Một lời nói khiến người giật mình tỉnh khỏi giấc mộng.
Người cầm quả đào muốn gặm ăn liền dừng lại, người trên cây đều dừng lại rồi, người chạy đến dưới cây cũng được nhắc nhở rồi.
Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh cũng vội vàng theo sát một đám người kêu la oa oa chạy tới dưới thân cây đào.
Mọi người xem như đã trải nghiệm qua cái gì gọi là dục vọng như nước thủy triều, chỉ dựa vào hai chữ "Tiên đào" liền đem dục vọng của mọi người trong nháy mắt đốt cháy lên, giống như cướp được một trái là có thể thành tiên vậy. Nếu không phải lúc trước đã nhìn thấy được tà khí ngấm thấm vào trong những thực vật khác, sợ rằng một tiếng la nhắc nhở kia cũng không ngăn được tâm tình nhộn nhạo và kích động của mọi người.
Sau đó, mọi người dồn dập leo lên cây, dồn dập hái lấy quả đào lớn cầm trong tay.
Ba người Dữu Khánh cũng không ngoại lệ, cầm quả đào to tròn mê người ở trong tay lật qua lật lại nhìn xem, không cần để sát vào mũi cũng có thể ngửi được hương thơm thấm vào gan ruột.
Dữu Khánh bóp vỡ ra nhìn, lập tức trừng lớn hai mắt, trong thịt quả đào mọng nước vậy mà lại có khí tím mắt thường nhìn không thấy đang lượn lờ, đó là linh khí, lúc trước hắn bôi "Lam Sắc Yêu Cơ" tại trên mí mắt, vì vậy có thể nhìn thấy được.
Nói ngắn gọn, linh khí trong thịt quả đào vậy mà đậm đặc đến mức giống như nước sắp chảy ra.
Nhìn xem đánh giá, trong thịt quả đào, đại khái xấp xỉ có một thành là linh khí.
Đừng coi thường chỉ có một thành, linh khí này đã nồng đậm đến mức độ thực chất hóa, đã là chuyện khó mà tưởng tượng.
Bằng này phải ăn bao nhiêu Linh Mễ mới có thể rèn luyện ra được lượng linh khí ẩn chứa trong một quả đào này chứ?
"Quả nhiên là tiên đào a! Cũng chỉ có tiên đào mới có thể ẩn chứa linh khí nồng đậm như thế!"
Có người kìm lòng không đậu mà cất tiếng kinh hô.
Đồng thời cũng liên tiếp có âm thanh thổn thức vang lên.
Chỉ vì bóc mở ra nhìn, trong thịt đào nhàn nhạt xen lẫn màu đen, cũng tản ra nhàn nhạt tà khí, nói trắng ra chính là đã bị tà khí ô nhiễm, không có cách nào ăn được rồi, quả nhiên giống như lúc trước Mông Phá đã cảnh cáo.
"Linh vật như vậy mà lại bị tà khí ô nhiễm, phung phí của trời a!"
"Thế nào lại như vậy chứ? Đây không phải là tiên gia động phủ sao? Vì sao thực vật nơi đây lại khắp nơi tản ra tà khí?"
Phản ứng của sư huynh đệ ba người Dữu Khánh trái lại không giống những người khác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Bị tà khí ô nhiễm là có điểm đáng tiếc a." Nam Trúc ngoài miệng nói, con mắt lại đang nháy nháy với hai vị sư đệ.
Hai vị sư đệ lập tức đọc hiểu rồi.
Mục Ngạo Thiết nhìn về phía bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh, miệng thì nói ra: "Bên trong này vẻn vẹn chỉ là tà khí sao? Cũng không biết còn có độc vật gì khác hay không?"
Sư huynh và sư đệ của y cũng hiểu được ý trong lời y nói.
Bởi vì từng có trải nghiệm tại Quan Phong Dương cổ mộ, ba người biết rõ mình hẳn phải là không sợ tà khí, về phần vì sao chỉ ba người bọn hắn không sợ tà khí, lời Vân Hề nói đã giúp bọn họ tìm được đáp án. Vân Hề nói Đầu To là vật chí dương, có thể bách tà bất xâm.
Vì sao Đầu To bách tà bất xâm thì kể cả ba người bọn họ cũng không sợ hãi tà khí? Đầu To tại trên người Dữu Khánh thì có thể che chở Dữu Khánh cũng thôi, cùng hai người khác có quan hệ gì chứ?
Ba người nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một cái nguyên nhân, đó chính là vì để bớt việc, bình thường ba người đều thả Đầu To vào trong nước để đun trà uống. Đại khái chính là bình thường dùng vật chí dương nấu nước ngâm trà, ít nhiều đối với thân thể bọn họ tạo thành ảnh hưởng nhất định, tính kỹ thì hẳn là chính diện ảnh hưởng.
Đã có sức lực này, ba người nhìn thịt quả đào mọng nước trong tay, nhìn linh khí nồng nặc đến mức chảy xuôi kia, từng người đều nhịn không được hầu kết rung động lên xuống, thật muốn mở miệng cắn một miếng cảm giác, nhưng mà lại không thể xác định trong quả đào này có phải thật sự chỉ có một loại độc vật hay không.
Nếu vì tham một miếng ăn khiến mình bị độc chết thì thảm rồi.
"Di, địa phương quỷ quái này tại sao giống như ngoại trừ thực vật ra thì không nhìn thấy được bất cứ một con động vật nào?"
Nhìn khắp nơi xung quanh, Nam Trúc vươn đầu thì thầm một tiếng.
Hai vị sư đệ lập tức hiểu được ý của gã, muốn tìm một con động vật cho thử ăn một cái.
Được nhắc nhở như thế, hai người cũng nhìn khắp nơi xung quanh.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dữu Khánh cũng thì thầm một tiếng, "Hình như là không có, lúc trước vẫn luôn muốn nhìn xem một chút tiên phủ có chim quý thú hiếm gì, muốn mở rộng nhãn giới, có lẽ quả thực là không nhìn thấy động vật gì."
Mục Ngạo Thiết: "Nửa ngọn núi bên ngoài kia cũng không có bất cứ động vật nào, sợ là bị nơi đây ảnh hưởng."
Làm sao bây giờ? Ba người nhìn xem những người khác, muốn để cho những người này ăn thử thì không quá hiện thực, biết rõ quả đào có vấn đề, không có khả năng sẽ ăn.
Những người này rất bá đạo, dám lung tung mở miệng, vạn nhất bị ép bắt ăn thử thì làm sao bây giờ?
Póc!
Một tiếng quái vang rất nhỏ, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đồng loạt nhìn về phía Nam Trúc, chỉ thấy Nam Trúc đâm ngón trỏ vào trong quả đào, làm cho nước chảy ra.
Hai vị sư đệ đều nghi hoặc, không biết vị này có cử chỉ kỳ kỳ quái quái như vậy là đang làm gì.
Nam Trúc hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, bỗng nhiên, nhấc tay, đưa ngón tay đâm quả đào bỏ vào trong miệng, hút vào!
Hai vị sư đệ lập tức giật mình, đồ vật sao có thể ăn bậy như thế? Cũng cấp tốc nhìn nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy không có người nào chú ý, Dữu Khánh hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi điên rồi sao? Ngươi cho là mình nhiều thịt thì độc không chết ngươi sao?"
Nam Trúc buông tay, quan sát người ở xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Bằng này phải thay thế được bao nhiêu là Linh Mễ, bằng với bao nhiêu là tài nguyên tu luyện a, người ta không cấm, cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ thật sự là đáng tiếc. Nếu như ta bị chết, có thể đem ta đưa về trong quan an táng là tốt nhất, nếu thực sự phiền phức vậy thì quên đi, có thể táng thân tại tiên gia động phủ cũng không tệ. Còn rất ngọt, vừa thơm vừa ngọt, vị đạo rất tuyệt, không hổ là tiên đào."
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đều lập tức hô hấp trở nên nghiêm trọng, đều đã minh bạch, nói đến cùng, vẫn là vì quá nghèo, chỉ cần có cơ hội tốt liền không tiếc đem mạng mình ra đánh cuộc.
"Mập mạp chết tiệt, nơi đây thế nhưng là tiên gia động phủ, tình huống gì cũng còn chưa biết rõ, vạn nhất còn có thứ càng tốt hơn lại không có độc thì sao, ngươi chẳng phải đã chết oan uổng?"
Dữu Khánh nhắc nhở một tiếng.
Nam Trúc thần tình cứng đờ, cúi đầu nhìn quả đào lớn trong tay, cảm thấy mình quả thực có chút cầu thả, sau đó nhìn nhìn khắp nơi, hạ thấp giọng nói: "Nếu đã như vậy rồi, làm luôn, hai người các ngươi che chắn cho ta một chút."
Hai người nhìn liền hiểu ý của gã, thử cũng đã thử rồi, dứt khoát cắn một miếng cho luôn.
Đứng ở trên thân cây, Dữu Khánh chậm rãi xoay người di chuyển vị trí, xoay lưng che chắn cho gã, nói ra: "Nếu thật sự bị chết, ngươi quá mập mạp quá nặng, mục tiêu quá lớn, không tiện mang về, đốt thành tro cốt mang về mới thuận lợi một chút."
Đồng dạng quay lưng lại che chắn, Mục Ngạo Thiết nói: "Để ta cõng!"
Được che chắn ở giữa, Nam Trúc thấy phía trước không có người nào chú ý, nhanh chóng cúi đầu hung hắng cắn một miếng, một miếng này có thể nói miệng đầy hương vị ngọt ngào, rất nhanh nhai nuốt, cũng nhanh chóng nhấc tay áo lau sạch nước ngoài miệng, nhưng vừa nhấc mắt liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy một hồng y nữ tử đột nhiên từ cái cây phía trước vươn nửa người ra, nhìn về phía bên này, không phải ai khác, chính là Liễu Phiêu Phiêu.
Đột nhiên không còn nghe thấy tiếng nhai nuốt, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đồng thời quay đầu lại nhìn, phát hiện dị thường, sau đó nhìn theo hướng ánh mắt Nam Trúc, cũng nhìn thấy được Phiêu Phiêu.
Ùng ục! Nam Trúc đem miếng lớn trong miệng cưỡng ép nuốt xuống bụng, sau đó hai tay một trận loạn bóp, đem quả đào bóp nát nhừ, hủy diệt vết tích từng cắn qua, nhàn nhạt tà khí phiêu đãng.
Sau một lúc đối diện với ba người, Liễu Phiêu Phiêu lại thu người lùi về phía sau cây.
Sư huynh đệ ba người nhìn nhau không nói gì, đều nghĩ tới, Liễu Phiêu Phiêu là người biết rõ bọn họ không sợ tà khí.
Về sau ba người yên lặng nhảy xuống khỏi chạc cây đào, lặng im lặng lẽ tại đó chờ, chờ Nam Trúc độc phát.
Nam Trúc nhắm mắt vận công, tăng tốc xúc tác thịt đào đã ăn vào, muốn mau chóng phát hiện vấn đề.
Một lúc lâu sau sau, Nam Trúc mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn trên cây, hai mắt tỏa ánh sáng, hầu kết rung động.
Dữu Khánh thấp giọng hỏi: "Thế nào?"
Nam Trúc nhấc tay ngăn cản miệng, đối với hai vị sư đệ ở hai bên nhỏ giọng toát ra một câu nói: "Thứ tốt!"
Hai vị sư đệ lập tức minh bạch rồi, ngoại trừ tà khí ra thì không có vấn đề khác.
Trong mắt ba người nhộn nhạo hưng phấn, không dám lộ ra, sau đó lại yên lặng quan sát người khác, tâm tính muốn ăn mảnh rất rõ ràng.
Vấn đề là nói ra thì sẽ không có phần của bọn họ nữa rồi.
"Đồ tốt như thế, nhưng không thể ăn."
"Đừng nóng vội, nơi này là tiên gia động phủ, nói không chừng còn có thứ càng tốt hơn."
Trong âm thanh vô cùng tiếc hận, mọi người đi xuyên qua vườn đào, tiếp tục đi tới trước, từng người cũng ném tiên đào trong tay xuống, hoặc tại trên mặt đất đập cho nát nhừ.
Mắt mở trừng trừng nhìn từng quả tiên đào bị vứt bỏ, mắt mở trừng trừng nhìn linh khí nồng đậm đến mức chảy thành dòng đang từ trong từng quả đào vỡ nát lãng phí tản ra, sư huynh đệ ba người đau lòng vô cùng, rồi lại không thể nói ra sự thật.
Cần biết, đây chính là hơn một nghìn người, gần như mỗi người đều hái một quả tiên đào để kiểm tra, có kẻ thậm chí còn không chỉ hái một quả.
Nói cách khác, chỉ một lần dừng lại này, tối thiểu đã lãng phí không sai biệt lắm khoảng hơn hai nghìn quả tiên đào.
Phóng mắt nhìn qua, rải đầy đất, sư huynh đệ ba người cảm giác tim đang rên rĩ chảy máu, không thể ăn, ăn không được, các ngươi đừng có hái a, cần gì phải làm ra chuyện đạp hư lãng phí như vậy chứ?
Theo bọn họ, nếu đã người khác vô phúc tiêu thụ, hưởng thụ không được, vậy thì chính là đồ vật của bọn họ, chính là đang lãng phí đồ vật của bọn họ.
"Nhìn đến trong cái thung lũng này cũng là có bố trí Tụ Linh trận tương tự như của Linh Thực sư dùng để trồng trọt, nếu không thì cây đào có thể lớn lên nhưng cũng không có khả năng kết ra tiên đào chứa đựng lượng lớn linh khí như thế."
"Hiện nay những thực vật có thể nhìn thấy dường như đều hấp thu tà khí, ngya cả Tiên đào viên này cũng không ngoại lệ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Trong âm thanh nghị luận, mọi người lục tục đi ra đào viên, cũng phát hiện được một cái vấn đề, những cây đào ở giữa đào viên này đều tương đối cao, xung quanh thì đều tương đối thấp.
Có người đứng ở trước một gốc cây đào còn chưa cao bằng thân người, gạt đẩy nhìn nhìn.
Mọi người đi ra khỏi quay nhìn lại đào viên, đại khái đã biết được là chuyện gì xảy ra, có khả năng trước đây đào viên vốn là không lớn như vậy, sau khi quả đào rơi xuống cơ duyên trùng hợp lại lục tục mọc lên cây đào mới, tứ đó mới dần dần mở rộng đến diện tích lớn như vậy.
Mọi người ngoại trừ tiếp tục phát ra một phen cảm khái thì cũng không dừng lại tại nơi này, dù sao nơi đây cũng là tiên gia động phủ, có khả năng còn có thứ càng tốt hơn chờ bọn họ đi phát hiện.
Thật vất vả đi tới được Tiểu Vân gian trong truyền thuyết, mọi người đều rất kỳ lạ và phấn khích, dục vọng dò xét đều rất mạnh.
Ngoại trừ sư huynh đệ ba người Dữu Khánh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía đào viên, những người khác đều nhất tâm về phía trước.
Một đám người đi đến phía trên thung lũng, đột nhiên rối loạn, đột nhiên hỗn loạn ào ạt lướt đi.
Trên đỉnh núi phía trước xuất hiện một mảnh cung điện, cho dù bị cây cối che phủ cũng khó giấu giếm được sự đổ nát của nó, còn có thể nhìn ra được nó đã từng to lớn.
Năm đó dù cho không phải là cung điện tiên nhân ở lại thì nhất định cũng không phải là nơi bình thường.
Nói đơn giản một chút, có khả năng rất lớn có lưu lại di vật của tiên nhân, các phương nhân mã đương nhiên là trước tiên đến đó rồi nói tiếp, cứ như thế ào ạt chạy đi như ong vỡ tổ.
Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh trái lại vẫn còn sững sờ tại nguyên chỗ, không giống như những người khác, không thể làm được động tác nhất trí, ngược lại có phần bị cảnh tượng này làm cho sững sờ.
Đột nhiên được tự do rồi? Đột nhiên không còn có người nào quản nữa rồi?
Ba người hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện còn có một người dừng lại tại nguyên chỗ, một thân hồng y Liễu Phiêu Phiêu, đang nhìn bọn hắn chằm chằm.