"Vâng, lão nô sẽ phái người giám sát chặt chẽ, canh phòng nghiêm ngặt tránh để bọn hắn làm ra chuyện gì."
Văn Khôi đáp, kì thực trong lòng rõ ràng, nguyên nhân lão gia không hành động thiếu suy nghĩ không phải tại văn hội gì đó đã sắp tới, mà tại Thanh Liên sơn.
Văn hội chỉ là sự tình liên quan thể diện của lão gia, dù có lớn một chút thì cũng chỉ là sự việc liên quan thể diện của Văn gia mà thôi, mà chuyện Thanh Liên sơn lại là quan hệ tới nền tảng của gia tộc.
Đệ tử Trâu Vân Đình của Thanh Liên sơn và Ngưu Hữu Khánh kia có tình huống không bình thường, chỉ sợ đã khiến cho lão gia cảnh giác.
Lão gia càng muốn biết chỉ sợ là việc phía sau chuyện đó Thanh Liên sơn có sắm vai gì hay không.
Vì thế, lão gia không tiếc thuận nước đẩy thuyền, góp cả cháu gái của mình vào làm mồi, để cho Ngưu Hữu Khánh kia tiến vào Ngọc viên...
Ban đêm tại Nính Châu thành, sự phồn hoa của nó không kém hơn Cẩm Quốc kinh thành, nếu thật sự so sánh với nhau, bởi vì tại kinh thành có rất nhiều cấm kỵ, sự náo nhiệt về đêm e rằng còn không bằng thủ phủ Ninh châu. Mà Ninh châu bởi vì khí hậu rất tốt cùng vị trí địa lý ưu việt, vốn là khu vực giàu có hàng đầu Cẩm Quốc.
Văn thị có thể tại bên trong châu thành này chiếm cứ một diện tích to lớn như thế để xây dựng phủ đệ, cũng quả thực bất phàm.
Đêm tối ngoài phủ rất náo nhiệt, bên trong phủ thì tương đối thanh tịnh, khắp nơi đèn đuốc mờ tối.
Bên trong Ngọc viên, Dữu Khánh đốt đèn lồng đi tuần tra, đem những nơi cần phải đốt đèn chiếu sáng đều thắp sáng lên.
Cho dù biết rõ mình tại Văn phủ đã lưu không được bao lâu nữa, nhưng việc phải làm thì vẫn cứ phải làm, cũng không cảm thấy hèn mọn, dù sao lúc trước đã làm lâu như vậy rồi.
Khi thắp xong đèn lồng trở về thì phát hiện ngoài hiên các có một bóng người, đến gần nhìn xem thì phát hiện là tiểu Hồng, chỉ thấy tiểu Hồng đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui, cũng không biết tại suy nghĩ cái gì.
Trông thấy hắn trở về, tiểu Hồng dừng lại chờ đợi.
Dữu Khánh đưa đèn lồng chiếu chiếu lên mặt nàng, hỏi: "Có việc?"
"Ai, đáng ghét!" Tiểu Hồng một tay đẩy ra đèn lồng của hắn ra, bạc giận, cảm giác giống như đối phương đang đùa giỡn mình.
"Ách..." Dữu Khánh đành phải đem đèn lồng dời đi, hỏi tiếp: "Có việc?"
Tiểu Hồng chắp tay sau đít, chu miệng, trên thân lắc lư xoay tới chuyển lui, mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, cất tiếng hừ hừ, sau cùng lấy giọng điệu kiêu căng báo cho biết, "Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất không nên có suy nghĩ làm việc gì lung tung không an phận, giữa nam nữ hạ nhân trong phủ cũng là không thể cẩu thả, không được chủ nhân cho phép thì người nào cũng không thể miễn cưỡng người nào, không nên cho rằng ta dễ bắt nạt, hừ!" Dứt lời hừ lạnh một tiếng rồi vung tay rời đi.
Dữu Khánh lúc đầu cho rằng nàng ta là đang nói sự việc giữa mình và Văn Hinh, cho rằng Văn Hinh đã nói cho nàng ta biết cái gì, về sau lại thì bị làm cho hồ đồ rồi, giữa mình và tiểu Hồng hình như cũng không có cái gì đi? Không hiểu ra sao, mù mờ, cứ thế mà bị làm cho không hiểu là có ý gì.
"Cô nàng nha hoàn này nói lung tùng cái gì vậy chứ?"
Thì thầm một câu xong, Dữu Khánh giơ đèn lồng lên chiếu chiếu, còn định đuổi theo hỏi một chút là có ý gì, nhưng cuối cùng là bởi vì tâm tình hôm nay không tốt mà bỏ qua rồi.
Xách theo đèn lồng trở về bên trong phòng nhỏ nơi hiên các, thắp sáng ngọn đèn, thổi tắt đèn lồng treo lên trên vách tường, lúc này mới ngồi vào bàn quan sát Đầu To.
Đầu To cũng không biết thế nào rồi, cả một ngày hôm nay cũng không có bò lên người hắn.
Đầu To y nguyên tựa tại một góc bàn, cả một ngày tựa hồ lẳng lặng nằm úp sấp tại đó không động đậy qua một lần, bụng vẫn còn tròn trịa, chỉ là rõ ràng đã nhỏ đi không ít.
Thật có điểm hoài nghi có phải là chết rồi hay không, bắt lên nhìn nhìn, phát hiện vẫn còn đang sống, đành phải thả lại trên bàn.
Dữu Khánh có thể cảm giác được, tình trạng Đầu To như vậy, khẳng định là bởi vì ăn bậy thứ gì đó, cái bụng ăn no này rất rõ ràng.
Đến tột cùng sẽ thế nào, phải xử lý như thế nào, hắn cũng tìm không được người thích hợp để giải đáp, dưỡng Hỏa Tất Xuất, giống như Vân Hề nói, mình có thể là người đầu tiên, hẳn là cũng tìm không được bài học người đi trước, then chốt là việc này cũng không tiện tìm người hỏi thăm.
Đầu To lại không thể trực tiếp giao tiếp.
Không có cách nào, dù sốt ruột đến mấy cũng chỉ có thể là tùy ý Đầu To tự mình chống chọi rồi.
Bây giờ, tại trong lòng hắn, Đầu To được định giá rất cao, hắn cũng chỉ có thể ở trong lòng cầu khẩn Đầu To có thể không có việc gì.
Sau khi rửa mặt, vô tâm tu luyện, Dữu Khánh nằm ở trên giường, tại trong bóng tối trợn mắt nhìn, suy nghĩ sự xung động lúc ban ngày, sau đó tâm tình hối hận lại dâng lên.
Tình hình biểu lộ cõi lòng với Văn Hinh một mực lặp lui lặp tới dằn vặt ở trong đầu.
Hối hận nhất chính là không rõ vì sao mình lại hội lấy ra danh Thám Hoa lang để nói chuyện, dựa vào thân phận của A Sĩ Hành để đối phương nhả ra thì phải làm thế nào đây? Dù cho thật sự cùng nhau rồi, sớm muộn gì nàng cũng sẽ phát hiện Dữu Khánh hắn là một tên lừa đảo...
Trong thư phòng, ngồi ở trước án, Văn Hinh nhu tĩnh và phiền muộn, một mực thủ tại trước hai bức chữ, một bức Ngũ ca dùng số tiền lớn mua về, một bức nàng từ Tạp vật viện đánh cắp tới.
Một màn thổ lộ lúc ban ngày cũng luôn luôn quanh quẩn tại trong đầu óc nàng.
Nàng rõ ràng nhớ kỹ, đối phương thiếu một chút đã nói ra thân phận chân thực, một khắc đó nàng cảm nhận được chính là bất an.
Một khi để cho đối phương thổ lộ thân phận chân thực, với thân phận của nàng làm sao có khả năng qua lại với một nam nhân không phải là gia phó.
Điều này làm cho sự sám hối trong nội tâm nàng kéo dài không dứt, một ít ý nghĩ xung động về phương diện tình dục vượt quá ra ngoài lễ giáo của nàng, nàng cảm giác được sự tàn ác của mình.
Đối phương nói ra bốn chữ "Xa chạy cao bay", càng là khiến nàng sinh ra chấn động vô cùng mãnh liệt, Thám Hoa lang danh dương thiên hạ, thiên hạ đệ nhất tài tử lại nói ra lời nói muốn dẫn nàng bỏ trốn!
Khó mà tưởng tượng được, nàng dâng trào cảm xúc khó bình, tâm tình nàng đến bây giờ vẫn y nguyên khó mà bình tĩnh lại.
Chuyện này đối với nàng mà nói, giống như một giấc mộng, là mộng đẹp, một giấc một rất đẹp, đẹp nhất.
Nhưng chính tay nàng bóp chết cơn mộng đẹp này.
Một khắc đó, nàng thật sự hi vọng mình không có hôn ước tại thân.
Nếu như không có hôn ước, liền sẽ tới với vị kia đã nguyện ý bỏ xuống tất cả kiêu ngạo nói ra lời nói như vậy với nàng, nàng nguyện ý vì lựa chọn của mình mà trả bất cứ giá nào, không tiếc tất cả cùng hắn bỏ trốn.
Nhưng mà hiện thực chính là hiện thực, không quản nàng lúc trước từng có gặp qua Vũ Văn Uyên hay không, không quản tướng mạo Vũ Văn Uyên như thế nào, cũng không quản mình có thích hay không, nếu đã là hôn ước do trưởng bối trong nhà định ra, vậy thì nàng nhất định phải tuân thủ.
Không quản tương lai tốt hay xấu, nàng biết rõ mình cần phải tuân theo lễ giáo, cần phải trở thành thê tử của Vũ Văn Uyên, nữ nhân không phải đều là như vậy sao?
Huống hồ trong lòng nàng mơ hồ rõ ràng, Vũ Văn lão gia tử có không ít học sinh làm quan trong triều, có người thậm chí là thân cư địa vị cao, trong gia tộc rất nhiều rất nhiều người là không hi vọng cọc hôn sự này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Năm đó khi gia gia đính hôn cho nàng, từng kín đáo cho nàng biết, không quản nàng có nguyện ý hay không, đây đều là nàng vì gia tộc nghìn năm truyền thừa mà đáp tận trách nhiệm...
----- bachngocsachcom -----
Ba ngày, phía bên Phiền Vô Sầu Phiền trưởng lời nói có uy tín, nói ba ngày thì ba ngày, Tống Bình Bình và Trâu Vân Đình cùng nhau đưa Tử Long trở về.
Tiểu cẩu sợ là đã rất đói bụng, đói đến mức nằm úp sấp ở trong lồng, tứ chi đều đang lạnh run rẩy, vừa nhìn thấy Văn Hinh liền gào thét đau khổ kêu gọi, nước mắt lưng tròng lao ra.
Hình ảnh đó thực sự có thể nói là thương cảm, Văn Hinh nhanh chóng cầm thức ăn cho nó ăn.
Làm gì còn có cái gì mà thích ăn hay không thích ăn, "Cẩu lương" mà lúc trước tiểu cẩu chán ghét, lúc này thì nhào tới ngao ngao kêu to mà ăn, nhai nuốt ngấu nghiến, vị đạo gì gì đó đã không trọng yếu nữa rồi, chỉ cần có ăn là được.
Thừa dịp cơ hội này, Dữu Khánh dùng ánh mắt ra hiệu với Trâu Vân Đình.
Hai người một trước một sau lần lượt thoát khỏi những người vây quanh tiểu cẩu rời đi, đi đến bên cạnh nhà thủy tạ.
Từ xa nhìn lại, Dữu Khánh giống như đang hầu hạ Trâu Vân Đình.
Âm thầm quan sát bốn phía, Trâu Vân Đình nhỏ giọng phẫn hận hỏi: "Không phải người đã nói mọi người duy trì khoảng cách, ta không tìm ngươi, ngươi cũng không tìm ta sao? Ngươi có biết xung quanh Ngọc viên này có bao nhiêu đôi mắt hộ vệ đang nhìn chằm chằm hay không?"
Dữu Khánh: "Một chút việc nhỏ, giúp chút việc."
Trâu Vân Đình âm thầm cắn răng, nhưng cũng không có biện pháp, hỏi: "Chuyện gì?"
Dữu Khánh: "Ta muốn tiến vào Văn Xu các lật xem điển tịch tra tìm một ít thứ, giúp ta tìm một người có thể ra vào Văn Xu các."
Đã bỏ xuống nhi nữ tình trường, bắt đầu dứt khoát lưu loát làm chính sự rồi.
Trâu Vân Đình sửng sốt, không nghĩ tới là việc này, "Tra tìm cái gì?"
Dữu Khánh: "Chờ ngươi tìm được người thích hợp, đã xác định có thể đi vào, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Tại trước lúc sự tình còn chưa có xác định làm được, hắn không có khả năng nói ra cho mọi người đều biết.
Trâu Vân Đình nghi hoặc, "Đó là sùng văn chi địa của Văn thị, hơn nữa có cất kỹ rất nhiều sách cổ trân quý, không thích hợp cho người đến người đi, vì vậy mới định ra quy củ nghiêm ngặt, không có nguyên nhân chính đáng là rất khó đi vào. Đúng rồi, Văn Hinh là người tương đối dễ dàng đi vào trong Văn gia, ngươi trực tiếp tìm nàng không phải được rồi sao, hà tất quanh co lòng vòng tìm ta."
Dữu Khánh trong lòng nói thầm, một khi có tình huống, hạ thủ diệt khẩu ngươi tương đối tốt hơn một chút, ngoài miệng lại nói: "Lí do rất đơn giản, ta có nắm nhược điểm của ngươi, ngươi không dễ dàng để lộ bí mật."
Không nói lời nói dối, đó quả thực cũng là một trong những nguyên nhân, đối phương quả thực là người không dám dễ dàng tiết lộ bí mật của hắn.
Đã nói trắng ra như thế, Trâu Vân Đình khó chịu không nói gì.
Dữu Khánh lại nói: "Văn thị phụ thuộc vào Thanh Liên sơn, ngươi thân là đệ tử Thanh Liên sơn, tiến vào một cái phá tàng thư các cũng không được sao?"
Trâu Vân Đình: "Đệ tử Thanh Liên sơn không phải là không thể vào, nhưng tại trong nhà người ta thì phải tuân thủ quy củ trong nhà người ta, là trước tiên phải được sư phụ ta, người trưởng lão kia đồng ý rồi mới có thể tìm quản gia Văn Khôi lấy đến giấy cho phép. Lại nói, đệ tử Thanh Liên sơn tiến vào địa phương đó làm gì? Đột nhiên mở miệng thì rất khác thường, rất dễ dàng khiến cho sư phụ ta hoài nghi, sư phụ ta vị tất sẽ đồng ý, có đồng ý cũng sẽ bị nhìn chăm chú."
Gã rất bài xích, bởi vì trong lòng minh bạch, làm càng nhiều sẽ lún càng sâu.
Dữu Khánh lại không buông tha gã, "Vậy thì đi tìm người tình kia của ngươi. Nàng ta không phải có hai đứa con sao? Đều là chính tông tử tôn của Văn thị, vào xem sách không được sao? Bảo nàng nghĩ biện pháp xúi giục con trai của nàng đi vào tìm kiếm điển tịch. Nếu là ngươi cảm thấy ngươi đi không thuận tiện tìm kiếm, ta đây tự mình đi tìm nàng thương lượng, chính ngươi nhìn mà làm."
Khuôn mặt Trâu Vân Đình sầm xuống...
"Di, hai bọn họ đang tại đó làm gì?"
Đang vây xem tiểu cẩu ăn, Tống Bình Bình chợt nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy sư huynh và tên gia đinh kia đang nói chuyện với nhau, không khỏi hiếu kỳ.
Tiểu Hồng không cho là đúng, "Nói chuyện đi."
Gió nhẹ thoang thoảng chập chờn làn váy, duyên dáng yêu kiều, Văn Hinh thuận thế nhìn qua, ngóng nhìn, trong mắt lộ ra tình cảm phức tạp.
Từ sau ngày hôm đó, Dữu Khánh và nàng chạm mặt nhau, đều không nói lời nào, ánh mắt hai người đều không có đối nhau, thậm chí là tận lực tránh cho giữa hai bên có bất cứ giao lưu gì, nhưng đều sẽ tại khi đối phương không chú ý đến mình thì sẽ lặng lẽ ngóng nhìn đối phương.
Đã từng, nàng chỉ là thuần túy ngưỡng mộ người nào đó, bị tài hoa của hắn làm cho kinh diễm, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng người nào đó có quan hệ vượt quá, nhưng Dữu Khánh đã đánh vỡ sự thuần túy kia, khơi dậy tâm hồn nàng rung động, tựa như đánh vỡ một cái miệng cống, khiến ý nghĩ của nàng thường xuyên không tự chủ được mà suy nghĩ về phương diện đó, cũng khiến nàng rơi vào sự giày vò nào đó, cuộc sống hàng ngày khó an.
Dữu Khánh tuy rằng không nói, nhưng Văn Hinh lại khó giải thích mà rõ ràng cảm giác được, đối phương sắp đi rồi, bởi vì nàng, phải ly khai nàng, phải ly khai Văn thị, sau khi chia tay sẽ vĩnh viễn không gặp lại nữa.