“Chúng ta sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Phát hiện thì phát hiện, sợ cái gì?”
Như thế… Khụ, Na Tra người ta cũng từng đại náo biển, cùng lắm thì trở mặt chúng ta cũng náo biển một phen. Ta cảm giác toàn thể sức chiến đấu của Đông hải không cao thế nào, một phen tam muội chân hỏa của Phượng Nghi đi qua, có thể nấu toàn bộ bọn họ.
Nhưng đây phải coi mặt mũi của Tử Hằng, chúng ta không tới để gây sự.
“Này, ngươi lại đây!”
Ta sửng sốt, dừng chân quay đầu lại.
Một thị nữ rất xinh đẹp ngoắc tay gọi ta: “Ngươi lại đây, có việc phân phó ngươi.”
Trong bụng ta cười trộm, đi tới trước mặt nàng, trong Thủy Tinh cung rất nhiều người, ta cũng chẳng sợ nàng phát hiện ta là gương mặt lạ: “Có việc?”
“Ngươi mới tới? Chẳng hiểu chút quy củ gì!” Nàng lên mặt xem thường ta: “Ngay cả tỷ tỷ cũng không biết kêu, nhất định ngươi không xuất đầu được!”
Ta thật sự rất muốn cười, nàng thoạt nhìn còn có bộ dáng mấy phần ngây thơ đấy, dạy dỗ người ta ngược lại rất có kiểu dáng.
“Mang cái này đến hậu tam viện đi!”
Nàng không nói lời gì đưa cho ta hai cái bọc lớn, rất nặng, hình như đều là quần áo.
“Hậu tam viện ở đâu?” Ta vô cùng thành thật, không hiểu liền hỏi.
Nàng trừng mắt: “Ngươi thật ngốc! Không biết làm thế nào trà trộn vào làm người hầu!” Nàng nổi giận đùng đùng chỉ đường cho ta, liền mặc ta đi.
Ta thấy nàng mới ngốc. Này nhé, nàng cũng không biết ta tên gì, liền sai ta việc này, nếu như ta lừa mang hai cái bọc quần áo này đi, nàng cũng không chỗ tìm ta, quần áo cũng là không cánh mà bay!
Phượng Nghi chậm rãi bước thong thả lại đây: “Oa, nhanh như thế đã nhận được việc.”
“Chàng hâm mộ, ta chuyển nhượng cho chàng.”
“Ha ha, ta cũng không dám cướp công của người khác, nàng nếu muốn đi đưa, ta chỉ điểm nàng hậu tam viện đi thế nào.”
Ta khờ à, ta cũng không phải thực sự tới làm cung nữ.
Ta vốn muốn ném hai cái bọc lớn đó, nghĩ lại vẫn là không ném, cứ như vậy xách trong tay: “Đi, chúng ta đi viện ngày hôm qua ấy.”
Chúng ta tới cánh cổng ấy, có hai cung nữ diện mạo thoạt nhìn rất dũng mãnh giữ cửa, hỏi ta làm gì, ta giơ hai bọc quần áo lên nói là đến đưa quần áo, các nàng quả nhiên nâng tay cho đi, vô cùng thoải mái.
Chúng ta đi rẽ ba ngoặt hai, chạy tới gần nhà giữa, trong phòng đang có người nói chuyện: “Tỷ tỷ, chuyện đó, có được không?”
“Hừ, đừng nói nữa, ngươi nghĩ rằng ta ngày hôm qua là thị tẩm? Ngày hôm qua ta còn chưa có cởi quần áo đâu, lão bất tử của Vân Phượng điện kia lại nói không thoải mái, dám gọi người trên giường đi. Bà ta có ý gì cho là ta không biết? Không phải vì cháu ngoại gái của bà ta không được sủng mà ta được sủng sao? Sáng sớm thỉnh an còn điểm tên ta, nói cạnh nói khoé một trận, từng chữ từng câu nói nữ nhi của bà ta nhất định là vương hậu, bảo chúng ta một đám dụ dỗ xuất thân hạ tiện đừng có mộng tưởng hão huyền, nếu không bà ta sẽ thực hiện cung quy gia pháp, ta thèm! Bà ta tưởng bà ta là gì…”
“Tỷ tỷ, nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút!” Hồng Nhị vội vàng khuyên nàng: “Vậy, chuyện này tạm thời không được?”
“Nếu không được, ta trở về cũng không mặt mũi đi gặp…”
Đi gặp ai nàng nói không rõ ràng, ta nghe thấy mùi ngon, đây chính là Thâm cung nội chiến phiên bản long cung chân chân thực thực nha! Phim hậu cung xưa nay vốn là ta thích nhất, mặc dù bản thân ta không phải là tư liệu ấy, thế nhưng loại phim này luôn luôn thấy rất hay.
Các nàng lại không chuyện này nữa, ngược lại thảo luận son cánh hay son đá tốt hơn, hay là phấn loại nào tốt, những cái này ta nghe không có hứng thú. Ra khỏi viện của các nàng, ta hỏi Phượng Nghi: “Các nàng là có phải là ma cung phái tới hay không?”
Hắn liếc mắt nhìn ta: “Chuyện này không rõ ràng hay sao?”
“Ma cung vì sao muốn nhúng tay vào sự tình ở long cung chứ?” Chẳng lẽ loại chuyện lục đục với nhau tranh quyền đoạt thế cũng nghiện, nhiều hơn nữa cũng không thấy đủ?
Phượng Nghi nhìn nhìn ta, lúc ta cho là hắn sắp giải thích, hắn lại đến một câu: “Lấy hiểu biết của ta đối với nàng, cho dù ta giải thích nàng cũng không rõ, nàng cứ tiếp tục thỏa thuê tưởng tượng trong lòng đi, ta cảm thấy tưởng tượng của nàng có khi còn đặc sắc hơn so với tình hình thực tế.”
Người này!
Trong tay ta còn xách bọc quần áo đó, dạo qua một vòng, Thủy Tinh cung rất lớn, chúng ta còn chưa dạo được một nửa, Phượng Nghi nói cho ta đây là thứ gì, kia lại là lai lịch gì, có thể nói thuộc như lòng bàn tay, không biết còn tưởng rằng đây là sân sau nhà hắn đấy. Ừ, lại nói long vương là vương, hắn cũng là vương, mặc dù long vương ta chưa từng thấy, nhưng ta biết hắn nhất định kém Phượng Nghi — ngay cả một sợi tóc cũng không bằng!
Ít nhất Phượng Nghi không có một đống nữ nhân làm hậu cung, điểm này đã mạnh hơn nhiều!
Ta cũng không phải là làm không được, Phượng Nghi rất có tiền, hơn nữa trông lại đẹp trai, cho dù không có tiền cũng có một đống mỹ nữ khóc hô muốn gục hắn, hắn đều không động đậy.
Tục ngữ nói, cái đẹp che cái xấu, hắn có ưu điểm như thế, những khuyết điểm lớn nhỏ khác tất cả đều có thể che!
Người ta nói, cái gì, ta có ưu điểm gì đặc biệt lớn có thể che khuất tất cả khuyết điểm?
Ừm, Phượng Nghi khen ta quá đơn thuần, ừm, ta còn rất thiện lương nữa chứ? Đây khẳng định là ưu điểm, cái khác tỷ như nhát gan sợ phiền phức này, lười biếng này, trí nhớ hay quên này, còn nữa, ờ rất nhiều khuyết điểm nhỏ, đều có thể tha thứ.
“Đói không?”
Ta sờ sờ bụng: “Có chút.”
“Đến, vừa lúc phát cơm.”
Hở?
Quả nhiên, sân đằng trước kia rất nhiều người ra ra vào vào, bưng cốc, mang hộp đựng cơm hộp đựng thức ăn, còn có người ngồi xuống chỗ góc trong sân cầm bát ăn cơm.
Ợ, chúng ta cũng…
Phượng Nghi kéo ta một phen, nhỏ giọng nói: “Ta từng ăn cơm tại long cung hai lần, đó đều là yến hội, nơi này thoạt nhìn cũng thú vị.”
Cơm tập thể thú vị? Hắn còn nói vậy? Nói sớm chứ, Bàn Ti động mỗi ngày đều phát cơm tập thể, hắn muốn ăn, ngày nào mà không ăn được chứ!
Chúng ta tới chỗ phát cơm, người nọ cũng không hỏi nhiều, lấy luôn hai cái bát, xới một bát cơm hỗn hợp rau thịt, đưa cho chúng ta.
Trong cái thùng lớn bên cạnh có đũa và thìa, tràn đầy, nặng trịch chất đống, ta cầm cái thìa, Phượng Nghi cầm đôi đũa, hai chúng ta cũng ăn chen trong góc như các nô bộc khác.
Ưm, hơi tanh, mặn một chút, không biết là thịt gì, hẳn là thịt cá, thế nhưng chung quy cảm thấy hình như không tươi lắm.
Mặc dù là ăn miễn phí, thế nhưng hương vị ăn miễn phí này thực sự chẳng ra cái gì.
Ta chưa ăn được mấy miếng, đột nhiên một nữ nhân bước vào tầm mắt, nàng liếc mắt nhìn xung quanh, kết quả ánh mắt nổi giận đùng đùng kia liền khóa trên người ta, sải bước đi về phía ta, vươn bàn tay, bộp một tiếng đánh rơi bát cơm của ta.
“Nha đầu thối, tiểu tiện nhân! Bảo ngươi đưa đồ ngươi lại dám không nghe lời! Việc không làm chạy tới lĩnh cơm ăn? Ăn ăn ăn! Ngươi mẹ nó…”
Được, nàng phát giác quần áo chưa đưa đến tới tính sổ? Ưm, nàng cũng không ngốc lắm, mọi người đều tới dùng cơm, nàng cũng sẽ tới chỗ dùng cơm tìm — hơn nữa mèo mù đụng phải chuột chết, còn bị nàng tìm được ta!
Sau khi cơm bị đổ, không ít hạt cơm và cả nước đồ ăn bắn tung tóe lên người ta, trên người nàng cũng có, nhưng nàng rõ ràng là không chú ý, hoặc là không để ý, chỉ chửi ầm lên!
Ta lau miệng một cái, không nhanh không chậm đứng lên: “Ngươi là ai chứ?”
“Ngươi?”
“Ngươi bằng gì sai khiến ta làm việc ha? Ngươi thấy nơi này là nơi có thể la lối khóc lóc à?”
Nàng tức mặt đỏ bừng, nhưng nhìn bốn phía, đích xác có không ít người ném ánh mắt bất mãn qua đây. Đương nhiên, người ta là tới ăn cơm, nàng là tới gây chuyện, có thể không bất mãn sao?
Ta cũng không muốn cãi nhau với nàng, ta cũng không phải đến đại náo long cung.
Ta lầm bầm, ra hiệu ánh mắt nàng chuyển hướng sang hai bọc quần áo ta vừa mới kê dưới mông: “Đây là việc của ngươi phải không? Nếu như lại trì hoãn không đưa đi, không biết có người sẽ trách phạt ngươi hay không ha? Ta nếu là ngươi, trước hết đi đưa, muốn tìm phiền toái ấy à, ngươi đưa xong lại tìm, ta chờ ngươi!”
Ta còn tưởng rằng nàng sắp bạo phát, không ngờ mặt mũi nàng dữ tợn mắt phóng phi đao uổng phí nửa ngày, lại cúi người xuống ôm lấy hai bọc quần áo, sải bước liền đi!
Hở? gây chuyện thế này, thật sự là tiếng sấm mưa giọt mưa nhỏ ha!
Phượng Nghi ở một bên, vừa ăn cơm vừa cười trộm.
Ánh mắt những người khác, còn có một đống hỗn độn dưới đất, ta cũng thật sự không có khẩu vị ăn cái gì. Lúc ra khỏi đó Phượng Nghi nói: “Nàng không phải nói chờ nàng ta quay lại gây chuyện?”
“Là ta nói,” ta nhìn nhìn hắn, kỳ quái nói: “Nhưng ta không nói sẽ chờ ở chỗ này nha. Chờ nàng tìm ta rồi nói sau, khoan hãy nói, ta cảm thấy ta và nàng rất có duyên, nói không chừng lát nữa còn có thể gặp phải.”
Mặc dù phát sinh khúc nhạc đệm nhỏ như thế, đáy lòng ta vẫn còn đè nặng nghi ngờ: Người của ma cung, rốt cuộc muốn làm gì tại long cung?
Ta luôn cảm thấy ma cung, cách ta rất xa, thế nhưng, lại lơ đãng phát hiện, bên người hoặc nhiều hoặc ít, đều có bọn họ thâm nhập vào, lúc tâm tình vô cùng tốt, bóng ma ấy bất giác lại thoáng hiện trong tầm nhìn.
Tử Hằng lúc này không biết đang làm cái gì, còn có Tam Lục, cũng không biết nàng hồi âm cho ta chưa, nghĩ tới cũng rất thấp thỏm.
Chúng ta không được vào nội viện, cũng không thể đi tiền điện, người ta lui tới thoạt nhìn bề bộn nhiều việc, bước chân của chúng ta cũng nhanh hơn, thoạt nhìn nhìn như là đang muốn đi nơi nào đó làm chuyện gì, rất giống thế. Rẽ qua một bức tường, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng thút thít và thấp giọng mắng chửi của nữ nhân.