là vấn đề của tiểu điếm, nhỏ sẽ giúp ngài quét dọn một lần."
Bạch Lan vội nói: "Không cần, ta đã xử lý xong rồi." Dứt lời liền đi ra cửa, xoay người khóa cửa rồi bước nhanh rời đi.
Người làm nhìn theo, gãi gãi đầu, cuối cùng cũng lắc đầu rời đi, nếu khách nhân đã không có vấn đề gì, hắn cũng không cần phải rảnh rỗi đi tìm việc...
Không tốn quá lâu thời gian, Bạch Lan lại trở về đến ngoài ngõ hẻm lúc trước mà mình không đi theo vào.
Chờ ả ta đi vào nhìn, phát hiện có một người đứng ở đó, chính là nam nhân xa lạ dẫn đường lúc trước. Ả ta lập tức tiến tới gấp giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì, ngươi đến cùng là người nào?"
Nam nhân xa lạ: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, đi theo ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Dứt lời lại lại lần nữa xoay người mà đi.
Bạch Lan song quyền nắm chặt lại, chung quy vẫn là không dám tại nơi đây hành động thiếu suy nghĩ, lần này cắn chặt môi đuổi theo, không dám lại để mất dấu.
Đi ra đường tắt, xuyên qua một con đường phố, lại đi qua một cây cầu, không bao xa sau lại tiến vào một đường hẻm, sau đó mới dừng lại tại trước cửa sau của một tòa nhà.
Nam nhân xa lạ gõ gõ cửa, cửa mở, gã tiến vào, Bạch Lan cắn răng, cuối cùng cũng không quản có nguy hiểm hay là không, vẫn là đi theo vào.
Đi vào, ngẩng đầu nhìn, thấy nam nhân xa lạ đã bước lên cầu thang lên lầu, ả ta cũng đành phải đi theo.
Tại của vào một gian phòng trên tầng cao nhất, có hai gã cũng khoác đấu bồng đen như vậy đang đứng, thấy khách tới, hai gã kéo mở cửa phòng.
Nam nhân xa lạ không có tiến vào, đứng sang một bên, đưa tay thỉnh Bạch Lan một mình đi vào.
Bạch Lan do do dự dự, ả ta biết rõ, trong gian phòng này khẳng định có gì đó đang chờ mình, hơn nữa nhất định không phải loại gì lương thiện, từ cái lỗ tai bị cắt ra đặt trong phòng khách sạn của mình là có thể nhìn ra được.
Nhưng ả ta tựa hồ không còn lựa chọn, vẫn phải cố gắng kiên trì tiến vào.
Bên trong, một mặt là cửa sổ nhìn hướng ra đình viện, một mặt khác thì bên trong đặt một cái bàn vuông.
Phía sau bàn có một người đang ngồi, cũng khoác đấu bồng đen, chỉ là mũ trùm đã được xốc lên, nhưng trên mặt lại đeo một cái mặt nạ sắt, chỉ lộ ra con mắt và miệng.
Tại bốn góc bên trong phòng, mỗi nơi đứng một người mặc đấu bồng đen.
Ánh mắt Bạch Lan nhanh chóng khựng lại tại trên bàn, trên bàn đặt đơn giản rượu và thức ăn, còn có một cái khay, trong khay có mấy cái lỗ tai đầy lông.
Ả ta nhanh chóng xông tới, nhìn chằm chằm những lỗ tai trong khay, chỉ thấy tai thú với lông màu đen trắng đan xen tổng cộng có bảy cái, mũi ả ta hít thở mấp máy, ngửi ngửi mùi vị, cả người tức thì run rẩy cầm cập, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin tưởng, sợ run nhìn về phía người ở sau bàn, giống như sự bi phẫn đã đến cực điểm nhưng lại nói không ra lời.
Người mặt sắt ngồi ở sau bàn mở miệng nói, "Đây là cái giá ngươi phải trả vì không nghe lời, không nên tái phạm."
Giọng điệu bình tĩnh, tựa như đang nói tới một chuyện vô cùng bình thường và tại trong lý thì hẳn sẽ là như vậy.
Bạch Lan vô pháp khống chế tâm tình của mình, đột nhiên xuất thủ, một trảo chụp về phía trán đối phương.
Ý đồ cũng rõ ràng, đánh lén, bắt giặc trước bắt vương!
Nhưng ả ta xa xa đánh giá thấp thực lực của đối phương, người mặt sắt xuất thủ như mị ảnh, vung mu bàn tay, đánh vào trên trảo của Bạch Lan, Bạch Lan bỗng thấy như đánh lên một bức tường dày bằng bông, cả người thì lập tức bắn bay đi ra sau.
Hai gã nhân viên đấu bồng đen tại góc tường chợt lóe lên, liên thủ xuất kích, lăng không liền đem Bạch Lan bắt giữ lại.
Ngay tại chỗ chế trụ, kéo bay đấu bồng của ả ta, sau đó tại hai bên bẻ hai tay của ả, cưỡng ép kéo ả ta trở về, một người túm tóc trực tiếp đem ả đè ép lên bàn, đem đầu ả đè ép tại trên mặt bàn, khiến ả ta mắt mở trừng trừng nhìn những lỗ tai ở trong khay trước mắt.
Giờ phút này, Bạch Lan cảm nhận được nỗi sợ hãi kinh khủng, thực lực của đối phương viễn siêu ả ta tưởng tượng!
"Các ngươi là Cẩm Quốc Lang vệ, hay là Ty Nam phủ?"
Bị áp chế tại trên mặt bàn khó mà nhúc nhích, ả ta khẩn trương hỏi.
Trả lời ả ta chính là một đôi chiếc đũa.
Người mặt sắt cầm một đôi đũa đưa đến trong khay trước mắt ả ta, gắp lên một cái lỗ tai lông lá rậm rạp, sau đó chấm chút gia vị trên bàn, rồi nhét vào trong miệng qua lỗ thủng trên mặt nạ sắt, rồm rộp rồm rộp bắt đầu nhai nuốt, nhai không mấy cái liền nuốt hết cả xuống, kể cả lông lá.
Sau đó lại hạ đũa xuống gắp lên ăn cái thứ hai.
Bạch Lan lập tức đã ý thức được, đối phương không phải người, là Yêu tu, người bình thường sẽ không ăn tươi nuốt sống cả lông lá như vậy.
Mà ả ta cũng đã là rơi lệ, nhìn cảnh tượng đối phương ăn sống lỗ tai này, hai chân ả ta như nhũn ra, thân thể muốn trượt xuống khỏi bàn nhưng lại bị người gắt gao ấn lại, đem đầu vững vàng đè chặt tại trên mặt bàn, chính là muốn để cho ả ta nhìn thấy.
Ả ta thật sự là nhìn không nổi nữa rồi, nhắm hai mắt lại khóc lóc, "Không, không nên, van cầu ngươi, các ngươi là người nào, các ngươi đến tột cùng muốn làm gì?"
"Ta đã nói rồi, không nên tái phạm, nhưng ngươi không nghe, còn làm càn dám ngay trước mặt ta." Người mặt sắt hừ lạnh một tiếng, chiếc đũa gõ gõ xuống khay, "Đồ nhắm rượu không đủ, cắt hết toàn bộ đem tới."
Bạch Lan lập tức mở tròn hai mắt, chỉ thấy một người bưng chiếc khay trên bàn đi, ánh mắt ả dõi theo chiếc khay rời đi.
Cánh cửa ở cách không xa được mở ra, người bưng khay đi vào, không biết nói với ai đó, "Cắt hết."
Sau đó vang lên âm thanh lồng sắt mở ra, rồi lập tức vang lên động tĩnh lục lọi vùng vẫy, còn có những tiếng gào khan vì miệng bị trói buộc mà phát ra âm thanh khó chịu liên tục không ngừng vang lên.
Thông qua bóng đổ phía trên lớp giấy của cửa lùa, có thể nhìn thấy bóng hình của một đám thú loại đang liều mạng giãy giụa.
Bạch Lan nước mắt rơi như mưa, tiếng khóc cầu xin, "Ta sai rồi, ta sai rồi, cầu các ngươi, van cầu các ngươi buông tha các hài tử của ta, cái gì ta đều đáp ứng các ngươi."
Vô dụng, nói cái gì cũng đã muộn rồi.
Rất nhanh, người bưng khay lại xuất hiện, khay đặt ở trên bàn, bên trong lại nhiều ra tám cái tai thú máu chảy đầm đìa.
Người mặt sắt gắp lên một cái lỗ tai có vết cắt mới mẻ chấm tương, nhét vào trong miệng mình, chậm rãi nhai nuốt, tiếng nhai xương sụn rồm rộp rồm rộp vang lên, trong ánh mắt híp lại còn có cảm giác đang hưởng thụ tư vị ngon lành, sau đó còn phối với một chén rượu, nghe âm thanh Bạch Lan khóc cầu xin mà đồng thời nuốt xuống,
Sau khi bỏ xuống chén rượu, y mới hỏi: "Hiện tại đã suy nghĩ rõ ràng chưa, nguyện ý nghe lời chưa?"
Bạch Lan khóc nói: "Nguyện ý, ta nguyện ý, cầu ngươi buông tha các hài tử của ta."
Người mặt sắt nghiêng đầu ra hiệu, cửa lùa một căn phòng khác được mở ra, có người bưng một chậu than đi ra, trong chậu là than củi lửa chày đỏ, còn có que sắt nung đỏ, chậu than đặt ở phía sau Bạch Lan.
Bạch Lan lập tức trở nên cao độ khẩn trương, không biết những người này sẽ làm gì với mình.
Bá! Người đến một tay xé rách xiêm y phía sau lưng ả ta, lộ ra phía sau lưng trơn bóng của ả, que sắt nung đỏ xùy một tiếng khắc ở phía sau lưng ả ta, khói đen vì thịt cháy sém bốc lên.
"A..." Bạch Lan lập tức phát ra tiếng gào thét thê lương, lại bị người đúng lúc một tay bịt kín miệng, cả người đau đớn co quắp.
Hình phạt xong, que sắt nung đỏ và chậu than đều được người đến cầm đi.
Trên lưng Bạch Lan lưu lại một cái hình xăm, vốn đang bị đè ở trên bàn, cuối cùng ả ta cũng được rời khỏi mặt bàn, bị người ép hai tay kéo ra, sau đó lại bị ấn quỳ gối trên mặt đất.
Lúc này, hai gã kiềm giữ cánh tay ả mới buông tay ra, thối lui đến hai bên.
Người mặt sắt y nguyên gắp tai thú đầy lông lá chấm tương rồm rộp rồm rộp gặm ăn.
Thần sắc bị trừng trị mê man, một lúc lâu sau Bạch Lan mới hồi thần lại, khi ngẩng đầu lên lại nhìn người mặt sắt một cái, vô ý thức mà run rẩy, cảm giác sợ hãi rất rõ ràng.