Bán Tiên

Chương 231: Nhã tặc





Dữu Khánh chỉ có thể giải thích, "Vừa rồi nhận được thông báo, bảo đi lĩnh đồ, nhỏ chỉ đi ra ngoài một chút liền lập tức trở về, cũng không chậm trễ quá lâu, trước sau cũng chỉ một khắc thời gian. Bình thường cũng cần phải đi ra ngoài một chút, nhỏ một ngày ba bữa còn phải đến nhà ăn lấy cơm." Dứt lời thể hiện cho thấy trên tay đang ôm hai đôi giày vải, chứng tở quả thực là lĩnh đồ.

Từ khi hắn vào cửa, Văn Hinh liền đã chăm chú theo dõi tỉ mỉ quan sát hắn, lúc này nhìn đôi giày vải rẻ tiền vô cùng phổ thông trên tay hắn một cái, lại nhìn trên người ăn mặc trang phục hạ nhân, trong đôi mắt sáng hiện lên vẻ nghi hoặc.

Tống Bình Bình trừng mắt, "Ôi chao! Ngươi còn dám tranh luận với ta?"

Dữu Khánh trong lòng đang ‘ân cần thăm hỏi tổ tiên’ nàng ta, ngoài mặt thì vội nói: "Không có không có, nhỏ không dám."

Văn Hinh nhanh chóng kéo ống tay áo Tống Bình Bình lại, hỗ trợ đỡ lời, nói, "Thông báo hắn lĩnh đồ, hắn không thể không đi, hắn cũng là không có cách nào, đi ra ngoài một chút cũng không có việc gì." Tiếp đó lại áy náy nói với Dữu Khánh: "Không có việc gì, chúng ta chính là sợ Tử Long tại nơi đây quậy quá, ầm ĩ khiến ngươi sống không yên ổn, chính là tới đây nhìn xem, nếu như không có việc gì thì tốt, chúng ta liền không quấy rầy ngươi nữa rồi." Nói xong hơi khom người chào hỏi, rồi cáo từ.

Dữu Khánh hơi giật mình, đây là lần đầu tiên nữ nhân này nói với hắn nhiều lời như vậy, làm cho hắn đều có phần thụ sủng nhược kinh, cũng không biết có phải do mình gặp ảo giác hay không, cảm thấy hôm nay ánh mắt nữ nhân này nhìn mình tựa hồ đều có chút rất không bình thường, nói không rõ là ý vị như thế nào.

Nhìn theo Văn Hinh rời đi, trong lòng hắn có chút không thỏa mãn, hận không thể sớm chiều làm bạn, vội vã từ biệt thật sự là quá không thõa mãn đi, huống hồ ngay cả lời nói còn chưa nói được cái gì.

Tam tiểu thư đã vội vã rời đi, Tống Bình Bình và tiểu Hồng cũng đành phải đi theo.

"Trông nom cho tốt, có gì sơ xuất ngươi chịu trách nhiệm không nổi!" Khi rời đi thì Tống Bình Bình còn là hung hăng cảnh cáo Dữu Khánh một câu.

Bóng hình xinh đẹp của giai nhân đã biến mất, Dữu Khánh nhìn nhìn đôi giày ôm trong tay, "Ai!" Nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, thầm nghĩ, dù cho có cơ hội nói chuyện, sợ là cũng không biết nói cái gì.

Địa vị hai người khác biệt quá mức cách xa, hắn ngoại trừ tràn đầy phiền muộn, còn có thể làm thế nào, đi đóng cổng lại.

Trở lại phòng ngủ, bỏ giày xuống, nhìn thấy đống giấy nháp mình luyện viết bút, mới phát hiện lúc trước mình sơ sót, vậy mà không thu dọn liền rời đi, cần biết những chữ này là không giống với những chữ ghi trong sổ xuất nhập kho.

Có phần lo lắng không biết vừa rồi ba nữ nhân kia có nhìn thấy hay chưa, lúc trước thật sự là không nghĩ tới chỉ đi một chút thời gian như thế thì ba vị đã tới rồi, trọng điểm là nhận thấy người tới nơi này đều là loại tầng thứ gia đinh hạ nhân mà thôi, hắn cũng không còn căng thẳng thận trọng như trước, dù sao không phải người nào đều có thể nhận thức được sự tao nhã của hắn khi ở kinh thành.

Nhưng mà nghĩ lại một chút liền thấy thoải mái, đầu tiên là người ta vị tất đã nhìn thấy, dù cho có nhìn thấy thì có thể làm gì chứ, ba nữ nhân như thế nhìn thấy được lại có thể liên tưởng đến cái gì?

Thu dọn lại giấy nháp, cuốn lại vặn xoắn đứt thành nhiều đoạn, chuẩn bị chút nữa cho vào đống rưởi cùng nhau đổ đi...

----- bachngocsach -----

"Hinh nhi, ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Lo lắng cho Tử Long, luôn nhắc muốn đến xem chính là ngươi, không nhìn nó bao lâu đã vội vã muốn đi cũng là ngươi."

Tống Bình Bình đuổi theo Văn Hinh đang vội vã ly khai, lải nhải một phen lời bất mãn.

"Nhìn thấy Tử Long rất tốt, ta liền yên tâm rồi, không cần phải thủ tại đó." Văn Hinh gượng ép giải thích một câu, chỉ cảm thấy bàn tay nắm bắt cục giấy kia đã sắp bóp ra mồ hôi rồi.

Nàng đến tuổi này, một ít lễ giáo đã thâm nhập vào cốt tủy, nằm mơ cũng không nghĩ đến mình lại làm ra chuyện không cẩn thận lén trộm đồ vật của người ta.

Quả thực là không cẩn thận, chỉ cầm nhìn xem mà thôi, bị tiểu Hồng cất tiếng kêu gọi thì quên thả xuống, chờ kịp phản ứng lại thì chủ nhân đã trở về, chính cô ta hổ thẹn không dám lấy ra lại mà thôi, lúc này còn phải nói trong lòng chột dạ cỡ nào rồi.

Nghĩ đến việc chạy vào phòng ngủ nam nhân xa lạ trộm đồ, bên tai cũng nóng cả lên.

Càng thấp thỏm chính là, không biết chủ nhân trở về có phát hiện mình thiếu mất giấy nháp rồi hay không, có hoài nghi là nàng trộm rồi hay không.

Việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể an ủi mình, theo lý mà nói, không người nào tính toán xem mình đã viết bao nhiêu tờ giấy nháp đi?

Nàng biết rõ, biện pháp tốt nhất chính là lúc đó thành thật nhận sai rồi trả cho người ta, dù cho lúc đó có chút lúng túng thì cũng có hai đồng bạn hỗ trợ giải thích.

Nhưng nàng cảm giác mình giống như đã phát hiện được cái gì, lại là ma xui quỷ khiến không giao ra, làm một lần nhã tặc.

"Hừ, sớm biết vậy thì không cùng ngươi chạy tới chạy lui rồi." Tống Bình Bình bĩu môi thể hiện bất mãn, chợt thấy dáng vẻ Văn Hinh mặt đỏ tới mang tai, lập tức kinh ngạc hỏi: "Hinh nhi, ngươi làm sao vậy, mặt ngươi tại sao đỏ như thế, trong người không khỏe sao?"

Nghe được lời ấy, tiểu Hồng lập tức chạy tới gần nhìn, "Nha, tiểu thư không khỏe sao?"

Văn Hinh vội nói: "Không có không có."

Tống Bình Bình lập tức đưa tay, bắt lấy cổ tay Văn Hinh, muốn bắt mạch cho nàng.

Văn Hinh thiếu một chút bị hù dọa hồn phi phách tán, cục giấy kia tại trong lòng bàn tay, trong tình thế cấp bách vội vàng rụt tay lại, co tay về phía sau vội vàng tìm lí do biện giải, "Thật sự không có việc gì, chỉ là vừa rồi chồm hổm một chút, đứng dậy quá nhanh mà thôi."

"Để ta xem qua cho ngươi a, cũng không có mất cái gì."

"Không cần, thật sự không có việc gì."

"Hinh nhi, sắc mặt ngươi lúc trắng lúc đỏ, ngươi đừng làm ta sợ."

"Bình Bình tỷ, cầu ngươi rồi, ta thật sự không có việc gì."

"Nga, cảm giác ngươi là lạ."

"Ai!" Văn Hinh bất đắc dĩ than thở, phát con người nha, quả nhiên là không thể làm việc đuối lý.

Một nhóm trở lại Ngọc viên, tiểu Hồng thấy Văn Hinh bỏ qua các nàng sang một bên liền rời đi, lúc này gọi: "Tiểu thư, ngươi đi đâu, lập tức phải đến chỗ tộc trưởng dùng cơm rồi, trước tiên rửa mặt cái đi."

"Không cần rửa."

Ném xuống lời nói xong, Văn Hinh cất bước đi nhanh tiến vào thư phòng, cót két đem cửa đóng lại, dựa lưng vào cửa ôm lấy ngực thở phào ra một hơi, cuối cùng thoát khỏi sự khẩn trương.

Bên ngoài, Tống Bình Bình và tiểu Hồng hai mặt nhìn nhau.

"Tiểu thư nhà ngươi chính là có điểm là lạ, khẳng định có chuyện gì gạt chúng ta." Tống Bình Bình bất mãn hừ một tiếng.

Bên trong thư phòng, Văn Hinh nghiêng tai nghe nghe động tĩnh bên ngoài, nhẹ nhàng cài then kỹ lại, rồi mở cục giấy nắm trong tay đã bị mồ hôi lòng bàn tay nàng làm cho ẩm ướt, đi tới trước bàn mở ra, trải ở trên bàn, đưa tay vuốt vuốt mấy lần đều vẫn còn nhiều nếp nhăn, sau cùng dùng cái chặn giấy đè lại mới miễn cưỡng tính là bằng phẳng.

Sau đó đi tới bên cạnh giá sách, cầm lấy ống kim loại tròn kia, mở đầu, rút ra tấm giấy luyện chữ bút tích thực của Thám Hoa lang đã dùng hơn một trăm vạn lượng bạc mua về kia.

Bút tích thực mở ra đặt tại bên cạnh tấm giấy nháp phủ đầy nếp nhăn, vừa so sánh chữ viết hai bên, vẻ kinh nghi trong mắt càng thêm khó giải thích.

Sau đó tìm đến mấy chữ tương đồng, từng chữ từng chữ gấp lọc ra đặt sát vào nhau để so sánh, trong mắt dần dần toát ra sự kinh hãi, trong miệng bắt đầu thì thào tự nói, "Làm sao có thể, điều này sao có thể, không có khả năng. . ."

Khi tại Tạp vật viện cảm thấy giống, là vì đưa mắt nhìn qua phát hiện thần vận rất giống.

Mặc dù thời gian nàng tiếp xúc với bút tích thực của Thám Hoa lang chưa bao lâu, nhưng là đã chân tình đánh giá qua, thần vận trong chữ, nét dã tính và linh khí nội liễm kia đem tới cho người xem cảm giác rất đặc biệt.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi tại Tạp vật gian, nàng có thể vừa nhìn liền có thể sinh ra xúc động, chữ viết của một người dễ dàng bắt chước theo, nhưng mà thần vận thì khó có được.

Mà lúc này kết quả so sánh những chữ tương đồng lại là cả hình thái chữ viết và thần vận đều hoàn toàn giống nhau như đúc.

Thử hỏi nàng làm sao có thể không khiếp sợ.

Vẫn là câu nói kia, thần vận trong nét chữ của Thám Hoa lang rất đặc biệt, có người mô phỏng theo kiểu chữ hoặc chữ viết thì có thể lý giải, làm sao có khả năng ngay cả thần vận cũng có thể rất giống?

Lẽ nào là chữ của cùng một người hay sao?

Chính cô ta lại nhịn không được lắc đầu, nhịn không được yên lặng phủ định, vị Thám Hoa lang kinh tài tuyệt diễm, danh chấn thiên hạ kia làm sao có khả năng tại Văn phủ làm hạ nhân, tuyệt đối không có khả năng, mình làm sao có khả năng vừa mới có được bút tích thực của Thám Hoa lang liền có thể gặp gỡ bản thân Thám Hoa lang chứ, trên đời không có khả năng có chuyện trùng hợp như vậy đi.

Nhưng ánh mắt lại dừng tại trên hai bức chữ, sau đó trong thần sắc của nàng lại tràn đầy bối rối, như nói mớ, "Tại sao lại giống như thế chứ, là nhãn lực của ta có vấn đề sao?"

Cũng không biết đã ngây người bao lâu, nói chung trong thư phòng không đốt đèn giờ đã không nhìn thấy rõ chữ, bên ngoài chợt truyền đến tiếng tiểu Hồng gọi, "Tiểu thư, phải đi rồi, không thể để tộc trưởng chờ ngài."

Văn Hinh tỉnh thần, đáp một tiếng, "Được."

Ánh mắt dừng tại trên hai trang giấy, do dự một hồi, sau cùng dứt khoát xếp chồng lên nhau, cùng cuốn lại cất chung vào trong ống kim loại tròn.

Mở cửa thư phòng đi ra, bên ngoài sắc trời đã mờ tối.

Ba người lại cùng nhau chạy tới chính viện, nơi tộc trưởng ở.

Trên đường, Văn Hinh đột nhiên nói: "Tiểu Hồng, lúc trước Phùng quản sự không để cho Ngưu Hữu Khánh tới nội viện nuôi Tử Long, có phải nói là bởi vì Ngưu Hữu Khánh vừa mới tới nên không yên tâm hay không?"

Tiểu Hồng: "Đúng vậy, việc này không thể trách Phùng chưởng quỹ, thật sự là quy củ của Văn phủ, người vừa tới là không thể tiến vào nội viện, không thể tiếp xúc với người và sự tình quan trọng, chỉ có thể làm người hầu tại ngoại viện."

Văn Hinh: "Nói cách khác, lúc trước hắn cũng không phải là gia đinh của Văn phủ?"

Tiểu Hồng: "Khẳng định là mấy ngày hôm trước mới tuyển vào đi. Đại tế sắp tới, trong phủ điều đi rất nhiều nhân thủ đi làm việc, trong nhà thiếu người, mấy ngày hôm trước mới dán thông báo tuyển dụng."

Văn Hinh như có đăm chiêu mà khẽ gật đầu.

Tống Bình Bình: "Không phải đã để hắn trông nom Tử Long sao, yên tâm, không có việc gì, nếu hắn dám xằng bậy, xem ta trừng trị hắn như thế nào."

Ba người một đường đàm luận nói chuyện đi đến nội trạch chính viện, cũng là nơi ở của gia chủ.

Sau khi đi đến nơi, Tống Bình Bình và tiểu Hồng không có bồi Văn Hinh, hai người rẽ đến thiên viện, nơi đó có địa điểm dành cho các nàng ăn uống, đều không phải là lần đầu tiên tới.

Văn Hinh thì đi bái kiến gia gia, sau đó bồi gia gia cùng đi nhà ăn dùng cơm.

Trên bàn cơm, chỉ có ông cháu hai người ngồi dùng cơm, nhìn rất quạnh quẽ.

Đã đến tình trạng của Văn Mậu, đại đa số việc xã giao của Văn phủ đều không cần phải chính lão đứng ra, mà trong nhà, người có thể hàng ngày cùng ngồi ăn cơm với lão cũng chỉ có đứa cháu do lão nuôi lớn từ nhỏ.

Không phải là trong nhà không có người bồi lão, mà là lão không thích.

Nói cái gì mà người thân cách đời cũng phải phân biệt người nào, thân cũng là tuổi trẻ đơn thuần, người một đời lèo lái, không muốn nhìn thấy con cháu tâm tư không thuần, ngột ngạt.

Hôm nay Văn Hinh yên lặng dùng cơm, đa số thời gian là thất thần.

Còn là Văn Mậu chủ động đánh vỡ trầm mặc, cười hỏi: "Hinh nhi, hôm nay không có chuyện gì mới mẻ muốn kể cho gia gia nghe sao?"

Văn Hinh "Ừm" một tiếng, ngơ ngẩn qua loa, rõ ràng còn đang thất thần.

Văn Mậu dở khóc dở cười, trực tiếp gõ bàn lóc cóc, "Cơm cũng đã sắp nhét vào trong lỗ mũi rồi kìa."

"A?" Văn Hinh tỉnh thần nhìn lão, hỏi: "Gia gia, thế nào rồi?"

Văn Mậu hỏi ngược lại: "Ngươi đã thật lâu không có ngẩn ngơ như vậy rồi, đang suy nghĩ gì vậy chứ?"

"Ân?" Văn Hinh thoáng sửng sốt, hỏi: "Gia gia, Ngũ ca đâu, không phải nói cơm chiều sẽ tới đây bồi ngài cùng uống mấy chén sao?"

"Hôm nay không rảnh, phải đi bái phỏng nhà bàng chi dòng họ một cái, hôm nay đại khái là tại nhà cha vợ tương lai bồi cha vợ uống rượu rồi."

"Ngũ ca hôm nay có trở về không?"

"Nói bậy, còn chưa có thành thân, làm sao có thể qua đêm tại nhà người ta, nhà chúng ta ngay cả điểm gia giáo này cũng không có sao? Tối nay khẳng định sẽ trở về."

"Gia gia, ta không phải có ý đó."

"Hôm nay không yên lòng, sẽ không nói là ngươi đang nhớ Ngũ ca của ngươi đi?"

"Có chút việc muốn tìm Ngũ ca."

"Để xem, nếu là trở về sớm, ta sẽ cho người thông báo hắn đi tìm ngươi. Bây giờ tập trung ăn cơm đi, cô nương phải có dáng vẻ của cô nương chứ."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv