Nói chung chỉ cần vị Thám Hoa lang danh khắp thiên hạ kia quay lại thành khẩn nhận sai, thể hiện hối cải, vậy thì mặt mũi liền hòa nhau rồi.
Ty Nam phủ khẳng định sẽ sắp xếp để cảnh tượng đó mọi người thiên hạ đều biết, Chung Nhược Thần tiếp nhận hay không tiếp nhận đều được, không thể ở cùng nhau thì cũng là do Chung Nhược Thần cự tuyệt, là Chung Nhược Thần vứt bỏ Thám Hoa lang danh khắp thiên hạ.
Dù sao thì cứ là chuyện như vậy, Mông Phá đại khái có thể đoán được tâm tư của Địa mẫu, phỏng chừng tám chín phần mười sẽ làm như vậy, nếu không thì sẽ không nhắc tới việc này.
Đương nhiên, việc này là có tiền đề, tiền đề là A Sĩ Hành có thể thoát khỏi chuyện Tiểu Vân gian, Địa mẫu không đến mức vì việc đó của đồ đệ mà làm lỡ chuyện chủ yếu nhất, cần hết sức hạ sát thủ thì cũng không có gì để thương lượng.
Vấn đề là, đột nhiên toát ra việc như thế, đối với Dữu Khánh mà nói thì là đang làm khó chính mình.
Thanh niên nhân vẫn luôn là tương đối hành động theo cảm tính, thanh niên nhân vốn luôn là cân nhắc lợi và hại không đúng chỗ, hắn không thể đáp ứng, chuyện ở chỗ sâu trong đáy lòng có bóng dáng một nữ nhân nào đó liên quan tới tôn nghiêm của hắn, huống hồ Chung Nhược Thần là vị hôn thê của A Sĩ Hành, mà hắn còn là nhất phái Chưởng môn!
Nhưng hắn biết rõ người ta là "Một mảnh hảo tâm", trực tiếp cự tuyệt không chừng sẽ khiến người ta thẹn quá thành giận.
Bắt đầu từ khi bị vây tại bên ngoài Tiểu Vân gian, sau đó đến chuyện khi tiến vào Tiểu Vân gian mấy ngày nay, đối diện những người này, trong lời hắn nói sẽ không dám quá cứng.
Thực lực cách biệt quá xa, muốn giết bọn hắn là quá dễ dàng.
Không quản trong kế hoạch có xuất hiện biến hóa gì, ý nghĩ khi hắn tới Tiểu Vân gian vẫn còn, phát tài, giành được tài nguyên tu luyện, tăng lên tu vi và thực lực.
Hắn cũng không quên mình là nhất phái Chưởng môn, không quên mục đích mình dẫn theo hai vị sư huynh tiến tới đây.
Tầm bảo gì gì đó, hắn đã không trông chờ tiếp tục tham gia nữa rồi, chỉ muốn có thể nhìn thấy lợi ích được lớn nhất.
Cho nên hắn không có trực tiếp cự tuyệt, bởi vì đắc tội không nổi, đồng thời cũng muốn giữ mạng, liền uyển chuyển đáp: "Mông tiền bối, đây là chuyện giữa thanh niên nhân chúng ta với nhau, các ngươi thế hệ trước không nên nhúng tay vào rồi. Nói chung, chuyện tại kinh thành là ta có lỗi với Chung Nhược Thần, ta sớm muộn sẽ cho nàng một lời giải thích!"
Thái độ ba phải cái nào cũng được, làm cho Mông Phá cũng không thể nói gì.
Mông Phá cũng không tiện quá mức bức ép, nếu là đem vị Thám Hoa lang này bức ép đi làm, vậy thì sự tình liền biến vị, dựa vào thế lực Ty Nam phủ, nếu như muốn dùng phương thức bức ép để giải quyết, còn cần chờ tới bây giờ phí miệng lưỡi này sao?
Mạnh mẽ bắt trở về ấn đầu khiến người ta cúi đầu, không có bất cứ ý nghĩa gì, cũng sẽ không có được hiệu quả mà Địa mẫu muốn, trái lại sẽ trở thành trò cười nhạo.
Mông Phá muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể là không nôn nóng tại nhất thời, nhưng có chuyện vẫn là cất tiếng nhắc nhở, hỏi: "Ân quốc công chúa mà Hướng Lan Huyên nói tới kia, ngươi nhận biết không?"
Dữu Khánh dở khóc dở cười, lắc đầu đáp: "Chuyện này thật sự không biết, vãn bối kiến thức nông cạn, cả đời cũng chưa có đi ra khỏi Cẩm Quốc, ngay cả bổn quốc công chúa còn chưa từng gặp qua, nào có cơ hội gặp Ân quốc."
Mông Phá lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa, "Chưa gặp qua là tốt nhất, tốt nhất là vĩnh viễn đừng thấy. Đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi, ngươi phải biết rõ thân phận của Chung cô nương, cũng phải rõ ràng thân phận chính ngươi là như thế nào, không phải ngươi nói bỏ văn theo võ là xong, ngươi có thể sống đến bây giờ, có thể có tư cách đứng ở chỗ này nói chuyện với ta, dựa vào không phải là thân phận trước đây của ngươi sao? Ngươi buông bỏ hôn ước với Chung cô nương, lại cùng công chúa bên phía đối đầu Ty Nam phủ gắn vào nhau, đến lúc đó mặt mũi của Cẩm Quốc, thể diện của Ty Nam phủ đều không cho phép ngươi!"
Dữu Khánh hết chỗ nói rồi, cuối cùng nhún nhún vai, "Thế nào có thể, ta chỉ là một tiểu tử nghèo, nào có tư cách cùng công chúa nào gắn vào một chỗ, sẽ không." Trong lòng than thở, ngay cả tư cách cùng nữ nhi của Văn thị gia tộc cùng một chỗ cũng không có, ở chung cùng công chúa của một quốc gia không phải là tán dóc sao? Sau đó bảo mình ngâm thơ làm phú thì làm sao bây giờ, Phò mã gia nắm sợi dây tự treo cổ mình sao?
Mông Phá: "Không là tốt nhất. Ta có hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, muốn sống rời đi thì thành thật ở một chỗ, không nên tiếp tục đi đụng tới chuyện không nên đụng tới, thành thành thật thật chờ đến khi động phủ mở ra, sẽ bình an ly khai."
Ánh mắt Dữu Khánh hơi lấp lóe, lập tức tiếp lời nói: "Tiền bối yên tâm, đã biết rõ là cái bẫy của Vân Hề, vãn bối đã rất hối hận chạy vào đây. Các ngươi thẩm vấn chúng ta nhiều ngày như vậy, ta cũng đã hiểu rồi, vì để tránh gây hiểu lầm, chuyện của các ngươi chúng ta không bao giờ xen lẫn vào nữa, chúng ta trở lại khu vực xuất khẩu kia để chờ đợi, thành thành thật thật chờ động khẩu mở ra rồi ly khai, một bước đều không chạy loạn, có thể không?"
Mông Phá: "Chỉ hy vọng như thế."
Khi sư huynh đệ ba người chân chính rời đi thì mượn đến ba cái quần cùng ba đôi giày, nhìn chung không cần phải đi chân trần nữa rồi, y phục thiếu nửa đoạn cứ vậy mặc, dù sao tại nơi đây ngây ngốc một năm, mọi người đều rất căng thẳng về vật tư.
Mặt khác chính là mượn đến mười cân Linh Mễ, thể hiện ra là để cho mình ăn, kỳ thực là cho Đầu To ăn.
Sư huynh đệ ba người cũng phát hiện thấy Đầu To quả thực hiểu chuyện hơn lấy trước, bị giam mấy ngày nay không được ăn, bảo Đầu To nín nhịn, Đầu To vậy mà giốn như nghe hiểu, thành thật yên tĩnh nằm đó không náo loạn.
Sau việc, bọn họ cũng đã biết, sỡ dĩ tam đại cao thủ biết mà chạy tới cứu bọn họ, vậy mà là do Đầu To chạy đi mật báo kéo cứu binh tới.
Gặp quỷ rồi, con côn trùng đánh rắm đầu gỗ này vậy mà còn biết đi gọi viện binh, xác thực làm cho ba người kinh diễm, đều có phần không thể tin được, sau khi liên tục xác nhận mới biết được đó là sự thật.
Mông Phá trái lại toát ra một chút hứng thú đối với Đầu To, nhưng mà Dữu Khánh lại tại chuyện này làm bộ hồ đồ. Mông Phá tự cao thân phận, lại thêm Dữu Khánh cũng có một tầng thân phận là A Sĩ Hành, Mông Phá không thể không biết xấu hổ vạch trần, cũng không quan trọng, nếu đã có thể tìm được tại Cổ Trủng Hoang Địa, cùng lắm thì trở về có rảnh rỗi cũng đi một chuyến đến Cổ Trủng Hoang Địa bắt mấy con về nuôi là được.
Nước thì không cần mượn, sau mấy ngày tiến vào đây, ba nhóm thế lực đã phát hiện thấy, dùng lửa nấu lâu một chút là có thể loại trừ tà khí trong nước.
Đồng thời, tại bên cạnh bọn họ nhiều thêm bốn người.
Từ Giác Ninh và Đường Bố Lan hộ tống, Hướng Lan Huyên và Thiên Vũ cũng mỗi nhóm phái một người cùng đi theo, nói là tiện đường, là thuận đường gửi lời nhắn cho thủ vệ tại xuất khẩu.
Liễu Phiêu Phiêu trốn ở góc phòng nhìn theo, nàng đại khái đã đoán được ba người Dữu Khánh muốn đi đâu, không chịu ở tại chỗ này, nói dễ nghe là cách thị phi xa một chút, nói cái gì mà thành thật thủ tại khu vực xuất khẩu, chỉ sợ là còn nhớ đến những quả đào kia, đã nói là có một phần cho nàng, ba tên gia hỏa kia cũng không có thực hiện.
Đương nhiên, nàng cũng có thể lý giải, ba tên gia hỏa có thể giữ lại được một cái mạng đã là vạn hạnh, tạm thời không có biện pháp làm gì khác.
Nàng cũng biết ba nhóm thế lực cũng không có tin tưởng ba tên gia hỏa kia, nói là cho tự do, kỳ thực vẫn là thủ đoạn, vẫn là âm thầm sử dụng thủ đoạn lúc trước, chí ít phía bên Thiên Vũ vẫn là âm thầm an bài người tiếp tục nhìn chằm chằm.
Khác biệt duy nhất là, lần này không còn Tần Quyết, không có người sẽ nhân cơ hội muốn mạng của bọn họ.
Liễu Phiêu Phiêu rất muốn đem những chuyện này nói cho sư huynh đệ ba người biết, nhưng mà tìm không được cơ hội tiếp xúc, nàng cũng thật sự không tiện lại ngang nhiên tiếp xúc với ba người.
Sau việc nàng mới biết rõ một ít tình huống, sự việc tron Kiến Nguyên sơn cổ mộ, ba người Dữu Khánh bị nhiều lần thẩm vấn đều không cung khai ra nàng, trong khẩu cung thủy chung vẫn duy trì khoảng cách quan hệ với nàng, mặc dù cũng là vì bản thân ba người, nhưng ba người quả thực cũng là đang bảo hộ nàng, đây cũng là nguyên nhân nàng còn có thể rất tốt đứng ở nơi này...
Một ngày sau, không nhanh không chậm chạy đi, cuối cùng sáu người đã đi tới khu vực thung lũng đào viên nơi xuất khẩu.
Trông thấy tiên đào xinh đẹp vẫn y nguyên treo đầy trên cây, sư huynh đệ ba người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực lúc trước vẫn luôn âm thầm lo lắng trái cây chín sẽ rơi xuống, bọn họ cũng không biết loại tiên đào này sau khi kết quả đến chín rụng thì có thể kiên trì bao lâu.
Tại trong tình huống không thể xác định vẫn muốn chạy tới nơi này, lí do là lúc trước bọn hắn ở trong vườn đào cũng không có trông thấy một quả tiên đào nào chín mà rơi xuống, cho nên đánh giá hẳn là thời kỳ kết quả sẽ rất dài.
"Được rồi, chúng ta tại trong vườn tiên đào này tìm một chỗ đặt chân sống qua năm nay đi."
Bỗng nhiên dừng lại tại trong đào viên, Dữu Khánh đột ngột giang mở hai tay nói một câu.
Nhân viên của ba phương thế lực đi theo sửng sốt, Từ Giác Ninh hoài nghi hỏi: "Dừng chân tại nơi đây? Ngươi không phải muốn đến xuất khẩu sao?"
Dữu Khánh: "Nơi đây cũng không sai lắm là xuất khẩu rồi, trọng điểm là, nơi đây có thể dựng dục tiên đào, có khả năng có Tụ linh trận, linh khí hẳn là đầy đủ hơn so với địa phương bình thường, tại nơi đây tu hành, tiến độ hẳn sẽ càng nhanh."
Mặt Mục Ngạo Thiết không biểu tình, mặt Nam Trúc lộ ra vẻ dè dặt mỉm cười gật đầu.
Nhân viên ba phương thế lực nhìn nhau, suy nghĩ, trái lại cũng là có lý, ba tên gia hỏa này lại không có gánh vác nhiệm vụ bảo vệ xuất khẩu đề phòng người phá hư, quả thực không bằng trốn ở chỗ này tu luyện càng tốt.
Bọn họ cũng không có được trao quyền cần phải ép buộc sư huynh đệ ba người làm gì, cũng không biết nói cái gì, trở về báo cấp bên trên, xem bên trên định đoạt thế nào đi.
Đường Bố Lan lưu lại, Từ Giác Ninh và hai người khác tiếp tục đi đến xuất khẩu, truyền lời cho thủ vệ của mỗi phương tại nơi đó.
Chờ đến khi Từ Giác Ninh quay trở lại thì phát hiện ba người Dữu Khánh đã chọn xong chỗ đặt chân, đang tại trên vách núi đá đào ra động phủ an thân.
Từ Giác Ninh và Đường Bố Lan quan sát một lúc, rồi cũng rời đi, bọn họ không có ở lại nơi này, bởi vì không thể theo dõi ba người Dữu Khánh quá chặt, phải cho bọn hắn không gian hoạt động nhất định, đây là ý của mặt trên. Sắp xếp bọn họ tới, là bởi vì có chút giao tình, thuận lợi ngẫu nhiên tới đây ở gần nhìn xem tình huống.
Sau khi đào xong hang động, công việc thể lực còn lại đều giao cho Mục Ngạo Thiết, thí dụ như dọn dẹp đất đá chồng chất tại cửa vào.
Dữu Khánh nhảy đến trên cây ở phụ cận hái lấy mấy trái tiên đào đem về, đặt ở bên ngoài của động, hoặc đặt ở nơi râm mát, hoặc bộc lộ tại nơi có thể hứng gió hứng nắng.
Nam Trúc ở bên trong động làm điểu chỉnh tinh tế, khi đi ra nhìn thấy thì nhanh chóng đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nhắc nhở, "Ngươi điên rồi sao? Ngang nhiên hái đào, quỷ mới biết rõ trong âm thầm có con mắt nào nhìn chằm chằm hay không."
Sư huynh đệ ba người cũng không ngốc, cũng cảm giác được mình còn ở tại bên bờ nguy hiểm, cảm giác ba nhóm người kia cũng không có dễ dàng buông tha bọn họ.
Dữu Khánh: "Không sao, không ăn những quả đào này, chỉ đặt ở đó làm thí nghiệm, coi như là chơi đùa, để cho bọn họ nhìn thấy cũng không sao."
Nam Trúc không lý giải được, "Làm thí nghiệm gì?"
Dữu Khánh đặt câu hỏi: "Nơi đây có bao nhiêu cây đào, có bao nhiêu quả đào?"
Nam Trúc nhìn nhìn bốn phía, thì thầm: "To to nhỏ nhỏ sợ là có hơn nghìn cây cây đào, quả đào sao, trên một cây phải có mấy chục trái, tổng số phỏng chừng chí ít phải vượt hơn năm vạn quả đào đi."
Dữu Khánh: "Tu vi chúng ta hiện nay, một ngày có thể luyện hóa linh khí của bao nhiêu trái tiên đào?"
Nam Trúc: "Tu vi bất đồng, tốc độ luyện hóa cũng không giống nhau, ba đến sáu trái."
Dữu Khánh: "Coi như là mỗi người mỗi ngày sáu trái, tộng cộng ba người ta tính là hai mươi trái, tính hết cả một năm, chúng ta cũng chỉ tiêu hao khoảng bảy ngàn trái. Sang năm khi động phủ mở ra thì chúng ta khẳng định sẽ bị đuổi đi ra, nơi đây liền không có quan hệ gì với chúng ta nữa rồi, số quả đào còn lại đặt tại nơi đây chẳng phải là lãng phí? Ta phải nhìn xem những quả đào này khi hái xuống, tại trong hoàn cảnh bất đồng thì có thể bảo tồn bao lâu, nếu như có thể thì ăn không hết cũng kiếm đem ra để chúng ta tiếp tục từ từ ăn."
"A, còn có thể để cho chúng ta chuyển đi ra ngoài?" Nam Trúc có chút giật mình.
"Việc này về sau xem tình huống, trước tiên chuẩn bị sẵn sàng đề trong lòng mình có cơ sở sẽ luôn không sai. Lần trước lão Cửu nói còn cần khoảng ba mươi trái là có thể đột phá đến cảnh giới Thượng Võ đi? Xùy, khô lâu đầu chết tiết cầm 'Nghiễm Linh đan' bày ra sắc mặt kẻ có tiền, khi dễ lão tử chưa thấy qua việc đời, cái gì mà ba năm nhập Huyền, cho rằng một rừng tiên đào này cùa lão tử là trưng bày hay sao, ta cũng không tin ta nằm nơi đây ăn tiên đào một năm còn bò không tới cánh cửa Huyền cấp! Lão Thất, khi hái đào phải cẩn thận."
"Ai, hái đào thì đơn giản, mỗi ngày luyện luyện kiếm, chém chút cành đào cùng quả đào xuống, vừa vặn nhặt về làm củi đun nước mỗi ngày. Có nhiều biện pháp hái đào a, việc này giao cho ta, đảm bảo bao các ngươi ăn no tiên đào, cứ thoải mái mà ăn cho ta, ha hả!"