Cùng nhau nâng một cốc xong, Dữu Khánh lại đưa ra yêu cầu, "Là như vậy, sở dĩ hôm nay sốt ruột thỉnh bốn vị là bởi vì đến chiều phải lập tức trả tiền, nếu như các ngươi không thuận tiện, vậy thì cũng không sao, không cần miễn cưỡng, ta lại đi tìm mấy phú thương mới quen biết mở miệng xem sao."
Lúc này, Tô Ứng Thao xua tay với hắn: "Sĩ Hành huynh, ngươi mới vừa vào con đường làm quan, những phú thương kia tiếp cận ngươi không dễ dàng làm rõ được rắp tâm của họ, vẫn nên tận lực tránh mới tốt."
Phòng Văn Hiển: "Không sai, về sau có gì cần hỗ trợ, cứ việc tìm chúng ta, nếu có thể giúp đỡ, chúng ta nhất định sẽ không chối từ."
Phan Văn Thanh: "Việc này dễ làm, ba vị, chúng ta lập tức báo người đi một chuyến phòng thu chi đi?"
"Được!" Mấy người đồng ý.
Nếu đã quyết định kết giao, đã quyết định cho mượn khoản tiền này, bốn người cũng thống khoái, lập tức xuất môn một chuyến, căn dặn xa phu đi trở về một chuyến, mời nhân viên kế toán tới gặp mặt.
Không có cách nào, tuy rằng trong nhà bốn người có chút tiền, nhưng trên người bốn người không có nhiều tiền như vậy, bốn người cũng chưa tới lúc chấp chưởng gia sản, một ít khoản chi lớn vẫn cần đi giải trình, lý do không thích hợp thì cũng lấy không được khoản tiền lớn như vậy.
Sau đó lại trở về tiếp tục bồi Dữu Khánh ăn uống nói chuyện phiếm.
----- bachngocsach -----
Thân tại nơi đây tiếp khách, Dữu Khánh nhưng không biết Chung phủ đã rơi vào chuyện không hiểu ra sao.
Nhân thủ do Ứng Tiểu Đường và Bùi Thanh Thành phái đi đều đã chạy tới Chung phủ, hỏi Dữu Khánh có trở về hay không.
Được biết Dữu Khánh chưa về, trừ việc phái một người quay lại báo tin ra, người còn lại đều thủ tại Chung phủ, chờ đợi.
Chung Túc dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, những người này không nói, mà dựa vào lai lịch những người này, Chung viên ngoại cũng không tiện trục khách.
Nhưng Chung Túc mấy năm nay lăn lộn trong gió trong sóng cũng không phải uổng phí, từ phản ứng của khách tới, nhận thấy được hẳn phải đã xảy ra chuyện gì đó, liền sắp xếp người đi hỏi thăm...
----- bachngocsach -----
Tào phủ.
Còn chưa triệt để thoát khỏi tâm tình chấn kinh đêm qua, lần này Hứa Phí bị cậu Tào Hành Công tự mình gọi ra gặp khách.
Khách tới là một người mặc áo choàng đen, mũ che chắn khuôn mặt, làm cho người ta không thấy rõ khuôn mặt, Tào Hành Công trực tiếp dẫn kẻ này đến nơi Hứa Phí ở.
Hứa Phí nhìn ra được cậu rất kính nể người đến, cung cung kính kính, thậm chí một mực khom lưng trả lời.
Tổn thương trên khuôn mặt Tào Hành Công vẫn còn chưa khỏi, tựa hồ cũng không đặt nặng, chỉ lo trước mắt, căn dặn Hứa Phí không được có bất cứ gì giấu giếm, khách tới hỏi cái gì thì đáp cái đó.
Khách thời cũng không phải hỏi gì khác, chính là hỏi việc tối hôm qua Lang vệ bắt gã rồi lại thả gã ra, trong lúc đó đến cùng đã trải qua cái gì, khách tới muốn nắm giữ tình huống tỉ mỉ.
Thật sự là đêm qua Lang vệ gây ra động tĩnh quá lớn, Lang vệ tìm người nào, chọn đọc tài liệu gì đó, đều có người đi kiểm tra xác định.
Thấy thái độ của cậu như thế, Hứa Phí đành phải thành thành thật thật giải thích...
----- bachngocsach -----
Quốc công mã xa, hành tẩu khắp nơi trên đường phố kinh thành không mục đích, một kỵ binh đuổi tới, hướng bên trong cửa sổ giao vào một phần tình báo.
Ứng Tiểu Đường nhận lấy tình báo vào tay, sau khi nhìn xem, cười lạnh một tiếng, "Thật đúng là tốc độ thật nhanh, đây chính là không muốn cho chúng ta có cơ hội tổ chức phòng ngự. Đối phương đã bắt đầu gây khó dễ rồi, đã khơi gợi tản ra tin tức, nói bệ hạ bởi vì oán cũ cố ý biếm A Sĩ Hành từ Trạng Nguyên trở thành Thám Hoa, sau khi A Sĩ Hành biết rõ tình hình thì trách bất công, tại trong kinh thành ném chức quan mà đi, nhận chức chưa đủ ba ngày đã nổi giận từ chức rời đi!"
Cùng đi tại trong thùng xe, Bùi Thanh Thành không còn quản nổi lễ tiết gì nữa, đưa tay giật tình báo vào tay để kiểm tra, xem xong thì vô cùng phẫn nộ, "Cái gì mà ném quan bỏ đi, ta đã hỏi qua tình huống lúc đó, chỉ là khi khuyên can không cẩn thận để quan mão rơi lăn xuống bậc cấp, một đám đổ lỗi vô sỉ!"
Ứng Tiểu Đường: "Quan mão là rớt mà lăn đi hay làm ném đi còn trọng yếu sao? Người ta đã tạo thế từ lâu trước đây, bố cục sẵn trước, chỉ chờ A Sĩ Hành hơi có trượt chân. Tin tức đồn thổi này là đối phương muốn thả ra cho Bệ hạ nghe, chờ xem, không bao lâu sau, tin đồn này nhất định sẽ truyền vào trong tai bệ hạ.
Một khi việc này truyền ra rồi, chắc chắn chấn động kinh thành, chắc chắn thiên hạ truyền xướng, khi bệ hạ nghe được tin đồn này, có thể nghĩ mà biết hậu quả! Nếu như đơn từ chức không tại trên tay đối phương, chúng ta còn có thể nói là lời đồn, còn có thể có cơ hội cứu vãn, bây giờ đơn xin từ chức tại trong tay người ta, A Sĩ Hành viết xuống giấy trắng mực đen chính là bằng chứng như núi!"
Đùng! Bùi Thanh Thành nện một quyền lên trên chỗ ngồi, lúc đó, phản ứng của Huyền Quốc công không thể nói là không nhanh, trước tiên liền nhìn thẳng vào then chốt vấn đề, phải ấn lại đơn xin từ chức, kết quả vẫn là muộn rồi. Ông ta nện một quyền này là đang hận Tề Tả sử làm hỏng việc!
Giọng ông ta đau đớn nói: "Nếu đã là cố tình quấy phá, e rằng không có khả năng ngăn cản được tin đồn này truyền tới tai bệ hạ rồi."
Ứng Tiểu Đường: "Sẽ không cần bao lâu, nghe được tin đồn, Bệ hạ liền sẽ hạ lệnh truy bắt, kế hiện nay là đừng để người rơi vào trong tay đối phương và bị thẩm vấn, chúng ta phải trước một bước bắt được A Sĩ Hành, trước tiên khống chế người tại trong tay để làm bảo hộ đã, sau đó sẽ cùng đối phương tranh luận, tùy thời lật đổ kết quả."
Bùi Thanh Thành trầm giọng nói: "Không phải Quốc công đã phái người bảo hộ hắn sao? Lập tức liên hệ với người bão vệ, liên hệ được tự nhiên sẽ tìm được rồi."
Ứng Tiểu Đường: "Người bảo hộ hắn cũng sẽ không mỗi thời mỗi khắc liền báo cáo hành tung của hắn, tình thế lúc trước còn không đến mức như thế. Không xảy ra chuyện, người âm thầm bảo hộ sẽ không phát ra tin tức cảnh báo, chúng ta nhất thời khó biết vị trí cụ thể của bọn họ. Ta đã bảo quân đội vận dụng mật thám phân bố ở kinh thành, hi vọng có thể mau chóng tìm được!"
Bùi Thanh Thành trầm ngâm nói: "Nếu là như thế, vậy thì chúng ta hẳn có thể giành được quyền khống chế người đi?"
Ứng Tiểu Đường hơi lắc đầu, "Chưa hẳn! Hiện tại ta lo lắng chính là có hay không kẻ nào từ lâu vẫn đang nhìn chằm chằm A Sĩ Hành, nếu trước đó đã có kẻ một mực nhằm vào thì nhất định là nắm giữ được và tần suất truyền tin về nhất cử nhất động của A Sĩ Hành tốt hơn phía chúng ta."
Bùi Thanh Thành cả kinh, "Nói cách khác, đối phương rất có khả năng đã nắm giữ được hành tung của A Sĩ Hành sau khi ly khai Ngự Sử đài?"
Ứng Tiểu Đường thở dài ra một hơi, "Chỉ mong không có, nếu không sẽ rất bị động!"
...
Long Viên Khâu, kế toán của nơi mà bốn người Tô, Phòng, Phan, Trương đặt chân ở kinh thành đều tới rồi.
Sau khi xác định được là cho Thám Hoa lang vay tiền, kế toán của mỗi nhà đều không có gì do dự, lúc này đem ngân phiếu đem đến đưa cho bốn người.
Sau đó bốn người lại đem ngân phiếu chuyển giao cho Dữu Khánh, dựa theo lời đã nói, một người đưa tám nghìn lượng.
Dữu Khánh ra sức cảm tạ, không nhắc tới việc viết biên lai mượn nợ, hắn cũng không dự định viết biên lai nợ cho bọn hắn.
Còn tại trên đường vào kinh thành, bị bốn người một đường nhục nhã, mặc dù Dữu Khánh không có mắng lại, gắng nhẫn nhịn, nhưng kì thực đã sớm động sát cơ.
Hắn đã sớm muốn giết chết bốn tên Vương bát đản này, sau khi đến kinh cũng đã chuẩn bị khi rời đi thì sẽ động thủ, chỉ là Dữu đại Chưởng môn không nghĩ tới mình sẽ thi đậu Hội Nguyên, còn thi đậu Thám Hoa lang.
Kể từ đó, A Sĩ Hành không có khả năng tiếp tục lộ diện rồi, hắn cũng liền không còn lí do không thể không giết chết bốn kẻ này.
Nhưng cũng không có nghĩa là Dữu Khánh có thể quên khoản nợ này, dọc theo đường đi đồng hành mấy tháng, bị quăng sắc mặt mấy tháng, thật cho rằng lão tử đường đường Linh Lung quan Chưởng môn là tượng đất, người nào đều có thể nhục nhã hay sao?
Tự nhiên là muốn tính sổ, muốn tìm về tôn nghiêm của Linh Lung quan Chưởng môn.
Về sau lại suy nghĩ, còn có chuyện gì càng không có tôn nghiêm hơn việc không có tiền hay sao?
Vì vậy có thể không cần mạng bốn người này, nhưng tiền thì phải cần!
Hắn quyết định trước khi đi phải từ trên thân bốn người này lấy tới một khoản tiền rồi mới đi.
Kết quả giống như hắn dự liệu, bốn tên nhân tinh này vẫn giống như hắn nhìn thấ trên dọc đường đi, rất biết làm người, quả thực không tên nào chủ động nhắc tới việc viết biên lai mượn tiền.
Bốn tên này cũng không cho rằng Dữu Khánh sẽ quỵt nợ, tại trong mắt bốn kẻ này, danh tiếng của người ta còn không đáng giá hơn số bạc này hay sao? Nghe nói một bài thơ là có thể đổi lấy không ít tiền.
Dữu Khánh tạm thời cũng buông tha cho tôn nghiêm của Linh Lung quan Chưởng môn, cũng không thiếu nói lời dễ nghe với bốn người.
Nói cái gì mà mình ở kinh thành không có người thân nào, tới ngày đại hôn thì hi vọng bốn người có thể đứng ở phía nhà trai làm phụ rể vân..vân, hi vọng bốn vị có thể giúp hắn ứng đối khách nhân.
Bốn người Tô Ứng Thao lập tức trở nên hưng phấn giông như được tiêm thuốc kích thích, đều vỗ ngực miệng đầy liên tục đáp ứng, sẽ chờ Dữu Khánh thông báo cho biết ngày nào, việc viết biên lai mượn tiền càng thêm không người nào nhắc tới.
Đã cầm tiền vào tay rồi, Dữu Khánh đương nhiên muốn chia tay bọn hắn, liền thể hiện muốn đi mua vật phẩm dùng cho đại hôn.
Bốn người biểu thị có thể cùng đi theo nhưng bị Dữu Khánh tìm lí do từ chối khéo.
Dữu Khánh tự mình đưa bốn người lên xe rời đi, sau đó vừa định đi đến xe của mình thì chủ quán tới đây đưa tiễn lại nhắc nhở một câu, "Thám Hoa lang, vừa rồi có một vị nữ quyến nói là bạn của ngài, tới tìm hiểu tình hình của ngài."
Đang sắp lên xe, Dữu Khánh sửng sốt, ở kinh thành mình dường như không có bằng hữu nữ nào đi, xoay người hỏi: "Hình dáng thế nào?"
Chủ quán nói: "Một nữ nhân rất xinh đẹp, mặc y phục trắng, đúng rồi, trong tay cầm một chiếc khăn tay, phía trên có thêu một chữ 'Bạch' tự, có thể là họ Bạch đi."
Dữu Khánh vừa nghe miêu tả như vậy liền biết mình không nhận biết một nữ nhân như vậy, nhưng trong vô ý thức vẫn là liên tưởng đến một người, Bạch Lan!
Sau lưng lập tức có chút lạnh lẽo, nhanh chóng nhìn bốn phía một lần, lại nói với chủ quán: "Hẳn là bằng hữu của ta, nàng tìm hiểu ta làm gì, nàng tìm hiểu những gì về ta?"
Chủ quán đáp: "Chính là hỏi có phải ngài đang dùng bữa tại đây hay không, đang ở trong phòng nào, bên cạnh có bao nhiêu người. Đúng rồi, trọng điểm hỏi là chiếc xe nào là xe của ngài. Hỏi xong liền rời đi, còn dặn dò không nên nói cho ngài biết. Ta cảm thấy hình như có phần không thích hợp, lúc này mới thông báo cho ngài một tiếng. Nếu đã là bạn của ngài, vậy thì sẽ không có chuyện gì rồi."
Hai gã hộ vệ lập tức cảnh giác, đều là nhìn xem phản ứng của Dữu Khánh, muốn xác nhận xem có đúng thật là bằng của hữu hay không.
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn chằm chằm xe ngựa của Chung phủ suy nghĩ một hồi, bỗng quay đầu lại hỏi chủ quán, "Nơi đây của ngươi có xe ngựa không?"
Chủ quán gật đầu, "Có hai chiếc, bình thường chuẩn bị để đưa đón khách nhân."
Dữu Khánh: "Vậy thì làm phiền ngài cho chúng ta mượn một chiếc."
Hắn không có nói nguyên nhân, nhưng hai gã hộ vệ đã ý thức được một chút, đều âm thầm nâng cao cảnh giác, âm thầm quan sát bốn phía.
Chủ quán không chút chối từ, Dữu Khánh nói thế nào liền làm thế ấy, ngay cả xa phu đều chuẩn bị sẵn sàng.
Dữu Khánh dặn dò xa phu của Chung phủ chờ ở chỗ này, bảo một giờ sau sẽ đem xe ngựa và ngựa trả về.
Chính hắn thì cùng hai gã hộ vệ chui vào xe ngựa của chủ quán để rời đi.
Không quản có đúng là Bạch Lan hay không, cẩn thận một chút luôn luôn không sai.
Sau khi đưa tiễn bọn họ rời đi, chủ quán như trút được gánh nặng, thở dài, xoay người đi về phía gò đất trong viện, rẽ ngang rẽ dọc đến bãi đất cao trong rừng trúc, nhìn thấy ba người ăn mặc kiểu bộ khoái, hướng kẻ ở giữa chắp tay nói: "Triệu đầu, đều đã nói theo lời ngài dặn dò rồi, hắn quả nhiên muốn đi một chiếc xe ngựa khác. Triệu đầu, các ngươi đến tột cùng là, a..."
Gã bộ khoái bên trái đột nhiên rút đao, một đao đâm vào trong lồng ngực y, tiện thể đưa tay bịt miệng của y.
Ba gã bộ khoái tách ra một bên, phía sau hiện lên một cái hố đã đào sẵn.
Người rút đao giết người thuận thế đẩy người, chủ quán rơi xuống bên trong hố co quắp.
Sau đó ba gã bộ khoái nhanh chóng vây quanh lấp đất lại, cũng dọn dẹp hiện trường, dùng lá trúc che giấu...