Tiểu thư đồng không an tĩnh được một hồi, lại bắt đầu lật đông tìm tây trong miếu. Bất quá gian miếu này thật sự rất nhỏ, ngoại trừ trái cây cúng đã khô bày trên hương án, giá nến cây nến cùng với hai cái màn, cũng chỉ có cửa sổ nóc nhà, thật sự không có gì để nghiên cứu.
“Công tử, nơi này hương khói không vượng nha, bất quá trái lại rất sạch sẽ.”
Chính là, nói thực, Tam Lục có thể để cho nơi này rơi bụi sao? Ta đoán nàng nói không chừng mỗi ngày đều sẽ lặng lẽ qua đây đứng một hồi, sau đó lại không tiếng động rời đi…
Nàng như vậy, cùng với ta mỗi ngày quanh quẩn trước mộ Lý Kha, thật ra không khác biệt lắm. Bất quá nàng tốt hơn ta, nàng còn có một mục tiêu, trông chờ thư sinh của nàng có thể lần thứ hai chuyển thế gặp lại nàng
Nhưng ta thì sao? Cho dù Lý Kha thực sự có thể đầu thai chuyển thế, ta còn có thể nhận ra hắn sao?
Hơn nữa, hắn và ta cũng chưa chắc còn có thể lại có tình duyên.
Cho dù… hắn chuyển thế, ta cũng gặp được hắn, hắn còn có thể lại một lần nữa thích ta, nhưng ta có thể cùng một chỗ với hắn sao? Chỉ sợ chưa đến một ngày ta liền không khống chế được bản năng bắt hắn nhai ăn vào bụng…
Ôi, loại chuyện không hi vọng này vẫn là không nên suy nghĩ.
“Công tử, phía sau cái màn này còn có hai cái đệm hương bồ đấy. Cũng rất sạch sẽ, ta ghép lại một chỗ, ngươi nằm một lát.”
“Đừng giằng co nữa, mưa lớn như thế rơi không lâu, có lẽ lập tức sẽ ngừng.”
Lời này nhưng nói không đúng.
Theo kinh nghiệm phán đoán của ta, trận mưa này phỏng chừng rơi đến ngày mai cũng không thành vấn đề, hai người kia có lẽ cũng sẽ ở lâu trong miếu này.
Thư sinh kia thủy chung không quay mặt lại, ta lại không biết vì sao luôn muốn nhìn mặt hắn một cái.
Sẽ là bộ dáng gì đây?
Hắn trông như thế nào?
Thư sinh cùng thư đồng lấy lương khô ra ăn, nhưng hắn trước sau không quay đầu lại. Chờ tiểu thư đồng đem hai cái đệm hương bồ đều dựa vào tường, hắn liền để nguyên y phục nằm xuống, nhưng mặt của hắn vẫn là hướng về phía bên kia tường.
Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, vô cùng buồn cười.
Núi hoang, miếu dã, thư sinh đi đường đêm tránh mưa, yêu tinh rình coi ngoài cửa sổ — đây hoàn toàn là truyện Liêu trai dưới ngòi bút Bồ lão gia tử nha! Thời gian địa điểm nhân vật chính đều có, chỉ thiếu ta yêu tinh này đi vào, tuồng là có thể mở màn.
A, một khi đã như vậy, ta liền không cần cô phụ điều kiện và cảnh tượng tốt như vậy a.
Chạy ào một cái vào trong miếu, tiểu thư đồng kia a nha một tiếng, vốn cũng đã dựa vào cột nhà bắt đầu ngủ gà gật lại bị ta đánh thức, ta vừa lau nước trên tóc, vừa giậm bùn trên chân, luôn miệng than phiền: “Thật đáng ghét, sao bỗng nhiên lại hạ mưa.”
Vừa giậm bùn, ta vừa nhìn lén bên kia.
Ợ… Tiểu thư đồng liếc mắt nhìn ta, đánh cái ngáp, thư sinh tiếp tục nằm của hắn, bát phong bất động (1), giống như không nghe thấy bất cứ thanh âm gì.
Chuyện này… theo như bộ Liêu trai, cho dù lúc này thư sinh không ngồi dậy tiếp lời ta, tiểu thư đồng cũng nên tỏ vẻ kinh ngạc thỏa đáng đi?
Ta chớp mắt mấy cái, khe khẽ ho khan hai tiếng.
Tiểu thư đồng kia quay đầu, uể oải nói với ta: “Vị cô nương này, mọi người đều tránh mưa, bất quá ngươi đừng làm ra nhiều tiếng động như vậy, chúng ta ngày mai còn phải gấp rút lên đường.”
Hở?
Ta và phát triển trong tưởng tượng rất không giống nhau a?
Thư sinh chẳng lẽ không nên tránh thất lễ vội vàng ngồi dậy chào hỏi với ta, hỏi ta vì sao đêm khuya mưa to đi qua nơi đây, chủ động muốn để đệm hương bồ cho ta ngồi, thậm chí còn có thể cho ta một nữ tử xiêm y nửa ẩm ướt mượn thêm y sam sao? Ợ, chẳng lẽ thư sinh này… không có hứng thú với nữ tử, hắn là phái Long Dương (2) hay sao?
Đây… kỳ thật, ta cũng thật sự không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với người khác, nhất là người đọc sách thời đại này.
Giống như thư sinh mở miệng a ngậm miệng a, nói chuyện rất khó giao tiếp.
Ta chỉ muốn nhìn thử xem hắn trông như thế nào… Sớm biết thư sinh này không có lòng hiếu kỳ cũng không quay đầu lại như thế, ta vừa rồi dùng một mê hồn pháp hôn mê hai chủ tớ bọn họ, lật đầu qua đến xem là xong, sao còn tự mình chạy vào a.
Bất quá bây giờ vào cũng đã vào rồi…
Ta có chút muốn vò đầu, tiếp theo thế nào? Bắt chuyện với thư sinh kia?
Tiểu thư đồng lười để ý tới ta, ôm cột nhà co lại thành một cục. Thư sinh hô hấp vững vàng, hai chủ tớ căn bản coi như ta không tồn tại. Đây thực sự là sinh khả nhẫn thục bất khả nhẫn! Nói như thế nào ta bây giờ là một người sống bày ở chỗ này, cư nhiên bị hoàn toàn không để ý tới như thế!
“Xin hỏi công tử, không biết trong bọc hành lý các ngươi có thể có y phục khô, đêm khuya mưa lạnh, ta…”
Nói đến mức này, đã rõ ràng chưa?
Thư đồng gãi gãi lỗ tai, không mở mắt, thư sinh không nhúc nhích chút nào.
“Này, các ngươi…”
“Này, ta nói cô nương,” tiểu thư đồng lười biếng mở mắt ra, khẩu khí cực không kiên nhẫn: “Nam nữ thụ thụ bất thân ngươi biết hay không? Tránh mưa thì tránh mưa, chúng ta ở chỗ này ngươi đến bên kia có được hay không? Cũng đã nói với ngươi chúng ta ngày mai phải gấp rút lên đường ngươi nhiều lời như thế làm gì chứ?”
Ta bị dạy bảo sững ra, tiểu thư đồng khoát tay áo: “Được rồi đừng nói nữa, như ngươi mặt… Khụ, cô nương như ngươi vậy ta vẫn là lần đầu tiên thấy, thật sự là…”
Hắn tuy rằng nuốt câu nói sau chữ mặt xuống, thế nhưng ta cũng không phải đồ ngốc, ta đoán phía sau mặt kia hắn vốn muốn nói, khẳng định không phải mặt dày chính là vô sỉ các loại…
Ta thật sự không thể nhịn được nữa! Lần này cho dù thúc thúc nhịn thẩm thẩm cũng không thể nhịn.
Ta hai bước đi đến phía sau chỗ thư sinh nằm kia, tay cầm quyền dồn sức đề khí.
“Ô oa oa — Mạng của ta thật là khổ a…”
Hừ hừ! Nữ nhân trời sinh bản lĩnh kiêm vũ khí cuối cùng: Một khóc hai nháo ba thắt cổ! Ta không tin người đọc sách có thể không sợ cái này! Không chắc so với lấy đao kề trên cổ bọn họ còn lợi hại hơn đấy.
Thư đồng kia bị một tiếng gào khóc của ta dọa nhảy dựng lên, phía sau lưng thư sinh hướng về ta tựa hồ vẫn tiếp tục không nhúc nhích, nhưng là nhãn lực của ta rất tốt nha, nhỏ xíu, trong nháy mắt run run một cái sau đó cơ thể của hắn cứng ngắc lại, biến hóa lần này nhưng không gạt được đôi mắt của ta! Nha ha ha ha ha…
“Ta nói cô nương ngươi đang yên đang lành khóc cái gì a!” Tiểu thư đồng tức sắc mặt cũng biến đổi: “Thật sự là không biết tốt xấu! Chẳng hiểu ra sao!”
Lực chú ý của ta hoàn toàn không đặt trên người tiểu thư đồng, thư sinh giả bộ ngủ nửa ngày kia, rốt cuộc cũng có động tĩnh rồi.
Hắn ngồi dậy, hơi hơi thở dài: “Vị cô nương này, chúng ta xuất môn bên ngoài, thật sự không muốn gây thêm chuyện, nếu ngươi nhất định muốn khóc, có thể đến phía ngoài cửa rồi khóc hay không?”
Ta rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt của thư sinh này.
Ánh mắt của hắn hơi dài nhỏ, cho dù không híp cũng giống như híp mắt. Khóe mắt hơi hơi nghiêng lên trên, con ngươi tối đen, chiếu ánh nến lộ ra có một vẻ rực rỡ lưu động. Ta cơ hồ không thấy cái gì khác, chỉ thấy một đôi mắt như thế.
Đây là… là mắt hồ ly người ta thường nói sao?
Trong đôi mắt này, dường như, có thể thấy được rất nhiều ý tứ hàm xúc khác.
Ta cảm thấy con ngươi của hắn thực sự rất đen, con ngươi của người bình thường ít nhiều sẽ có một chút nâu, hắn không thế, con ngươi hắn là đen thuần, nhìn qua, lộ vẻ rất sâu thẳm.
Ta giật mình ở nơi đó, nửa ngày nói không ra lời, cũng đã sớm quên giả bộ khóc, tay chống lên má, hết sức chăm chú đánh giá hắn.
Chú thích
(1) bát phong bất động: bất động trong tám thái độ theo phật giáo: lợi (lợi ích), suy (suy sụp), hủy (phá hủy), dự (ngợi khen), xưng (tán dương), ki (châm biếm), khổ (đau khổ), lạc (vui vẻ) ↑
(2) Long Dương: chỉ đồng tính luyên ái, lấy từ tên của Long Dương quân, một nam sủng của Ngụy vương thời chiến quốc ↑