Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 191: Nhất khiếu bất thông



“Tam Bát tỷ tỷ, ta biết, trước kia có một số việc, ta giấu giếm ngươi. Ngươi nếu giận ta, cũng hẳn là. Nhưng ta bây giờ thực sự biết sai rồi, ta trước đây rất nhiều chuyện làm không đúng…” Nét mặt của nàng thực sự rất chân thành, chân thành tới mức ta rất muốn trợn trắng mắt.

Tôm thúc oán hận nói: “Ngươi rốt cuộc muốn tới làm gì? Ngươi không phải rất là đắc ý, thuận buồm xuôi gió trong cung sao?”

“Tôm thúc, ta cũng là vì tốt cho công tử…”

Tốt cho Tử Hằng? Lừa ai chứ. Vì Tử Hằng mà làm ra bát canh cá kia? Vì Tử Hằng liền dựa vào người khác để tính kế hắn?

“Tam Bát tỷ, ta biết ngươi chắc chắn tức giận, nhưng ta thực sự hối hận rồi. Ngươi, ngươi đừng giận ta được không? Ai có thể không có khi đi sai bước chứ? Ta…”

Ta không nói chuyện, chỉ đứng ở đằng đó nhìn nàng.

“…” Nàng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, miệng nàng vẫn còn đang cử động, nhưng lại không phát ra tiếng.

Tựa như diễn kịch câm, nàng trợn mắt, động tác của miệng lớn hơn nữa, thoạt nhìn là đang lớn tiếng nói chuyện.

Đáng tiếc vẫn không ra tiếng.

“Ta cảm thấy, một người nếu không thể nói chuyện, vậy muốn gạt người sẽ khó khăn hơn nhiều.” Ta lộ ra một nụ cười cổ vũ với nàng: “Ngươi yên tâm, cái này không phải là vĩnh cửu, có lẽ chỉ mấy chục năm thôi, ừ, cũng có thể mấy trăm năm, tóm lại, ta trước kia cũng chưa từng dùng pháp thuật này, ngươi đừng lo, sẽ không chết người.”

Trên mặt nàng lộ ra phẫn nộ, hoảng loạn, ừ, còn rất oan ức, rất vô tội.

Thế nhưng nàng vẫn không thể phát ra âm thanh.

“Nói thật, ta không thích người khác gạt ta.” Ta ngồi trên băng ghế bên cạnh. Người này thực sự rất hiểu biết ý người. Biết ta muốn gây phiền phức cho nàng, tự mình đưa tới cửa, nhiệt tình chủ động như thế, ta đương nhiên không thể phụ chân thành của nàng.

Nàng có chút nóng ruột khoa tay múa chân, miệng vẫn còn cử động, tôm thúc ở một bên rốt cuộc nhìn ra con đường, vỗ tay khen hay: “Ồ, vợ tiểu Phượng, chiêu thức ấy của ngươi rất lợi hại ha.”

“Đâu có đâu có.” Ta cười hì hì: “Ta đây cũng là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm đâu. Tôm thúc chớ chê cười ta là được.”

Tiểu Tâm còn. đứng ỳ tại chỗ chưa đi, ta nháy mắt mấy cái, phi thường phi thường dịu dàng nói: “Ngươi có phải cảm thấy tai, mắt, cũng thừa hay không?”

Nàng hoảng sợ biến sắc, liên tục lắc đầu.

“Vậy thì ngươi đi đi, đừng lại để cho ta nhìn thấy ngươi nữa.”

Nàng lập tức bò dậy, rề rà chạy mất dạng.

Tôm thúc dùng sức nhổ một ngụm, hung hăng đóng sầm cửa.

“Tôm thúc, ngươi ghét cay ghét đắng nàng như thế?”

Ta cũng ghét nàng, nhưng hoàn toàn không có cảm giác mãnh liệt giống như tôm thúc.

“Nếu chỉ cầu phú quý leo cành cao ấy à, vậy ta cũng không nói, ai không muốn tranh lên đầu chứ? Hàng năm vô số cá chép đi nhảy long môn, ta đây phải nói, mỗi người đều là người có chí khí! Thế nhưng vừa xoay mặt liền bán chủ cũ, còn có thể hạ độc thủ đối với đồng tộc quen biết, đám trong đầm Bích Thủy, ôi, không nói, tóm lại, nàng rắp tâm bất chính, làm cũng đều là việc xảo quyệt đê hèn, ta thèm! Thấy nàng ta liền giận không có chỗ đánh!”

Ta gật gật đầu, không nói cái gì.

“Vợ tiểu Phượng à, chiêu thức ấy của ngươi thật đúng là, hờ, sâu đến lòng ta ha! Đến đến, nói xem ngươi làm như thế nào?”

Ta sờ sờ mũi, có chút xấu hổ: “Khụ, cái này là ta suy nghĩ lúc buồn chán. Bởi vì ta dùng tơ nhện khử độc này, dò mạch cho người ta này, từng xem một vài quyển sách thuốc. Người có thất khiếu, tai mắt mũi miệng. Ngày đó ta hạ một sợi tơ lên người nàng, vừa rồi thúc tơ nhện, liền che đi thanh âm của nàng, cái chính là nàng nói rất làm người ta phiền.” Ta cười hì hì: “Ta đặt tên cho chiêu này đi? Ừm, tên là nhất khiếu bất thông, thế nào?”

“Vậy hay!” Tôm thúc vỗ đùi: “Bất thông rất hay! Bất thông rất diệu! Đối với người không biết xấu hổ như thế nên hung hăng chỉnh đốn như vậy. Cái kia có thể để bao lâu?”

Ta thành thành thật thật lắc đầu: “Không biết, ta đây là lần đầu sử dụng đấy.”

“Người như thế, làm cho nàng cả đời không nói được mới hay!” Tôm thúc thoạt nhìn bộ dáng còn chưa giải hận.

“Phải, tôm thúc, chúng ta buổi trưa ăn cái gì?”

“Bã đậu,” tôm thúc đổi giận thành vui, cười ha hả nói: “Ăn rất ngon.”

Ta nháy mắt, bã đậu thứ này, theo ta được biết, giống như, tựa hồ, trong truyền thuyết là nuôi heo đúng không?

Nhưng có khi ăn cũng không tệ, bã đậu thì bã đậu đi.

Chờ bưng lên, bã đậu này và thức ăn trộn cho heo trong tưởng tượng của ta không phải là một, màu xanh đậu, thơm phức, trong mặn có ngọt, cực kỳ ngon. Tôm thúc cả buổi sáng lăn qua lăn lại vừa bóc đậu lại đảo đậu, cho dù là heo ta cũng biết khen hai câu, huống chi cái này còn ăn rất ngon.

“Ôi, tiểu Phượng, thật sự là rất tinh mắt, cưới vợ rất là không tồi!” Tôm thúc không nhận không lời khen của ta, ngược lại còn khen ta.

Chúng ta ở trong này khen lẫn nhau, nịnh nọt, dù sao có đến có đi, nịnh rất vui.

Trong miệng ta nhai một miếng bã đậu, xa xa, một tiếng chuông vang.

Ta lại quay đầu nhìn tôm thúc, hắn buông bát canh trong tay xuống, nụ cười trên mặt cũng không thấy.

“Làm sao vậy?”

Hắn không lên tiếng.

Tiếng chuông một tiếng lại một tiếng, dư âm tiếng trước chưa dứt tiếng sau đã vang lên.

Theo tiếng chuông, sắc mặt tôm thúc cũng càng lúc càng nghiêm trọng, sau đó đứng thẳng dậy, mặt hướng Thủy Tinh cung đứng trang nghiêm.

Ta không biết nguyên do, nhưng, hẳn là xảy ra đại sự gì.

Ta cũng đứng lên theo.

Ta nhẩm đếm trong lòng, chuông tổng cộng gõ chín tiếng.

Tôm thúc bỗng nhiên đứng thẳng người, không lại khom người cúi đầu nữa, hắn chỉnh lại cổ áo, lại sửa sang tay áo, rồi phủi vạt áo, cung kính, lạy về hướng Thủy Tinh cung.

Ba quỳ, chín lạy.

Chờ hắn đứng lên ta hỏi: “Tôm thúc, ngươi đây là làm sao vậy?”

“Có tân vương.” Giọng tôm thúc có chút cảm khái, hắn chậm rãi xoay người lại, thoạt nhìn cũng không có vẻ vui sướng gì, nét mặt nghiêm túc trước nay chưa có.

“Tân vương là ai vậy?”

“Còn chưa biết, ta lại không đủ tư cách đi yết kiến, nhưng đợi một lát ắt có tin tức truyền tới.”

“Phải!”

Chắc chắn vậy, chờ sau khi Tử Hằng và Phượng Nghi trở về, tin tức hiển nhiên cũng sẽ quay lại. Nghĩ thử, tân vương hẳn là trong số những người thấy trên tiệc ngày hôm qua, hơn nữa, nếu nói địa vị năng lực, hẳn là người ngồi mấy chỗ đầu tiệc.

Là đệ đệ của lão rồng háo sắc đá bay lão thượng vị? Hay là nhi tử của lão thay thế cha lên cương vị? Hoặc, là người không quen, ngồi gần Tử Hằng kia?

Bất kể là ai, ta chân thành hi vọng không phải giống như lão rồng háo sắc, toàn gây khó dễ Tử Hằng, lợi dụng hắn áp bức hắn tính kế hắn…

Ta chỉ hi vọng Tử Hằng sống vui vẻ một chút, không cần luôn nhẫn nại nhẫn nại lại nhẫn nại.

Ta gạt cửa nhìn, Tiểu Tuấn xa xa chạy tới, hô: “Tôm thúc, tôm thúc! Xảy ra đại sự!”

Tôm thúc lại là bộ dạng không sợ sóng dữ: “Đừng kinh ngạc, ta cũng nghe thấy. Ngươi đã hỏi thăm tân vương là ai?”

Tiểu Tuấn thực mờ mịt lắc đầu: “Còn chưa biết, phía trước không có ai đâu.”

Được, còn tưởng rằng hắn có thông tin trực tiếp chứ, thì ra chẳng qua nghe gió tưởng mưa thôi.

“Ta đi đằng trước hỏi một tiếng đây.”

“A, không được đi.” Tôm thúc duỗi tay kéo hắn quay lại: “Loại thời điểm này, có chuyện gì cũng nói không được, cũng không nên tự mình đi rước phiền toái. Vừa lúc ca ngươi bị thương, để hắn nằm nhiều mấy ngày, đừng trở ngại người mắt khác, biết không?”

Tiểu Tuấn ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Ừ, vua nào triều thần nấy, lão rồng háo sắc ngày hôm qua thoạt nhìn bộ dáng còn hăng hái, một lòng muốn nắm hết thảy trong tay, chắc chắn không phải chủ động nhường vị trí cho người hiền, tám phần là bị người ta đuổi xuống, không biết chuyện này còn có thể có biến động khác hay không, cho dù phát sinh chuyện đổ máu cũng không ngạc nhiên. Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết trong Thủy Tinh cung chắc chắn có đại biến, ít nhất, mẹ chị vợ của tân long vương phải chuyển vào chứ? Một đống gia quyến của lão rồng háo sắc cũng không thể lại ở nơi này…

Ta ngẩng đầu lên, trước mắt sáng ngời — Phượng Nghi đã trở lại!

“Các chàng cũng rất quá đáng, ném một mình ta trong nhà.” Ta nhìn nhìn phía sau hắn: “Tử Hằng không trở về? Ôi, long vương thay người làm? Đổi ai? Lão rồng kia sao lại bị đuổi xuống đài?”

So sánh với sự khẩn trương của ta, thái độ của Phượng Nghi thực sự trầm ổn làm người ta giận sôi. Hắn kéo tay ta, nói với tôm thúc cũng đang chờ mong: “Vào nhà rồi hẵng nói.”

Ta nhịn không được quay đầu nhìn kỹ, ánh mắt Phượng Nghi thoạt nhìn sâu xa phức tạp, nhưng cũng không có vẻ lo lắng.

Ta trước tiên âm thầm thở phào, Tử Hằng nếu có gì không ổn, hắn nhất định sẽ không bình tĩnh như vậy.

Hẳn không phải là tin tức gì rất tệ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv