Trước mắt mơ hồ là đường ngày xưa, hoa đào nở vô cùng sum suê, một góc trời này đều ánh thành màu hồng nhạt.
Ta xoay đi xoay lại trong rừng, tìm không thấy đường đi ra ngoài.
Mơ hồ nghe thấy cách cây hoa có người khe khẽ nói, thanh âm tựa hồ quen tai, nhưng lại phân không rõ rốt cuộc là ai.
Trong lòng ta càng gấp, mê trận hoa đào kia càng lộ vẻ rắc rối, càng không có manh mối.
Ta lên tiếng muốn kêu, nhưng miệng lại thế nào cũng mở không ra.
Trong lòng quýnh lên, cảm thấy trên lưng nóng ran, lại không ra mồ hôi.
Ta bây giờ là cái gì? Là người? Là quỷ? Hay là yêu?
Ta là đã chết, hay là còn sống?
Ta ở địa phương nào?
Lúc lại một lần nữa cố gắng, bỗng nhiên cảm thấy hai mắt đau nhức, ánh sáng mạnh mẽ như kiếm sắc đâm vào trong mắt.
Ta híp mắt, cúi đầu rên rỉ một tiếng, chỉ cảm thấy thanh âm của mình khàn khàn mười phần khó nghe, tự giật nảy mình, thiếu chút nữa cho rằng không phải là thanh âm mình phát ra.
Ta nằm trên một bệ đá, đỉnh đầu là nham thạch màu xám phẳng lì.
Ta hơi quay cổ hướng hai bên, đây là gian sơn động, sâu mà rộng, tường động bóng loáng, khô ráo sạch sẽ. Bên cạnh đầu ta bày một ngọn đèn nhỏ, một điểm lửa chỉ to bằng hạt đậu tương, màu sắc lại là màu xanh có chút quỷ dị.
Đây là nơi nào?
Ta cố sức chống xương cốt mình, từ từ từ từ vịn vào bệ đá, ngẩng cổ, ngồi dậy.
Động tác chỉ đơn giản như thế, đã làm ta mệt thở không ra hơi, điểm đen và điểm trắng trước mắt giao thoa lấp lánh, trong động cực tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm ta thở gấp hồng hộc hồng hộc.
Hai chân của ta dính vào nhau, làm cả người mềm bổ xuống đất.
Cú ngã này đích thực nặng, ta đau nước mắt vòng quanh trong mắt, thiếu chút nữa sắp rớt xuống.
Thân thể giống như… tất cả đều là ghép lại từ đá, động tác nhẹ nhất làm cũng tốn sức vô cùng.
Ta vịn vào đất, chậm rãi lại một lần nữa bò người lên. Hai chân không có một chút khí lực, hơn nữa cơ hồ là hoàn toàn không nghe sai khiến, muốn nâng chân phải lên hướng phía trước, thế nhưng dùng hai lần lực cũng không nâng được, lần thứ ba ta dằn lòng, thúc giục chân lực đan điền, một cỗ nhiệt lưu ấm áp thông thẳng đến trên đùi, kết quả một cước này là ra ngoài — thẳng tắp đá lên trên thạch bích, đau đến mức ta gào khóc kêu, nước mắt lần này là thực sự chảy ra.
“Sư phó!”
Từ một phía xa xa thạch động kia truyền đến một tiếng hô.
Ta sửng sốt một chút, bản năng kịp phản ứng, khàn giọng gọi: “Đại Mao?”
“Sư phó!”
Một bóng xám chớp động, Hôi Đại Mao xông quá nhanh, ta lại căn bản đứng không vững, kết quả chính là hắn một đầu đụng vào ta, mà ta giống như cây gỗ cứng nặng nề lại một lần rơi xuống đất. Bất đồng chính là lần trước là mặt chấm đất, lần này là ót chấm đất!
“Ngươi cái con chuột ngu ngốc, ngươi muốn đụng chết ta à!”
“A, sư phó, người cuối cùng cũng tỉnh!” Hôi Đại Mao nước mắt lưng tròng nhìn ta: “Ta còn tưởng rằng người không tỉnh lại nữa chứ!”
“Phi phi, miệng quạ đen! Ta không tỉnh lại nữa có lợi gì với ngươi? Hử, chẳng lẽ ngươi muốn khi sư diệt tổ (1)vào sư môn khác?” Nói mấy câu, thanh âm của ta dần dần không khàn như thế nữa, chỉ là yết hầu khô lợi hại.
“Không phải không phải,” Hôi Đại Mao vội vàng giải thích: “Sư phó người nằm đã lâu…”
“Bớt sàm ngôn đi, cho ta uống chút nước.”
“Dạ dạ!” Hắn đáp ứng chuồn đi, chưa được một lát liền trở lại, trong tay bưng một cái bình sứ thô màu xám: “Đến đây đến đây, sư phó, nước đến đây.”
Ta muốn tự mình nâng bình, thế nhưng hai cánh tay run rẩy căn bản không dùng được khí lực. Hôi Đại cầm bình cho ta uống nước, hắn việc này làm nhưng không tốt chút nào, uống một nửa sánh một nửa, làm ta một thân ướt.
Bất quá nhiều nước mát như vậy uống vào bụng, ta cảm thấy khí lực tinh thần của mình cũng dần dần trở lại.
Hôi Đại Mao đỡ ta lại ngồi về giường đá, ta hỏi hắn: “Ta hôn mê bao lâu? Đây là nơi nào?”
Hôi Đại Mao ngồi xuống phía bên chân ta, ngẩng đầu: “Sư phó tự người có thể nhớ được bao nhiêu?”
“Ta không nhớ rõ, dù sao a, ta cảm thấy là không thể ngắn.”
Hôi Đại Mao bĩu môi, giơ ra ba ngón tay.
Ba ngày là không có khả năng.
“Ba năm?” Ta thử thăm dò hỏi.
Hắn lắc đầu.
Trong lòng ta khẽ run run.
“Ba mươi năm?”
Hắn vẫn lắc đầu.
“Vậy… Vậy là…”
“Ba trăm năm.” Hôi Đại Mao thở dài: “Sư phó người không phát hiện tu vi của ta bây giờ cũng khác sao?”
Ta khờ ngốc nhìn hắn: “Là khác… Ta bây giờ có nên đảo lại gọi ngươi sư phó hay không?”
Ba trăm năm?
Thật hay giả?
Ta một chút cảm giác chân thực cũng không có a.
Sao có thể… lại ngủ lâu như vậy?
“Ta sao lại ngủ lâu như thế? Hiện tại… bên ngoài là cái dạng gì?”
Hôi Đại Mao nói: “Cái này sao, nói rất dài dòng, sư phó người đừng nóng vội, trước tiên nghỉ ngơi một chút. Ta đi lấy mấy thứ đến, tồn đã lâu, dự định sau khi người tỉnh cho ngươi tẩm bổ, ai biết tồn một cái liền tồn lâu như vậy chứ.”
Động tác của hắn nhẹ nhàng lanh lợi đi rồi.
Ta tựa vào tường, chỉ cảm thấy trong óc ong ong, luôn luôn vọng lại lời Hôi Đại Mao nói, ba trăm năm.
Ba trăm năm.
Ba trăm năm!
Đấy là hơn mười vạn cả ngày lẫn đêm a!
Từng có người nói, thời gian là quý giá nhất, một ngày, một tháng, một năm, so với bất cứ thứ gì cũng quý giá hơn, thời gian là vàng bạc, chỉ ngại không đủ, tuyệt không ngại nhiều.
Chính là ta một lần nhắm mắt lại mở ra, thế nhưng liền qua ba trăm năm.
Hôi Đại Mao lại bê đến một đống thượng vàng hạ cám gì đó, bình thuốc gói thuốc lọ thuốc hộp thuốc, thấy làm ta hoa mắt.
“Nhiều như vậy?”
“Đúng vậy, tích góp rất lâu.” Hôi Đại Mao cầm lấy một cái bình nhỏ màu xanh mang hoa văn màu trắng: “Đây là trong năm thứ nhất sư phó người ngủ, Ngao công tử tìm tới.”
Hắn để cái kia sang một bên: “Trong hòm này đựng chính là bổ thiên đan Phượng tiền bối đưa tới.”
Hắn từng bước từng bước đếm qua, còn có bách hoa túy tán Tam Lục tặng, còn có rượu gốc đào Đào Hoa quan chủ tặng, còn có mấy cái gì đó người quen mà tên ta cũng không nhớ lắm tặng.
“Bọn họ đều mạnh khỏe… không việc gì?”
“Ừm, một lời khó nói hết.” Hôi Đại Mao cầm cái hộp gỗ màu đậm, liếc mắt nhìn ta, không nói gì.
“Cái này là ai tặng, cái gì vậy?”
Thanh âm của Hôi Đại Mao rất thấp: “Đây là đạo sĩ lưu lại.”
“Cái gì?” Thanh âm của ta cũng rất nhẹ, sợ khí lực lớn một chút, thanh âm cao một chút, sẽ vỡ thứ gì đó.
“Lý đạo sĩ kia lưu lại. Hắn sống tám mươi ba tuổi, cùng ta trông ngươi sáu mươi năm… Đây là hắn lưu lại.”
Lý Kha?
Ta mờ mịt nhìn cái hộp kia.
Lý Kha hắn, đã mất rồi sao?
Đây hết thảy, giống như một cái truyện đùa ác độc.
Ta tưởng rằng mở mắt ra sẽ thoát khỏi ác mộng.
Thế nhưng, cũng không phải như vậy.
“Sư phó… Người đừng khổ sở. Ta là yêu, hắn là người, sự tình vốn… cũng sẽ không có ngoại lệ gì. Hắn đối với người xem như không tồi, người nhận tình của hắn là được rồi, đừng quá để trong lòng ha…” Hôi Đại Mao ở một bên bất an vò đâu bứt tai, thoạt nhìn, thời gian dài cùng với với quá trình trình tu luyện cũng không có làm cho hắn trở nên chín chắn hơn.
“Ngươi, đi ra ngoài trước một chút.”
Hôi Đại Mao bất an chớp mắt, nhìn chằm chằm ta bất động.
“Ngươi đi ra ngoài trước một chút, ta muốn tự mình ở một lát.”
“Nha, được, vậy sư phó người có việc kêu ta, ta ở ngay bên ngoài động.”
Hắn cẩn thận từng bước đi ra xa.
Ta ôm cái hộp kia, ngón tay cào phía trên, không tự giác càng cào càng xiết, hoa văn chạm trổ trên hộp chui thật sâu vào ngón tay.
Giả.
Đây đều là giả!
Ta không có khả năng ngủ ba trăm năm!
Ta sao có khả năng… tỉnh lại vào ba trăm năm sau khi không còn ngươi!
Giả, tất cả đều là giả!
Ta đem cái hộp càng cào càng xiết, cơ hồ muốn cào nó thành từng mảnh nhỏ.
“Lý Kha…”
“Các ngươi là gạt ta đi? Trêu cợt ta đi? Hả? Tiểu đạo sĩ, đạo sĩ thối, ngươi muốn gạt ta, không dễ dàng như vậy! Ngươi nợ ta rất nhiều, chúng ta, chúng ta… vừa mới nói rõ tấm lòng, đúng hay không? Ngươi trốn chỗ nào rồi? Hả? Mau ra đây, ta sẽ giận, thực sự. Ngươi mau ra đây, ta sẽ không trách ngươi— “
” Đồ lừa gạt! Mau ra đây!”
Ta ôm cái hộp ra sức lắc, hộp rất nhẹ, bên trong giống như trống không không có trọng lượng, ta liều mạng tựa như phát điên lắc cái hộp, bỗng nhiên lỡ tay một cái, cái hộp bay ra đập vào tường, sau đó lại rơi xuống đất.
Có thứ gì đó từ bên trong rơi ra.
Tay chân ta đồng thời sử dụng, bò hướng nơi đó, giật lại thứ kia vào tay.
Đó là một cái hà bao.
Rất cũ, cạnh đã mờ, sắc đã phai.
Hai tay ta nâng cái hà bao kia, năm tháng rõ nét để lại dấu vết tang thương ở phía trên.
Thực sự, đã qua rất lâu.
Ta cắn môi, nếm đến mặn tanh cùng cay đắng.
Lý Kha.
Ngươi thật sự, không còn.
Chú thích
(1) khi sư diệt tổ: lừa dối sư phó, phản bội tổ tiên ↑