Cho dù nghe được gia gia nói ra một đống đạo lý như thế, nhưng Văn Hinh vẫn là cảm thấy sợ hãi, tự nhiên mà cho rằng, mình chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể gánh chịu trách nhiệm của nam nhân, Văn thị với một phần gia nghiệp lớn như vậy, mình chỉ là một nữ nhân làm sao có khả năng gánh vác được?
Sự sợ hãi và thương tâm bởi kịch biến trước mắt, còn có sự hoảng hốt đối với tương lai, đồng thời hiện lên trong lòng, ấp ủ trở thành áp lực khó tả thật lớn.
Nàng vẫn luôn được bảo hộ rất tốt, giờ đột nhiên phải thừa nhận áp lực lớn như vậy, tâm tình chỉ còn từ "Kinh sợ" để có thể hình dung.
Nàng lắc đầu: "Gia gia, Hinh nhi làm không được, Hinh nhi làm không xong, gia gia ngài sẽ khỏe, ngài nhất định sẽ khỏe." Tiếp đó quay đầu lại cầu xin với Văn Khôi: "Khôi gia gia, nhanh tìm đại phu, nhanh tìm đại phu cứu gia gia a!"
Văn Khôi buồn bã không nói.
Văn Mậu: "Gia gia không chống được nữa rồi, đừng cho gia gia chết không nhắm mắt. Nha đầu, để cho ngươi kế thừa vị trí gia chủ không phải là hành động qua loa không cẩn thận, mà là đã trải qua trường kỳ cân nhắc và đánh giá mới làm ra được quyết định gian nan này. Gia gia đã quan sát ngươi nhiều năm, ngươi được, nỗ lực lấy dũng khí, dựa vào tâm tính và đầu óc của ngươi, có thêm thời gian nhất định có thể gánh vác được trách nhiệm.
Sớm trước đây sở dĩ không nói cho ngươi biết những điều này, cũng là vì bảo vệ ngươi, nếu không ngươi tất sẽ trở thành cái đích cho mọi người công kích, nếu không lần này ngươi là tránh không được một kiếp này.
Đừng khóc, việc đã đến nước này, khóc cũng vộ dụng, phải đối diện, một ít lời nói, ngươi phải nhớ kỹ.
Ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu gia gia đã đưa ra quyết định, nếu đã quyết định đem Văn thị giao cho ngươi, thì có nghĩa là đại biểu toàn bộ Văn thị làm ra quyết định cực kì quan trọng liên quan đến vận mệnh của Văn thị gia tộc.
Tương lai, ngươi sẽ có nhà của chính mình, cũng sẽ có con của chính mình, nếu tương lai một ngày nào đó ngươi muốn đem gia nghiệp Văn thị truyền cho hậu nhân của chính mình, chỉ cần ngươi có thể làm được, thì cũng không sao. Trên đời không có gia tộc mãi không điêu linh, sớm muộn đều sẽ biến mất.
Đối với Thanh Liên sơn mà nói, dù cho bọn họ từ lâu đã chán ngấy Văn thị, cũng phải yêu thương danh tiếng, nếu người của chính Văn thị tự mình đem nghìn năm truyền thừa giày vò đứt đoạn, đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là chuyện có cũng được không có cũng chẳng sao. Gia gia cũng là lợi dụng tâm tính đó của bọn họ, mới đưa nhữ nhân là ngươi đẩy lên vị trí người thừa kế.
Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy trong đám hậu nhân Văn thị có người đáng giá giao phó gia nghiệp Văn thị, và ngươi cũng nguyện ý nhường cho hậu nhân Văn thị tiếp tục chấp chưởng thì, cũng được!
Ngươi đem gia nghiệp truyền cho hậu nhân của mình, hậu nhân của ngươi sẽ ghi khắc công lao khai sáng sự nghiệp của ngươi. Ngươi đem gia nghiệp truyền cho hậu nhân Văn thị, hậu nhân Văn thị cũng tất nhiên sẽ tôn sùng công đức của ngươi. Gia gia không có thể chiếu cố tốt cha mẹ ngươi, bây giờ cũng không có cơ hội tiễn ngươi xuất giá, đây xem như là gia gia đưa cho ngươi một phần của hồi môn sau cùng đi!
Còn có rất nhiều chuyện, gia gia đều ghi lại tại trong mật thất địa đạo, giới chỉ trên tay ngươi có thể mở ra mật thất, đi vào trong đó lý giải toàn bộ bí mật của gia tộc này."
Văn Hinh nghe mà mơ hồ, nước mắt rơi như mưa, dần dần khóc không thành tiếng, cầm lấy tay lão, "Gia gia, là ai hại chúng ta, vì sao lại hạ độc thủ đối với chúng ta như vậy?"
Văn Mậu: "Ngươi không nên thương tâm, cũng không nên khổ sở, đây là nghìn năm số mệnh của Văn thị ta, mỗi thời điểm khi gia nghiệp truyền thừa, các loại chuyện ngạc nhiên chuyện cổ quái đều có xảy ra, tinh phong huyết vũ trái lại không tính là cái gì. Hung thủ là ai, ngươi sẽ nhìn thấy. Khôi tử..."
Văn Khôi tới gần cúi người, "Lão gia."
"Khụ..." Văn Mậu trong miệng sặc ra một chút máu, "Ngoại nhân là không thể dễ dàng tại bên trong Văn phủ làm ra loại thủ đoạn này, tất có nội tặc! Phòng ngày phòng đêm, tặc nhà khó phòng, bây giờ còn chưa rõ ràng được tình trạng như thế nào, cũng không rõ ràng được bên trong đến tột cùng có bao nhiêu người tham dự vào việc này, bên trong người của Thanh Liên sơn có người nào cuốn vào hay không chứ?
Sau khi ta chết, thân phận của ngươi khó mà khống chế cục diện, nếu như ngươi tuyên bố nha đầu nữ nhân này là người thừa kế của Văn thị thì cũng không có người sẽ tin tưởng, trái lại sẽ nghĩ lầm ngươi có ý đồ, người mưu đồ gây rối tất nhiên sẽ nhân cơ hội đẩy ngươi cùng nha đầu vào chỗ chết.
Khôi tử, trước khi thông báo tin ta chết, hãy bí mật đưa nha đầu vào địa đạo, nếu không nha đầu có khả năng sẽ có nguy hiểm, Chưởng môn không đến chủ trì cục diện, trước khi chưa thể chấn nhiếp được bọn xấu thì không nên để nàng hiện thân."
Văn Khôi: "Được. Chỉ là, lão nô có điểm lo lắng, vạn nhất khi Chưởng môn Thanh Liên sơn chạy tới nơi lại thay đổi thái độ, thì làm thế nào cho phải? Tiểu thư sợ là sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục."
Văn Mậu hữu khí vô lực nói: "Không cần nhiều suy nghĩ, Thanh Liên sơn nếu dám nuốt lời, tự có cao nhân xuất thủ dẫn nha đầu đi, Thanh Liên sơn ngăn không được. Sẽ có người đưa nha đầu đến chỗ Vũ Văn lão tiên sinh, dựa vào sức ảnh hưởng của Vũ Văn lão tiên sinh, Thanh Liên sơn còn không dám tùy ý làm bậy, có thể bảo đảm cho nha đầu bình an!"
Thấy lão gia tử đã có lưu hậu chiêu, nỗi lòng có chút hỗn loạn của Văn Khôi ổn định lại, gật đầu nói: "Lão nô đã minh bạch rồi."
"Hinh nhi..."
"Gia gia."
"Trước lúc Thanh Liên sơn Chưởng môn chưa tới, trốn ở trong địa đạo, nghìn vạn lần không nên đi ra."
Mặt đầy nước mắt, Văn Hinh có chút không hiểu ra sao, địa đạo gì chứ?
Sắc măt Văn Mậu đột nhiên có cảm giác như mặt mày hồng hào trở lại, ánh mắt trở nên sáng ngời, âm thanh nói chuyện rõ ràng hơn không ít, "Hinh nhi, trước khi sự tình xảy ra, ngươi đột nhiên rời tiệc, đột nhiên bị Tống Bình Bình gọi đi là chuyện gì xảy ra?"
Văn Hinh gạt lệ, "Bình Bình tỷ nói có thứ thú vị cho ta xem."
"Thứ gì?"
"Chưa thấy được. Đi đến trong đình bên hồ, Bình Bình tỷ nói chờ chút nữa sư huynh của nàng sẽ cầm đồ vật tới, chưa đợi đến khi thấy đồ vật thì chuyện đã xảy ra."
Văn Mậu nhắm mắt thở dốc một hồi, cuối cùng nhắm mắt lại nói: "Khôi tử, khi nha đầu tại trong địa đạo phải có người đưa cơm, Tống Bình Bình, bảo nàng ta bí mật đưa cơm cho nha đầu."
"Vâng." Văn Khôi ngoài miệng đáp ứng, trong mắt lại có thần sắc kinh nghi, bí mật của địa đạo, Tống Bình Bình cũng không phải là người thích hợp bảo thủ bí mật này, đây chính là sau chuyện thì đem nàng ta xử quyết rồi a? Cho nên nhịn không được hỏi một câu, "Lão gia, cần giải quyết tốt hậu quả sao?"
Văn Mậu: "Có lòng thủ hộ nha đầu thì tự sẽ không có việc gì. Có muốn giải quyết tốt hậu quả hay không, có một số quyết định tương lai giao cho nha đầu tự mình quyết định..." Âm thanh nói chuyện càng ngày càng nhỏ, sau cùng không còn có âm thanh, cũng không còn có động tĩnh, ngoại trừ vết máu ngoài miệng, giống như là đang ngủ vậy.
Nắm tay gia gia, Văn Hinh đã nhận ra điểm gì, kinh sợ mà nhìn gia gia, không dám lên tiếng, giống như rất sợ quấy rầy gia gia ngủ.
Trái lại Văn Khôi thử kêu: "Lão gia, lão gia..." Ông ta chậm rãi đưa tay đi thử thử hơi thở của Văn Mậu, phát hiện Văn Mậu râu tóc bạc trắng đã không còn hơi thở, lúc này ngửa mặt lên trời thở dài, ngay lập tức lui về phía sau mấy bước, quỳ xuống dập đầu mấy cái, tính là kết thúc tình cảm làm nhiều năm chủ tớ.
Không đợi Văn Hinh bùng phát tâm tình sau cùng, ông ta lại cấp tốc đứng dậy căn dặn, "Tiểu thư, nơi đây tuy rằng là nhà của ngươi, nhưng lúc này đối với ngươi mà nói, cái nhà này mới là địa điểm nguy hiểm nhất thế gian. Ngươi phải im lặng, không thể để cho người nào biết rõ lão gia đã tạ thế rồi. Thời gian không còn nhiều nữa, ngươi phải cắn chặt cái này, mau đi cùng ta..."
Cũng không quản Văn Hinh có nguyện ý hay không, ông ta trực tiếp cầm lấy một cái khăn mặt nhét vào trong miệng Văn Hinh, đề phòng nàng bật khóc thành tiếng, sau đó cưỡng ép đem Văn Hinh rên rĩ nức nở kéo đi...
Một khu vườn, trong trong ngoài ngoài đột nhiên trở nên ánh lửa rừng rực, đột nhiên bị một đám người vây kín.
Bên trong vườn, đẩy cửa đi ra, Hữu Lăng La vừa nhìn thấy cảnh tượng hiện trường quan binh và nhân thủ ăn mặc thường phục chen lẫn nhau, nhíu trán.
Một gã quan viên đi ra, "Ngươi chính là chấp sự Hữu Lăng La của Bích Hải Thuyền Hành?"
Hữu Lăng La trầm giọng nói: "Là ta! Các ngươi tự tiện xông vào tư trạch, ý muốn như thế nào?"
Quan viên kia mặt không biểu tình nói: "Văn phủ gia yến, đột nhiên bị người hạ kịch độc, ngay cả Văn thị gia chủ cũng mạng tại sớm tối, có chút tình huống cần tìm các ngươi hỏi rõ, làm phiền các ngươi đi theo chúng ta một chuyến."
"Cái gì?" Hữu Lăng La kinh hãi, "Văn Mậu cũng trúng độc rồi?"
Quan viên kia phất tay quát lớn: "Toàn bộ mang đi!"
Một đám quan binh xông lên như sói như hổ đem đám người Hữu Lăng La vây lại, Hữu Lăng La ra hiệu cho thủ hạ không được phản kháng, cứ như vậy ngoan ngoãn bị dẫn đi...
Một nhà khách sạn trong thành cũng bị quan binh bao vây, ngoài đại môn khách sạn tụ tập một đám người xem náo nhiệt.
Tần Quyết và Thôi Du cũng bị quan binh xô đẩy đi ra, cũng đồng dạng không có phản kháng, trước mắt bao người bị áp giải đi...
Văn phủ Nhị phòng, nằm ở trên giường, sắc mặt Văn Quách Thị tái nhợt, còn rất khó nhìn, chỉ là người xem như đã hồi phục trở lại.
Nha hoàn của ả từ ngoài cửa bước nhanh tới, nhỏ giọng bẩm báo: "Phu nhân, xác định rồi, gia chủ đã đi rồi."
Đôi mắt Văn Quách Thị lập tức sáng ngời, lúc này giãy giụa bò dậy, "Đi!"
Bên trong một chỗ đình viện, trên mặt đất bày đầy thi thể, quản gia Văn Khôi đứng ở giữa một đám thi thể nhìn quanh, cũng nhịn không được trên mặt hiện lên tràn đầy thê lương, thật sự là quá thảm rồi.
Đại phòng kể từ gia chủ Văn Kiến Đường đến phu nhân Văn Dung Thị, đến ba con trai một con gái cùng con rể, còn có mấy đứa cháu trai, cháu gái, cháu ngoại, cũng không có thể cứu chữa được, đều chết rồi, kể cả tân khoa Tiến sĩ Văn Ngôn An ở trong đó.
Gia chủ Nhị phòng Văn Kiến Minh, nữ nhi Văn Tuệ, con rể, và cháu trai ngoại cùng cháu gái ngoại, đều là sắc mặt xanh đen yên tĩnh nằm ở trên đất.
Gia chủ Văn Mậu gả ra ngoài hai nữ nhi, hai con rể, cùng với mấy ngoại tôn và ngoại tôn nàng dâu, còn có ngoại tôn nữ cùng ngoại tôn nữ tế, lại thêm một đám chắt trai, gần ba mươi người cũng lẳng lặng nằm một vùng.
Tổng cộng chết đến năm mươi người, con cháu của Văn Mậu cơ hồ toàn quân bị diệt.
Nghe được bẩm báo tình huống, Văn Khôi chợt kinh nghi hỏi: "Nhị phòng, phu nhân cùng hai vị thiếu gia cũng như vợ con đều được cứu lại rồi?"
"Đúng vậy." Một gã hộ vệ giải thích: "Đã dò hỏi qua, vạn hạnh trong bất hạnh, trước khi khai yến bọn họ đã ăn không ít, trên yến hội cũng không ăn gì nhiều, có khả năng bởi vậy mà trúng độc tương đối nhẹ, xem như cứu lại được."
Văn Khôi lập tức có điều hoài nghi, nhưng mà quay đầu lại nhìn thấy thi thể gia chủ Nhị phòng, lại nhìn thấy thi thể của nữ nhi con rể cùng tiểu hài tử củaNhị phòng thì lại trở thành nửa tin nửa ngờ.
"Sau khi dùng gia súc nếm thử, trên cơ bản đã xác định được phương thức độc phát. Tại yến hội, độc trong rượu và thức ăn vẫn là kiểm tra không ra, không phát tác căn bản không có độc, một khi bị độc khói xúc tác, lập tức biến thành kịch độc chí mạng."
Văn Khôi gương mặt căng ra, cũng đã xác định nguyên nhân Văn Hinh tránh thoát được một kiếp, nói: "Đã bắt được người đốt lửa thả khói chưa?"
Hộ vệ đáp: "Đã bắt được rồi, chính là hai hạ nhân phổ thông, cũng bị trúng độc, khi chúng ta tìm đến thì đã rơi vào hôn mê, trên cơ bản đã không còn hơi thở. Độc thủ phía sau màn thiết kế xảo diệu, trước tiên để cho bọn hắn trúng cùng một loại độc, đợi bọn hắn châm lửa đốt cháy độc dẫn thì tất nhiên là đầu tiên hít vào, chờ phía bên yến hội kịp phản ứng lại, tìm đến bọn họ thì đã muộn rồi, đã bị diệt khẩu rồi, không người biết được là ai bảo bọn họ đi đốt lửa. Rất có khả năng ngay cả chính bọn hắn cũng không biết mình đã tham dự chuyện gì."