Người tới là một nam tử trung niên râu ngắn, sắc mặt vàng như nến, chính là lúc trước tại Cổ Trủng Hoang Địa truy tung nhóm người Diệu Thanh Đường - chấp sự Thôi Du của Giám Nguyên trai.
Dữu Khánh quan sát, cảm thấy lạ mặt, không hề có ấn tượng, không nhận biết, mà đối phương có thể mở miệng nói toạc ra lai lịch của mình, lại kèm thêm lời nói khác, không khỏi làm cho hắn kinh nghi, quay đầu lại nhìn về phía Tôn Bình, lộ ra ý dò hỏi.
Tôn Bình vừa nhìn thấy người đến liền biến sắc mặt, sau khi nghe được câu nói kia, lập tức trầm giọng nói: "Thôi Du, ngươi muốn làm gì?"
Thôi Du: "Tôn Bình, ta mời khách của ta, ngươi gấp làm gì?"
Dữu Khánh lập tức hỏi Tôn Bình, "Ngừi nào đây?"
Không nhọc Tôn Bình trả lời, Thôi Du chủ động đáp: "Chấp sự của Giám Nguyên trai - Thôi Du. Đại chưởng quỹ nhà ta ở trên lầu xin đợi Thám Hoa lang."
Giám Nguyên trai, tên này, Dữu Khánh vừa nghe liền nhớ tới, không phải là nhóm người truy tung theo tại Cổ Trủng Hoang Địa kia sao. Những người này đến tột cùng có ân oán gì với Diệu Thanh Đường. hắn không rõ lắm, nhưng mà liên lụy tới Thiết Diệu Thanh thì còn có thể có chuyện gì, hắn hoài nghi tám chín phần mười chính là liên quan tới chuyện nam nữ.
Sau khi nhìn thấy chân diện mục của bản thân Thiết Diệu Thanh, hắn càng thêm khẳng định rồi, lúc trước định nói với Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết kỳ thực chính là việc này, muốn nhắc nhở hai tên gia hỏa cẩn thận một chút, 'Tình địch' của các ngươi có khả năng không đơn giản.
Không nghĩ tới còn chưa kịp nhắc nhở hai người, Giám Nguyên trai này đã chủ động tìm tới cửa rồi.
Dữu Khánh hơi nhíu mi hỏi: "Ta hình như không quen biết các ngươi a?"
Thôi Du: "Quả thực không quen biết, nhưng là trước lạ sau quen a, ngồi xuống nói chuyện không phải liền quen nhau sao."
Tình hình tại Cổ Trủng Hoang Địa lúc đó, Dữu Khánh ký ức hãy còn mới mẻ, biết rõ năng lượng của nhóm người này không nhỏ, hắn cũng không nghĩ dễ dàng đắc tội, ngoài miệng khách khí nói: "Hôm khác đi, hiện tại ta có việc. Hôm nào đó ta tự mình đăng môn bái phỏng đại chưởng quỹ các ngươi." Chắp tay liền định ly khai.
Thôi Du nhưng là đưa tay cản lại, "Thám Hoa lang, như vậy e rằng không được. Đại chưởng quỹ nhà ta đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn chờ đợi, rất có tâm ý, ngài cứ như vậy vung tay bỏ đi, khiến mặt mũi đại chưởng quỹ chúng ta phải đặt nơi nào?"
Tôn Bình lập tức quở trách, "Thôi Du, Giám Nguyên trai các ngươi định tại U Giác Phụ bắt cóc hay sao?"
"Nói quá lời, thiên hạ còn không có người dám ở U Giác Phụ làm bậy." Thôi Du một câu nói lướt qua, lại chắp tay nói với Dữu Khánh: "Thám Hoa lang, đại chưởng quỹ chúng ta thật tình muốn kết giao bằng hữu với ngài, cũng biết ngài muốn đi làm việc gì, cố ý tới đây ngăn ngài lại, tối thiểu không cần phải trở thành địch nhân, ngài nói sao chứ?"
Trong lời nói mơ hồ có ý uy hiếp.
Tôn Bình cắn răng nói: "Đi, không cần để ý tới hắn, thách bọn họ cũng không dám tại nơi đây làm xằng làm bậy."
Dữu Khánh nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Thôi Du, nhấc tay sờ sờ chút râu mép, nói với Tôn Bình: "Nếu không, ngươi đi trước nhìn xem, ta đi lên trên chào hỏi chút?"
Tôn Bình vừa kinh vừa giận, "Thám Hoa lang, ngươi không thể bị bọn họ đầu độc. Tại U Giác Phụ cứ yên tâm đi, không cần sợ bất cứ kẻ nào." Dứt lời nhưng là lôi kéo cánh tay Dữu Khánh, muốn cưỡng ép kéo người đi.
Dữu Khánh phất tay vung ra, bỏ qua lôi kéo, có chút tức giận, "Còn đi cái rắm nha! Người ta đã nói rất rõ ràng rồi, biết rõ chúng ta muốn đi làm việc gì, cố ý ngăn chặn tại đây a! Ta chỉ là kỳ quái, sự việc vừa mới trò chuyện tại Diệu Thanh Đường nội trạch, chúng ta còn chưa rời cửa, người khác làm sao lại biết?
Người làm kia của các ngươi đi đâu rồi, bây giờ còn cần phải đoán sao? Ta thật sự bối rối, Diệu Thanh Đường các ngươi làm sao lại giống như con thuyền nước vào khắp nơi, làm cái gì đều có lỗ thủng, lần trước là Trình Sơn Bình, lần này lặp lại, các ngươi làm cái gì vậy hcứ?"
Lời nói rất trắng ra rồi, con thuyền này của các ngươi khắp nơi lọt nước, bảo ta làm thế nào lên, lên rồi cùng chìm với các ngươi sao?
Thôi Du nghe vậy nở nụ cười, "Tại Cổ Trủng Hoang Địa đã kiến thức qua bản lĩnh của Thám Hoa lang, quả nhiên là người thông minh."
Cầu Mậu Phong cũng đã làm phản rồi sao? Tôn Bình ngây ra, cũng có thể nói là bị lời Dữu Khánh nói làm cho giật mình tỉnh lại rồi, lại nhìn nét cười nhạt của Thôi Du, lập tức viền mắt đỏ lên, kéo lấy cánh tay Dữu Khánh, "Nếu như Cầu Mậu Phong sinh dị tâm, vậy thì chỉ có thể nói là chúng ta nhận thức người không rõ, không quan hệ tới vụ giao dịch này, không ảnh hưởng chúng ta trực tiếp đi U Nhai."
Giọng điệu gần như cầu xin, đối với bà ta mà nói, đây gần như là cơ hội sau cùng để giữ được Diệu Thanh Đường.
Tình thế rất rõ ràng, nếu như Cầu Mậu Phong là kẻ phản bội, người của Giám Nguyên trai tới chính là vì chặt đứt cơ hội sau cùng của Diệu Thanh Đường.
Thôi Du lại một tay bắt lấy cổ tay bà ta, trầm giọng nói: "Tôn Bình, ngươi dám động tay động chân với khách nhân tại trên đường cái U Giác Phụ, là định ép mua ép bán sao? Cho rằng quy củ U Giác Phụ không trị được ngươi sao? Ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt!" Phất tay một cái đẩy Tôn Bình lảo đảo lùi ra, quay sang cười với Dữu Khánh, đưa tay mời, "Không cần để ý tới tên nữ nhân điên cùng đồ mạt lộ này, mời!"
Dữu Khánh quả thực không để ý tới, cùng đi theo tiến vào tửu lầu.
Đứng ở ngoài đường, Tôn Bình thất hồn lạc phách, tựa hồ khó có thể tin, các nàng hảo tâm tin tưởng Thám Hoa lang này, cảm thấy đại tài tử như vậy hẳn không phải là người nuốt lời, sợ Thám Hoa lang suy nghĩ nhiều, vì vậy mà không có ký kết khế ước buôn bán, nhưng không nghĩ tới vì như vậy mà bị chui chỗ trống.
Tuổi của bà ta cũng không còn nhỏ rồi, vẫn luôn xem như là kiên cường, giờ phút này đột nhiên cảm thấy uất ức đến cực điểm, trong mắt bỗng nhiên có lệ, nhìn nhìn những người đi ngang qua hiếu kỳ quan sát, nhấc tay áo xóa lệ đi, nhanh chóng chạy trở về Diệu Thanh Đường báo tin...
Tại một gian phòng đơn bên trong tửu lầu, trên bàn đã dọn sẵn rượu và thức ăn, một gã nam tử cẩm y hoa phục chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, đầu đội ngọc quan, tướng mạo khá được, rất có khí phái, ánh mắt hơi có vẻ u tối buông xuống, nhìn chằm chằm Tôn Bình ở trên đường gạt lệ rời đi.
Thôi Du dẫn Dữu Khánh đi vào, thông báo một tiếng, "Đại chưởng quỹ, Thám Hoa lang tới rồi."
Nam tử trước cửa sổ xoay người lại, nhìn thấy Dữu Khánh, mặt lộ vẻ tiếu ý, đi tới chắp tay đón chào, "Ngưỡng mộ đại danh Thám Hoa lang đã lâu, hôm nay gặp được, đã đủ an ủi đời này rồi. Tại hạ Tần Quyết, một trong những chưởng quỹ của Giám Nguyên trai."
Dữu Khánh cũng cười chắp tay, "Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."
Ánh mắt liếc liếc nhìn hướng một góc trong phòng, có một người nhìn quen mắt đứng tại đó, không phải ai khác, chính là người làm Cầu Mậu Phong của Diệu Thanh Đường.
Nhìn thấy tên gia hỏa này, trong lòng hắn liền rõ ràng rồi, quả nhiên không sai, Diệu Thanh Đường kia quả thật tràn đầy lỗ hổng.
Cầu Mậu Phong hiển nhiên cũng có phần bối rối, gã là bị gọi tới để phân biệt người, nơi đây ngoại trừ gã ra chưa người nào thấy qua dung mạo Thám Hoa lang như thế nào.
Bây giờ đã không cần thiết nữa rồi, Thôi Du phất tay ra hiệu một cái, Cầu Mậu Phong lập tức xoay người lui ra.
Dữu Khánh lại không buông tha cho gã, đột nhiên đưa tay ngăn cản, hỏi: "Vị này nhìn có phần quen mắt, chúng ta có phải từng gặp qua ở đâu hay không?"
Nét bối rối trên mặt Cầu Mậu Phong khó tiêu, không biết nên trả lời như thế nào, nhìn về phía Thôi Du cùng Tần Quyết.
Biết hắn đã biết rõ còn cố hỏi, Tần Quyết thản nhiên cười, "Lúc trước chính là người làm của Diệu Thanh Đường, không lâu trước đây đã chuyển vào Giám Nguyên trai ta. Hiện tại là người của Giám Nguyên trai ta."
Dữu Khánh a một tiếng, tay giơ lên lúc bỏ xuống thì vỗ vỗ vào ngực Cầu Mậu Phong, "Thì ra là ngươi bán đứng ta."
Kỳ thực hắn cũng không muốn đến đây, cũng không muốn khiến cho phía bên Diệu Thanh Đường cho rằng hắn bội bạc, nhưng hắn không còn cách nào, hắn không biết chút nào tình hình của Giám Nguyên trai này, cảm giác thực lực không nhỏ, hắn không cần phải không hiểu ra sao có cái cường địch.
Tôn Bình kia nói không sai, tại U Giác Phụ có U Nhai trấn, Giám Nguyên trai là không dám xằng bậy, nhưng hắn không thể trốn cả một đời tại U Giác Phụ, hắn còn dẫn theo hai đệ tử Linh Lung quan a, đi ra U Giác Phụ thì làm sao bây giờ?
Chỉ những phá sự tình mà Diệu Thanh Đường làm ra đã hại hắn bị phiền phức quấn lên người rồi, hắn có thể làm sao bây giờ? Nếu đã trốn không được, hắn dù sao cũng phải tới đây trước tiên làm rõ tình hình rồi nói tiếp.
Cầu Mậu Phong lúng túng, môi nhúc nhích, nhưng cuối cùng vẫn là không lên tiếng.
Tần Quyết lại nói: "Mỗi người vì chủ của hắn mà thôi, không nói được là bán đứng." Lại nghiêng đầu ra hiệu, bảo Cầu Mậu Phong trước tiên lui ra.
Thế nhưng Cầu Mậu Phong vừa dịch bước, Dữu Khánh lại đưa tay ấn lên ngực gã, "Không gấp gáp, ta muốn hỏi ngươi một chút, vì sao phải phản bội Diệu Thanh Đường?"
Tần Quyết lại trả lời thay: "Không có gì là phản bội, chim khôn chọn cành mà đậu mà thôi."
Dữu Khánh nhìn chằm chằm Cầu Mậu Phong nói: "Ngươi là chim khôn cũng được, làm cầm thú cũng được, ngươi phản bội Diệu Thanh Đường không có quan hệ gì với ta, nhưng mà không nên làm với ta. Lúc trước Diệu Thanh Đường có một kẻ gọi là Trình Sơn Bình, có nghe nói qua hay không? Làm đến trên đầu ta, ta đã làm thịt hắn rồi!"
Môi Cầu Mậu Phong lập tức cắn chặt.
Khóe miệng Tần Quyết cũng hơi hơi động một cái, phát hiện vị Thám Hoa lang này quả thật có điểm tà tính, quả thực không giống người học hành, hơi có cảnh cáo: "Thám Hoa lang, hắn chỉ là phụng mệnh làm việc, không cần phải làm khó hắn!"
Dữu Khánh cuối cùng nghiêm chỉnh đối diện với y nói: "Ta bị người bán, tron glòng rất không vui, giải tỏa chút cơn giận cũng không được sao?"
Tần Quyết cười ha ha, đưa tay mời ngồi vào bàn, "Thám Hoa lang, mời!"
Dữu Khánh không tiếp tục để ý tới Cầu Mậu Phong, đến ghế ngồi xuống theo Tần Quyết, rõ ràng là một cái bàn nhỏ được tạm thời thay đổi tới, có thể để cho song phương nói chuyện không cách nhau quá xa.
Cầu Mậu Phong như trút được gánh nặng rời đi.
Tần Quyết đưa tay mời dùng, "Tay nghề của U Giác Phụ, nếm thử xem thế nào."
Dữu Khánh không hề có ý động đũa, lạnh nhạt nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, trượng phu của Thiết Diệu Thanh hẳn phải là bị người hạ độc đi."
Tần Quyết không phủ nhận, "Hắn là nên chết, Thám Hoa lang là người thông minh, không đến mức bị người đối đãi như vậy."
Dữu Khánh: "Ta và Diệu Thanh Đường kỳ thực không quen thuộc, rất nhiều chuyện từ đầu không rõ ràng lắm, có chút hiếu kỳ, ngươi cần gì phải không bỏ qua được cho Diệu Thanh Đường kia, bởi vì đại mỹ nhân Thiết Diệu Thanh kia sao?"
Tần Quyết nhàn nhạt cười nói: "Nàng là con gái của sư phụ ta, xem như là sư muội ta đi. Khi sư phụ còn sống ngay mặt chúng ta đã từng nói qua, sẽ đem nàng gả cho ta. Về sau ta xuất sơn lịch lãm, có một lần Diệu Thanh chạy tới U Giác Phụ này du ngoạn, gặp được Nhan Hứa, không kháng cự được Nhan Hứa dỗ ngon dỗ ngọt, quen biết còn chưa được một tháng liền ủy thân cho Nhan Hứa, định cư tại U Giác Phụ này. Nói cách khác, bọn họ là sợ ta, trốn ở U Giác Phụ không dám đi ra ngoài!
Vì vậy ta liền tại U Giác Phụ sáng lập Giám Nguyên trai, ta lấy về thứ ta mất đi, có sai sao?"
Thì ra là có chuyện như vậy, Dữu Khánh suy tư một chút, nói: "Tư nhân ân oán của các ngươi không cần phải kéo ta cuốn vào đi?"
Tần Quyết: "Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao? Ta cũng không muốn liên lụy tới ngươi, là Thám Hoa lang ngươi muốn tham gia vào việc này. Vốn lần trước tại Cổ Trủng Hoang Địa, Diệu Thanh đã nằm trong tầm kiểm soát của ta, kết quả ngươi chặn ngang một tay, làm hỏng chuyện của ta, còn phế đi quân cờ Trình Sơn Bình kia.
Chỉ cần Diệu Thanh còn trốn ở U Giác Phụ, ta liền không làm gì được nàng, mắt thấy Diệu Thanh Đường sắp tiêu vong, mắt thấy ta sắp lấy về được thứ của ta, ngươi tại sao lại đột nhiên chạy tới chứ? Ngươi đi đâu không tốt, làm gì chạy tới nơi này? Lại làm ra cái gì 'Hỏa Tất Xuất', làm cho ta không thể không khẩn cấp xuất thủ, ngươi vừa tới lại đem con cờ ẩn Cầu Mậu Phong kia phế đi rồi.
Thế nào lại là ngươi? Ta sợ ngươi, được hay không?
Cho nên, Thám Hoa lang, chúng ta phải rất tốt nói chuyện đi, làm bằng hữu hay là làm địch nhân, chính ngươi chọn!"