Chúng ta vào một gian đại sảnh rộng rãi, vị trí ở giữa ngồi ba người.
Ừm, cộng thêm vị Trường Lâm sư thúc vừa nãy này, tổng cộng bốn vị trưởng bối.
May mắn may mắn, ta còn tưởng rằng sẽ phải đối mặt một phòng người.
“Cô nương này ta vừa nhìn đã thích,” trong ba người có một là vị mỹ nữ, hợ, nàng… nàng thoạt nhìn còn nhỏ hơn Phượng Nghi, mắt tròn tròn long lanh nước, làn da trắng sáng, thế nhưng lúc Phượng Nghi giới thiệu nàng, lại đích xác nói nàng là sư cô, Thải Mai sư cô cười thành một đóa hoa: “Lại đây lại đây, để ta nhìn kỹ xem.”
Ta bị nàng đánh giá có chút ngượng ngùng, nàng cũng đã vội vàng nói: “Ơ kìa, ăn mặc thế này cũng quá mộc mạc, tiểu cô nương sao có thể không chỉnh trang một chút chứ? Thường ngôn nói rất đúng, người cần y trang, Phật cần kim trang a. Đến đến, sư cô mấy năm nay chính là gom không ít thứ tốt, ta lại không nữ nhi không đồ đệ, đang suy nghĩ mấy thứ này tương lai phải làm sao đây, bây giờ vừa khéo, đến đến, con đi theo ta, tùy con chọn lựa, thích cái gì thì lấy cái đó!”
Hợ… Vị Thải Mai sư cô này thật phóng khoáng ha.
“Được rồi sư muội, biết của cải của ngươi phong phú, bất quá ngươi cũng không cần phải gấp gáp chứ, trước tiên ngồi xuống, nói chuyện một lát.” Đại sư bá của Phượng Nghi thoạt nhìn cũng có bộ dáng của một trưởng giả, râu đẹp, lông mày cũng thật dài, đuôi mày hơi rũ xuống, nụ cười hòa ái.
Thái độ của bọn họ hoàn toàn không có nghiêm nghị, cao ngạo hay là xoi mói, tâm tình của ta cũng dần dần trầm tĩnh lại. Tiểu đồng bưng trà lên, còn đưa lên đủ loại điểm tâm. Thải Mai sư giống như sợ ta bị đói, không ngừng khuyên ta ăn cái này nếm cái kia. Kết quả chưa đầy một lát bụng của ta đã bị no căng phồng, tới lúc chính thức ăn cơm trưa, bụng của ta bất kể cái gì cũng nhét không được.
“Con vẫn là lần đầu đến tiên giới sao?”
“Dạ,” ta nói: “Nơi này mây tía chớp tắt, cảnh lạ nơi chốn, thật là đẹp.”
“Phải, nơi này cũng không riêng gì phong cảnh đẹp, mấu chốt là rất có lợi cho tu luyện. Nếu tu luyện tại đây, một năm có thể được bằng chục năm mấy chục năm ở thế gian hay nơi khác. Ta trước kia đã nói rằng cho Phượng Nghi một tòa nhà, hắn bảo không thích ở lại trong này, cho nên không chịu. Chờ các con thành hôn, ta dẫn con chậm rãi chọn, trên tay ta có mấy chỗ, phong cảnh đẹp khí tiên linh, cho dù sau này sinh…”
“Sư muội, ngươi mau ăn cơm đi.”
Ta hé miệng cười trộm. Nhưng mà, nàng vừa rồi nói sinh cái gì? Hợ, sẽ không là sinh… nó chứ?
Ta múc một thìa canh uống, cũng ực một tiếng nuốt vào bụng nghi vấn ấy.
“Các con đang ở tại nhà của đứa nhỏ họ Ngao kia?” Đại sư bá hỏi.
Thải Mai sư cô thở dài, buông đũa: “Đứa nhỏ kia cũng coi là chúng ta xem lớn lên, tính tình tốt, người cũng thông minh, chính là… cưới một dạ xoa sống như vậy…”
“Hả?”
Đại sư bá khuyên nàng: “Sư muội, đấy không phải là chuyện hắn có thể làm chủ được. Một đám người của Đông hải kia ngươi cũng không phải không biết.”
“Ta đương nhiên biết, một cái họ Ngao cho rằng vảy trên người đều như vàng, lúc đi đường hận không thể lật con ngươi tới ót…” Thải Mai sư cô lảm nhảm oán trách, ngôn từ khắc nghiệt liên tục từ trong hai cánh môi mỏng hình dạng rất đẹp kia phun ra…
Ta nhỏ giọng chen lời: “Tử Hằng hắn ngoại lệ, hắn cũng không phải là như thế.”
“Đó là bởi vì họ Ngao kia cũng coi thường hắn, nói máu hắn không thuần mà.” Thải Mai sư cô thở ngắn than dài: “Ôi. Đứa nhỏ tốt, ta còn muốn giới thiệu sư muội của Trình tiên tử cho hắn… Kết quả hắn lại… Kiếp này không phải liền hủy rồi sao.”
Ta nghe kinh hồn táng đảm: “Ừm, vợ hắn bay giờ, nhìn cũng tốt mà…”
“Tốt?” Thải Mai sư cô trừng ta: “Con mới biết nàng bao ngày? Đến ba ngày chưa? Có thể nhìn ra cái gì? Ôi, con nếu như ở lâu sẽ biết đại danh của nàng chúng ta ở đây không ai không biết, ôi, ỷ vào Thánh Tuyền lão mẫu sủng ái, nàng trước kia…”
“Sư muội, được rồi. Hôm nay hai vợ chồng Phượng Nghi qua đây là chuyện tốt, ngươi cứ nói chuyện đấy làm gì. Ngươi không phải muốn dẫn Đào cô nương đi chọn gia sản bảo bối của ngươi kia sao? Thừa lúc này không có việc gì thì mau đi đi.”
“Phải phải!” Thải Mai sư cô tức khắc chuyển buồn làm vui, dắt tay ta bước đi: “Đến đến, xem thử những thứ sư cô tích được, hì hì, con khẳng định sẽ thích!”
Nhưng trong lòng ta còn đang nghĩ những lời vừa rồi kia cơ.
“Sư cô, Đổng tiên tử kia, rất tệ sao?”
“Ôi, những chuyện kia không cần nói, dù sao ván đã đóng thuyền. Tử Hằng mặc dù tính tình không lạnh không nóng, bất quá cũng sẽ không mặc nàng ta bắt nạt. Chúng ta những người ngoài bận tâm cũng là người mù đốt đèn phí công.”
“Thế nhưng, ờ, nếu Đổng tiên tử không tốt, vì sao còn phải lấy nàng chứ? Nếu như… Nếu như cảm tình không hợp, còn có thể ly… ừm, ý con là, bỏ nàng hay không?”
Thải Mai sư cô quay đầu nhìn nhìn ta, lắc đầu: “Ôi, con không biết, hôn sự này của bọn họ, xa không chỉ là chuyện của hai người bọn họ. Mà là của Thánh Tuyền lão mẫu và Ngao thị ở Đông hải… Rất phức tạp. Dù gì, con không cần lo nhiều như vậy, tóm lại không cần để ý tới nha đầu kia, hừ, ta vừa thấy biểu tình làm bộ làm tịch kia của nàng là toàn thân khó chịu. Nàng ta nếu như dám bắt nạt con, con cứ nói cho ta biết, ta đi trút giận cho con. “
Ta lắc đầu: “Không có, nàng không bắt nạt con.”
“Hừ, nàng dám! Con hiện tại chính là người của Phượng Nghi, cho nàng lá gan nàng cũng không dám làm càn với con. Tục ngữ nói rồi, đánh chó còn phải ngó mặt chủ…” Nàng bỗng nhiên dừng miệng, xấu hổ cười ha ha: “A a, con xem ta, cứ cao hứng là lời nào cũng nói lung tung. Sư huynh bọn họ từng giáo huấn ta nhiều lần, nhưng ta cứ cao hứng vẫn là miệng quá nhanh…”
“Không sao đâu sư cô, con biết, Phượng Nghi đối xử với con rất tốt, rất săn sóc.” Ta sờ sờ chiếc trâm trên đầu: “Nhưng ngay từ đầu khi hắn cho con chiếc trâm này, con không biết cái này rất quan trọng, bị người khác nhìn rất không được tự nhiên đấy.”
“A, nói đến chiếc trâm này ấy, ta nói cho con ha, cái này thế nhưng có lai lịch…”
Hờ hờ, thành công nói sang chuyện khác!
Thế nhưng chờ khi Thải Mai sư cô dẫn ta vào một gian nhà kho, tựa như hiến vật quý cho ta xem cất giấu của nàng, ta…
Hợ, vị Thải Mai sư cô này… Lẽ nào cũng thuộc loài chuột sao? Loại, loại dung lượng cất chứa này, nghiện cất chứa bình thường căn bản không thể nào đạt được a! Thích trữ đồ giống như Hôi Đại Mao, cũng không thấy hắn có thể trữ nhiều như thế — Đương nhiên, Hôi Đại Mao khẳng định không sống lâu bằng Thải Mai sư cô, nếu như hắn sống thêm trăm ngàn năm nữa, có lẽ cũng có thể thu thập nhiều đồ như vậy.
“Xem, bên này tất cả đều là vật liệu may mặc, đa dạng nhưng hiếm lạ, những thứ này đều tặng con. Sắp làm dâu mới, cũng phải thêm trang sức quần áo, nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp…”
Ta dại ra nhìn đống hàng dệt nhìn không thấy biên giới, cái này nếu như làm thành y phục, ta một ngày đổi mặc một bộ, vậy phải mặc bao nhiêu năm mới có thể hết được một lượt đây…
“Đến đến, nhìn bên này, hình thức châu báu nơi này có chút cũ, nhưng con có thể tìm người một lần nữa khảm lại. Con xem bảo thạch này, tỉ lệ này, sáng bóng này…”
Hợ, đây là bảo thạch sao… Ta còn tưởng rằng là than hòn chứ…
“Con thấy thế nào?”
“Ờ… Châu quang… bảo khí…”
“Ha ha, ta liền biết con thích!”
Ta nói ta thích sao?
Cũng có thể vừa rồi ta vô tình nói?
“Nhìn xem, bên này là phấn son tốt nhất, là nước giã cánh hoa bàn đào ta lấy được từ người khác, lại trộn những vật liệu hỗn hợp trân quý, chưng phơi nắng chín lần. Son phấn này ấy à, có thể thay đổi màu sắc theo thời tiết, hơn nữa có thể làm cho nước da càng ngày càng trắng nõn nha. Còn cái này, là bột nước hoa nhài tuyết…”
Ta nghe đầu óc rối mù, bị từng luồng mùi hương ngọt ngào làm cho mũi cũng không linh hoạt lắm.
“Sư, sư cô à, ngài thu thập nhiều thứ như vậy không dễ dàng, vẫn là chính mình lưu lại dùng đi.”
“Ơ? Ta chưa bao giờ dùng son phấn nha, ta chẳng qua là thích những màu sắc đẹp và cái hộp nhỏ đẹp này.
Ta hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Vị Thải Mai sư cô này, không chỉ trông giống tiểu cô nương, tính cách ham thích cũng rất giống ha.
Không riêng Thải Mai sư cô, đại sư bá còn cả Trường Lâm sư thúc bọn họ cũng có quà gặp mặt riêng, nói thật, mặc dù ta biết là thứ tốt, thế nhưng tạm thời cũng không biết có tác dụng gì. Dù sao Phượng Nghi ra hiệu ta đều nhận lấy, đại sư bá nói trưởng lão tặng cho không thể từ chối, ta cũng cảm thấy nên nhận lấy, hì hì, không thu lại phí mà.
Thải Mai sư cô làm một cái bọc chứa đồ muốn đưa cho ta, gói đồ nhỏ thoạt nhìn dẹt dẹt nhẹ nhàng, chỉ nhìn bên ngoài tuyệt đối không biết bên trong nhét bao nhiêu thứ.
“Phát tài rồi phát tài rồi…” Lên xe ngựa ta khe khẽ nhắc mãi, kéo tay Phượng Nghi lại: “Chàng không biết sư cô cho ta bao nhiêu thứ đâu, nói là thêm trang sức cho ta… Quả thực, quả thực…”
“Ta biết, sư cô khẳng định sẽ không bạc đãi nàng.” Phượng Nghi khẽ cười: “Bằng không ta sao phải cố ý dẫn nàng tới bái kiến bọn họ chứ?”
“Hả?” Phượng Nghi lại… lại có thể nói như vậy, hắn, hắn hình tượng nhất quán cao thượng a, kéo không được quan hệ với những từ hơi tiền này, tham của này! Thế nhưng hắn lại nói như vậy…
“Ừm, có điều…” Ta nhìn biển mây ngoài cửa sổ, nhớ tới lời nói của sư cô: “Tử Hằng và Đổng… Đổng tiên tử, có phải cũng không ân ái hay không? Bọn họ chung sống có hòa thuận không?”
Nàng yên tâm, Tử Hằng mặc dù không nói gì, thế nhưng hắn người này ngoài mềm trong cứng, vợ hắn kia chung quy còn phải để ý thể diện.”
“Vậy, chàng nói, chuyện Tiểu Tâm, có thể có liên quan tới Đổng tiên tử hay không? Không chừng, chính là nàng ta…”
“Việc này, trước không nên kết luận, hôm nay lúc nàng đi vào cùng sư cô, ta thỉnh giáo sư bá một số chuyện cổ chú, sau khi trở về có thể thử một lần, có lẽ có thể giúp được nàng.”
Ta gật đầu, hắn còn nói: “Sư bá nói, qua hai ngày bảo chúng ta lại đi một chuyến, xem xét định hôn kỳ…”
“À há…”
Mặt ta nóng lên, ngó đầu qua chỗ khác, bất quá… tâm tư lại không đặt vào phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thật nhanh a, chỉ chớp mắt ta đã là người sắp thành thân.
Có chút không thích ứng lắm, thế nhưng, trong hoảng hốt lại mang theo cảm giác chờ mong…
Xe ngựa của chúng ta tới cửa, lúc xuống xe, vừa vặn Đổng tiên tử từ trong trạch môn đi ra, sắc mặt có chút giận dữ. Mấy ngày nay thấy nàng đều là vẻ mặt tươi cười, bất quá nàng mà sưng mặt lên, lông mày lộ vẻ hơi sắc bén, khóe miệng cũng hơi lộ vẻ khắc nghiệt.
“A? Đây là muốn ra ngoài?”
“À, phượng vương đã trở lại.” Nàng chào hỏi: “Sư môn có việc, ta phải đi về trước một chuyến.”
Nhìn nàng đi vội vội vàng vàng, có lẽ thực sự có chuyện quan trọng.
Ánh mắt ta nhìn theo, Phượng Nghi kéo ta một phen: “Vào đi thôi.”