Tiểu đạo sĩ bỗng nhiên nắm bút lên, cũng viết một hàng chữ bộp bộp bộp trên tường.
Cũng như ta vừa mới viết.
Cửa đây năm ngoái cũng ngày này.
Ta nhìn nhìn hắn, không lên tiếng.
Sắc trời từng chút tối dần, tiểu đạo sĩ đốt đèn lên.
Nói về ngọn đèn dầu đạo sĩ này dùng không biết bấc đèn là làm từ cái gì, dầu thắp lại là làm từ gì, không cần thay đổi bấc cũng không cần thêm dầu, đốt hoài cháy hoài, dùng mãi có mãi, thực sự là thần kỳ a thần kỳ.
Ách, trọng điểm bây giờ không phải là đèn, mà là hàng chữ tiểu đạo sĩ viết lên kia.
Hắn có lẽ là vì trong lòng vội vàng, vì thế hàng chữ này cũng không phải là chữ nhỏ nắn nắn nót nót, mà là có chút cảm giác của hành thư (1), nét mực đầm đìa, thanh tú mà tiêu dật, phiêu sái hơn so với chữ ta viết.
Thế nhưng hàng chữ trên thạch bích kia, cũng như lúc trước, dần dần mờ đi, dường như sắc mực thấm vào trong đá.
Cuối cùng, hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Nhưng là câu ta viết phía trên, vẫn là đàng hoàng ở tại chỗ, không có nửa điểm dấu hiệu muốn biến mất.
Lý Kha sửng sốt, ta cũng sững sờ.
Ai có thể đến nói nói đây rốt cuộc là vì sao?
Chữ ta viết có thể lưu lại, mà tiểu đạo sĩ viết liền lưu không được?
Chẳng lẽ thạch bích này thật có chức năng phân biệt công nghệ cao vân tay tròng mắt các loại, ai bị cấm bế, chữ người đấy viết không được?
Ta nhìn nhìn sắc mặt hắn, thử thăm dò nhỏ giọng nói: “Nếu không, ta thay ngươi sao kinh nhé… Ợ,” vừa chống lại cái loại ánh mắt tàn bạo dường như muốn băm nhỏ ta của hắn kia, ta lập tức lắc đầu: “Quên đi, xem như ta chưa nói cái gì.”
“Sư phó nói, chỉ cần công phu tới, chữ nhất định có thể viết lên…”
Hắn quay đầu nhìn ta, cái loại ánh mắt sáng long lanh này dường như lão hám ăn nhìn thấy mỹ thực, sói già nhìn thấy thỏ… Ờ, dù sao đều là một hàm nghĩa.
Ta lui một bước nhỏ, trốn phía sau nghiên mực: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
“Ngươi có phải hay không…”
“Ta không có!”
“Ta còn chưa có hỏi đâu!” Tiểu đạo sĩ dựng thẳng lông mi: “Ngươi không cần nhanh như vậy liền phủ nhận!”
“Dù sao ta cũng không giấu giếm ngươi cái gì, ta cũng không có gì bản lĩnh gì đặc biệt. Vì sao chữ của ta có thể lưu lại chữ của ngươi không thể ta cũng không biết, ngươi không nên tìm ta phiền toái a không nên a không nên —”
“Nói nhỏ chút!”
Đầu ngón tay tiểu đạo sĩ chọc vào trán ta: “Ngươi! Nói rõ cho ta! Rốt cuộc lúc ngươi viết chữ, là dùng pháp môn gì?” “Oan uổng quá đại nhân… Ta thật sự… Khụ khụ,” lời nói phía sau bị ánh mắt đằng đằng sát khí của tiểu đạo sĩ dọa đến mất tiếng. Ta cũng không nghĩ cái gì, thật sự. Lúc quất đùa ta có thể nghĩ cái gì chứ, chính là nghĩ quất thật cao hứng, còn muốn quất nữa… Ợ…
“Ta rất vui vẻ, ừm, nghĩ tới mình đang quất, quất người mình không thích a. Bất quá lúc sau ta viết chữ, thật sự, thật sự cái gì cũng không nghĩ! Ta không nghĩ cái chữ này có ý gì, cũng không nghĩ chữ này có thể ở lại trên thạch bích hay không, ngươi đừng ép ta a, ta nhát gan…”
Lý Kha bỗng nhiên nói: “Lặp lại lần nữa.”
“Cái gì?”
“Câu đằng sau kia.”
“Ngươi đừng ép ta?”
“Phía trước nữa.”
“Ta không nghĩ nhiều, ừm không nghĩ chữ này có thể ở lại phía trên hay không, cũng không nghĩ tới ý nghĩa của chữ…”
Hắn mở to hai mắt nhìn thấy ta.
Ta trừng mắt nhìn lại hắn.
Mắt to đối mắt nhỏ, thua người không thua trận.
“Không nghĩ! Có lẽ là bởi vì ngươi không nghĩ!”
“Hở?”
Trong mắt hắn rạng rỡ phát sáng, bất quá lần này nhưng nhìn ra tâm tình là sáng tỏ thông suốt!
“Cũng bởi vì trong lòng ta luôn nghĩ, dồn hết tâm trí viết, vì thế ngược lại không thành!”
“Ợ, ý của ngươi là tảng đá này chuyên đối nghịch với người, nghĩ muốn viết viết không được, không nghĩ ngược lại viết được, có phải hay không?”
“Không phải, ngươi không hiểu chớ xen mồm.”
Ta không hiểu?
Chậc, ta hiện tại đã hiểu.
Tựa hồ tâm pháp của đám đạo sĩ có phần đặc biệt, là cái gì mặc dữ thần ngộ, ý xuất trần ngoại (2) các loại, đúng hay không ta không rõ. Bất quá trước đây lúc xem Ỷ Thiên Đồ Long ký, Trương Tam Phong dạy Trương Vô Kỵ thái cực quyền, chính là bảo hắn quên chiêu thức không còn một mảnh, sau đó lĩnh hội triền miên không dứt của thái cực, vô cực mà đạo lý gì gì đó của thái cực.
Dù sao một chữ, huyền (3), cụ thể mà nói là không thể dồn hết tâm trí, càng lướt gió tung mây càng tốt.
Trên mặt Lý Kha lộ ra vẻ vui mừng, trong miệng thì thào lẩm bẩm cái gì, đột nhiên ngồi xuống thật mạnh, ta còn tưởng rằng hắn muốn nắm bút mài mực thử đi viết chữ, ai biết hắn thế nhưng khoanh chân ngồi xuống bắt đầu nhập định.
@_@?
Đoán không ra.
Dù sao hắn là đạo sĩ mà, cái gì đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh (4), những cái này ta là một chút cũng không hiểu.
Tự hắn minh bạch là được.
Ta ở trên nghiên mực chơi với nước mực bò tới bò lui, trong phòng lành lạnh, nước mực lại dần dần đông lại. Ta không biết hắn hôm nay còn tính toán viết chữ nữa hay không, mực này cũng không cần vội vã mài nữa.
Dùng một câu trong tiểu thuyết thường nói, tiểu đạo sĩ bây giờ có phải, ngộ hay không?
Hắn ngộ cái gì ta không biết, bất quá xem ra hắn đã nghĩ thông suốt một đạo lý rất quan trọng.
Có lẽ chờ hắn nhập định xong, là có thể sao kinh văn trên thạch bích rồi.
A, nếu là hắn rất nhanh liền sao xong, là chúng ta có thể từ nơi này đi ra ngoài a!
Ta giờ mới hiểu được, chuyện tốt của tiểu đạo sĩ cũng chẳng khác nào chuyện tốt của ta! Hắn sao xong kinh, ta cũng cũng không cần lại cùng hắn ngồi tù! Ừ, rời khỏi hang ổ đạo sĩ này, quay về Đào Hoa quan của ta, ngày ấy chính là thực thoải mái…
Đúng rồi, ta mất tích lâu như vậy, không biết những đồng môn a sư tỷ sư huynh sư muội sư đệ bọn họ kia có nhớ ta hay không, có đi tìm ta xung quanh hay không! Đúng, còn có Ngao Tử Hằng. Dù cho người khác không nhớ ta, hắn thì nhất định sẽ nhớ.
Ôi, lại làm cho hắn bận tâm, bất quá ta cũng không có biện pháp khác, đợi ở chỗ này ngay cả một bức thư cũng truyền không ra được.
Ta ngay từ đầu còn muốn thử xem có thể liên hệ đồng loại của ta hay không, dù cho không có cách nào truyền tin tức, có thể tán gẫu cái bát quái xua đuổi thời gian cũng được, thế nhưng cấm chế của gian phòng đá này đích thực lợi hại nghiêm ngặt chặt chẽ, ngoại trừ ta, không có con nhện con kiến nào khác có thể qua lại chỗ này.
Ta nằm úp sấp ở đó nghĩ ngợi lung tung cũng không có để ý nặng nhẹ, dù sao trong đầu lộn xộn, sau đó mệt nhọc liền nằm trên cổ áo tiểu đạo sĩ ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, ta mơ thấy mình lại trở về kiếp trước, nhất thời vui mừng khôn xiết, đi dạo phố karaoke mua quần áo, nhưng trời bỗng nhiên hạ mưa, hạt nước to cỡ hạt đậu bỗng nhiên rơi xuống, lập tức đánh thức ta!
Ta dụi mắt, xoay người…
Sau đó nhớ tới mình vẫn là một con nhện, đang cảm khái, lại một giọt nước rơi trên người ta.
A? Trong dầu mỏ cũng sẽ biết trời mưa sao?
Ta ngẩng đầu lên.
Mẹ của ta, không phải trời mưa!
Tiểu đạo sĩ vẫn là tư thế nhập định. Thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, ánh mắt hắn nhắm chặt, trên đỉnh đầu hơi nóng bốc lên, mặt đỏ bừng, trên mặt đổ mồ hôi không ngừng, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu tương theo cằm nhỏ xuống phía dưới, cổ áo bả vai nơi đó cũng sắp ướt sũng!
Đây là có chuyện gì? Mắt con nhện của ta cấp bách xoay tròn.
Đúng! Tẩu hỏa nhập ma! Tiểu đạo sĩ nhất định là tẩu hỏa nhập ma!
Vậy hiện tại, làm sao bây giờ?
Chú thích
(1) hành thư: một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ thảo ↑
(2) mặc dữ thần ngộ: yên lặng mới tương ngộ được với thần linh; ý xuất trần ngoại: ý nghĩ rời khỏi trần gian, ra ngoài phạm vi của người bình thường ↑
(3) huyền: bí ẩn ↑
(4) câu đầu tiên của Đạo Đức kinh, tạm dịch: đạo mà ta có thể coi là đạo thì không phải là đạo thường, tên mà ta có thể gọi là tên thì không phải là tên thật sự