“Lý sư huynh, ta nghe sư phụ ta nói, ngươi tại Vô Ưu các nửa năm, lĩnh ngộ kiếm quyết tâm pháp… Thật sự là rất lợi hại a.”
Lý Kha thấp giọng nói: “Bất quá là đúng dịp, ta thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma rồi.”
“A, vậy sao? Đúng rồi, quan tại Vô Ưu các, nhất định rất khổ đi…”
Nghe bọn hắn nói như vậy, ta lại nhớ tới kiếp trước ở ký túc xá, sau khi tắt đèn các nữ sinh kể chuyện ban đêm.
Thật hoài niệm a.
Nói chuyện một hồi, họ Trịnh thấp giọng nói: “Mau ngủ đi, đừng nói chuyện nữa, ngày mai còn phải lên đường.”
Gió bên ngoài lúc lớn, lúc nhỏ, động tĩnh cũng là khác nhau. Ta cả ngày đều ở trong hà bao của tiểu đạo sĩ, ăn ngủ ngủ ăn, bây giờ lại một chút cũng không buồn ngủ. Bốn phía đen kịt, nhìn không thấy, thính giác dường như càng nhạy bén. Tiếng gió…
Qua rất lâu ta mới có chút buồn ngủ, bất quá, trong lòng vẫn là cảm thấy không thể tiêu tan.
Nơi này vì sao một con nhện, con chuột gì gì đó cũng không có chứ?
Chẳng lẽ bởi vì nơi này không có nhà ở, cho nên chúng nó dời đi rồi? Không, nói không thông…
Đột nhiên cách một khoảng cách, trong gian sương phòng bên phải kia truyền đến một tiếng thét kinh hãi!
Lý Kha và hai người khác cùng nhau nhảy lên.
“Sao lại thế này? Tôn sư huynh? Hồ sư đệ? Các ngươi làm sao vậy?”
“Mau tới! Mau!”
Tựa hồ có tiếng đánh nhau, vang lên hai tiếng bịch bịch, thực nặng nề. Lý Kha vọt lên, nắm kiếm liền xông ra ngoài.
Van ngươi! Không nên a!
Ta không muốn gặp phải loại sự kiện quỷ dị lúc nửa đêm này!
Động tác của Lý Kha hắn rất nhanh, hơn nữa đương nhiên cũng không để ý mang theo hà bao. Ta bị vứt bỏ tại chỗ một mình.
Động tác của Trịnh tiểu đạo cũng không chậm, thân hình lóe lên liền từ dưới đất nhảy lên lao ra cửa, trong phòng chỉ để lại một mình Lâm tiểu đạo kia, hắn có lẽ vẫn đang ngủ, dụi mắt không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau một tiếng thịch vang lớn trong phòng bên kia, ta nghe được một thanh âm gọi: “Trịnh sư huynh! Đêm đen chớ truy, cẩn thận có trá!”
Ợ, quả nhiên gặp quỷ sao?
Ta không dám nghe nữa nhìn nữa, rụt vào trong hà bao run lẩy bẩy.
Không cần a… Ngàn vạn lần không cần a…
Oan có đầu nợ có chủ, lệ quỷ ác yêu đừng tới tìm ta a làm ơn!
Bỗng nhiên cửa sổ bộp một tiếng vang lên, giống lực mạnh đập vào tường, sau đó Lâm tiểu đạo kinh hô a một tiếng, ta cứng đờ, bị dọa một cử động nhỏ cũng không dám.
Sao hai phòng đồng thời có chuyện ma quái chứ? Hay là quỷ phòng kia lẻn sang đây?
Ta nơm nớp lo sợ, Lâm tiểu đệ rút kiếm, lưỡi đao kim loại xé gió, gào thét quát tháo, bỗng nhiên hà bao chứa ta lập tức bay lên, ta sửng sốt, cảm giác hà bao đập phải góc tường, rơi xuống cỏ khô trải trên giường, còn có tiếng ván giường lật nhào, vang một tiếng.
Cái đạo quán rách nát này chắc chắn không bình thường! Có phần nào đó giống với chùa Lan Nhược nháo lệ quỷ trong Liêu trai. Ta bây giờ nhớ ra cái loại mùi vị đáng ghét kia là mùi vị gì rồi.
Là một loại mùi tỏa ra từ thứ hôi thối không sạch gì đó.
Nhưng bởi vì hương vị này rất nhạt rất nhạt, với lại, ta buổi chiều mới vừa ngửi thấy, cũng nghĩ không ra đây rốt cuộc là mùi vị gì.
Ợ, vì sao ta biết mùi vị của thứ này chứ?
Trước kia chưa có ai nói cho ta biết mà.
Ta làm sao mà biết được?
Bên ngoài thịch thịch bịch bịch, tiếng hét của Lý Kha cũng vang lên, ta đánh bạo thò đầu ra nhìn, bóng người trong phòng đan xen, bởi vì không đốt đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào, cũng nhìn không rõ rốt cuộc bọn họ là đang đánh nhau cùng với cái gì. Chờ Trịnh tiểu đạo cũng hô quát xông vào trong phòng, ta cũng chỉ thấy một đạo bóng đen rất nhanh nhảy lên ra khỏi cửa sổ, không có bóng dáng.
Lâm tiểu đạo xem ra muốn cùng đuổi theo, Lý Kha kéo hắn một phen, thanh âm của hắn nghe qua không giống đã từng kịch liệt đánh nhau: “Trước châm đèn lên hẵng nói.”
Lâm tiểu đạo lên tiếng, lấy ngọn nến ra đốt, ánh nến chiếu sáng gian phòng một mớ hỗn độn này, Lý Kha biến sắc, bước nhanh đi đến bên tường nhặt hà bao lên. Ta núp ở đường viền hoa của hà bao lắc lắc chân với hắn, ánh mắt hắn lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, bất động thanh sắc lại đeo hà bao về bên hông.
“Sư huynh a, đây rốt cuộc là có chuyện gì?” Thanh âm của Lâm tiểu đạo có chút run run, xem ra là đang sợ: “Vừa rồi đó là cái cái gì, ta… ta…”
Lý Kha nói: “Không rõ lắm, không phải quỷ, có lẽ là một tinh quái đã có chút thành tựu nho nhỏ gì đó.”
“Ợ… Có phải, hồ tình mà sư phụ nói hay không? Đến hút tinh khí của chúng ta? May mắn chúng ta nhiều người, với lại đều học đạo thuật, bằng không thật sự thực hung hiểm a…”
Thanh âm Trịnh tiểu đạo vang lên: “Ta cũng cảm thấy, bóng đen kia vừa rồi đánh tới mấy lần, không giống là bản lĩnh chân chính, ngược lại giống như… chỉ là đang thăm dò.”
“Thăm dò?”
“Ừ. Lâm sư đệ, ngươi nói thử tình hình ban nãy.”
“Nha, ngay sau khi các ngươi xông ra ngoài, ta cũng tỉnh, bỗng nhiên, bỗng nhiên có một thứ lạnh ngắt, giống móng vuốt, sờ tới cổ ta. Ta kêu một tiếng, rút kiếm xoay người lại chém nó, cứ như vậy đánh nhau, động tác của nó rất nhanh, thế nhưng lực đạo không tính là lớn. Sau đó Lý sư huynh trở lại, chúng ta hai đánh một, Trịnh sư huynh trở lại, nó liền nhảy qua cửa sổ chạy thoát.”
Lý Kha khẳng định nói: “Đích xác giống như thăm dò. Nếu không móng vuốt kia lúc sờ tới cổ ngươi nếu như móng tay xẹt một cái, cổ của ngươi liền đứt rồi. Vừa rồi kiếm của ta bị móng tay của nó chặn một phát, nghe thấy móng tay của thứ kia cứng so được với sắt đá, không biết là yêu quái gì.”
“Vậy, chẳng lẽ yêu quái kia thăm dò hư thực của chúng ta, còn có thể đi mà quay lại sao không? Đúng rồi, Tôn sư huynh cùng Hồ sư huynh bọn họ, không có việc gì chứ?”
“Ngực Hồ sư huynh bị yêu quái đá một cước, Tôn sư huynh không có việc gì.”
“Đây là yêu quái gì chứ?”
Trịnh tiểu đạo không đáp, hỏi Lý Kha: “Lý sư đệ, ngươi xem trước mắt chúng ta nên làm gì?”
Lý Kha hơi hơi trầm ngâm, nói: “Ta nghĩ yêu quái kia ở trong này không phải chỉ một ngày hai ngày, nói không chừng đã hại không ít mạng người. Chúng ta không biết tình hình cặn kẽ, cách bình minh còn có hai ba canh giờ, chúng ta nếu như bây giờ rời khỏi nơi này, cũng chưa chắc an toàn. Ta nghĩ, nếu như bố trí một trận thế đơn giản, năm người chúng ta canh giữ ở một chỗ, chờ trông đến bình minh làm tính toán tiếp theo cũng không muộn, ý tứ của Trịnh sư huynh thế nào?”
Vì thế năm tiểu đạo sĩ đợi trong gian chính điện kia, bọn họ dán lá bùa mang theo vào cửa sổ cùng với trên vách tường, ta ngẩng đầu nhìn nhìn, lại cúi đầu nhìn nhìn, không xác định yêu quái kia có thể nhảy xuống từ trên nóc, hoặc là chui từ dưới đất lên hay không. Phải biết rằng các yêu quái nếu đã thường lui tới chỗ này, nói không chừng nơi này chính là đại bản doanh của chúng nó, như vậy vì sao sẽ không từ trên hoặc là từ phía dưới đánh bất ngờ?
Ở trong cái thế giới này tất cả đều có khả năng.
Thế nhưng bốn phía đều là tiểu đạo sĩ, ta nếu muốn nhắc nhở Lý Kha, có lẽ sẽ bị những người khác phát hiện được sự tồn tại của ta.
Điều này đối với Lý Kha mà nói, có lẽ là so với yêu quái đột nhiên tập kích còn phiền phức đáng sợ hơn.
Thân là một tiểu đạo sĩ chính phái căn chính miêu hồng (1), lại vụng trộm dưỡng yêu quái…
Đây là khái niệm gì? Loại sự tình này một khi bị phát hiện, ta phỏng chừng tuyệt đối không phải nhốt cấm bế một cái là có thể quá quan giải quyết vấn đề.
Thế nhưng… Thế nhưng trong lòng ta lại thực sự bất an.
Ta càng nghĩ càng ấm ức, đều là các đạo sĩ của Thục sơn không tốt, thả mấy tiểu đạo sĩ chưa từng trải cái gì đơn độc xuống núi, nếu là bọn hắn xảy ra vấn đề gì, vậy Thục sơn tổn thất chính là hạt giống tốt trân quý…
A, chờ một chút.
Dường như có chỗ nào không đúng lắm.
Các đại đạo sĩ lão đạo sĩ của Thục sơn kia, thật sự không nghĩ đến sao? Nếu có vạn nhất…
Dù cho cố ý để cho bọn họ đơn độc lên đường, có lẽ cũng nên phái cao thủ lặng lẽ đi theo phía sau bảo hộ chứ?
Chú thích
(1) căn chính miêu hồng: chỉ gia đình có xuất thân tốt