Cậu còn chưa kịp nói gì thì đã bị một cú đấm như trời giáng vào bụng,cơn đau dữ dội chưa từng trải qua khiến cậu đổ mồ hôi khắp người, nhất thời mất đi khả năng phản kháng.
Đối phương đấm xong một đấm còn chưa có dấu hiệu dừng tay, giơ cao nắm đấm tiếp tục giáng một đòn đấm nữa lên người cậu. Hết cú này đến cú khác khiến cậu thấy khó thở, đau đến mức nước mắt đều chảy ra, thân thể không ngừng run rẩy, hai tay ôm lấy đầu theo bản năng.
Trong cái hoàn cảnh này, ngay từ đầu Trần An Cư đã không nghĩ là có thể đánh trả được, đến cuối cùng thì cậu cũng chẳng còn chút sức lực nào. Điều duy nhất cậu có thể làm chỉ là vừa khóc vừa tránh mà thôi. Lần đầu tiên bị người khác dùng vũ lực mà đánh dữ dội như vậy, sự sợ hãi và đau đớn quả thực khiến cậu không thể suy nghĩ được gì nữa.
Chỉ cần cậu có ý đồ né tránh là đối phương lại càng dùng sức đánh cậu. Cho tới khi cậu ngừng giãy dụa, nằm bất động dưới đất thì đối phương mới tạm dừng tay, còn cố ý nắm chặt cằm của cậu, dí sát nắm đấm lên mặt cậu đe doạ: "Mày còn dám nói thêm một chữ nào về gia đình tao nữa thì tao sẽ không đánh mày, mà tao sẽ giết chết mày!"
Tầm nhìn của Trần An Cư trở nên mơ hồ chỉ biết gật đầu lia lịa, nước mắt chảy đầy cả mặt. Cuối cùng thì bộ dạng nghe lời và ngậm miệng của Trần An Cư cũng khiến Vũ Chí Kiệt hưởng thụ cảm giác ưu việt trước giờ chưa từng có. Quả nhiên chỉ có nắm đấm là hữu dụng nhất! Ngoại trừ tiền và nắm đấm ra thì những cái khác đều là vô nghĩa!
Vẻ mặt Vũ Chí Kiệt thoải mái ném chiếc điện thoại lên người đối phương: "Trả cho mày! Ai mà thèm cái điện thoại nát này của mày chứ! Sau này không được phép cãi lại tao, nếu không thì tao sẽ đánh cho mày khóc giống như bây giờ đấy!"
Trần An Cư khóc thút thít đút điện thoại vào trong túi. Gắng sức nửa ngày cũng không đứng lên được. Vũ Chí Kiệt chìa tay muốn kéo cậu dậy. Khi bàn tay tới gần đối phương thì bỗng ngây ngẩn cả người ----- hai mắt Trần An Cư tràn ngập sự sợ hãi nhìn bàn đang chìa về phía mình, cả cơ thể đầu run lên như lá cây mùa thu. (vc so sánh? )
"ĐM! Kệ MM! Tao đi đây!" Vũ Chí Kiệt hậm hực mắng chửi rồi xoay người đi luôn. Đi được vài bước mới nhớ tới cái gì đó liền quay đầu lại hung ác uy hiếp: "Không được phép tố cáo chuyện này với giáo viên hay cha mẹ, nếu không tao sẽ nói bí mật của mày cho mọi người biết!"
Trần An Cư run một hồi lâu cũng không dám nhìn thẳng về phía hắn, cúi gằm mặt xuống gật gật đầu, ngay cả nói cũng không dám.
Mặc dù đã uy hiếp đối phương câm miệng nhưng Vũ Chó Kiệt vẫn cảm thấy hơi sợ hãi. Dù sao thì đối phương cũng là học sinh được thầy cô yêu quý, vạn nhất thật sự chạy đi tố cáo thì mình chẳng phải sẽ ăn một vố đau à. Hơn nữa lời nói của mình chưa chắc đã được giáo viên tin tưởng, cho dù có thực sự nói ra bí mật của thằng nhóc này thì cũng có thể bị phủ nhận một cách dễ dàng.
Nhưng hắn không ngờ là Trần An Cư lại thực sự không đi tố cáo, bất kể là ở nhà hay trường học đều không nói với bất kì ai về chuyện bị hắn đánh.
Thậm chí vào một tiết thể dục buổi chiều, Trần An Cư chỉ xin phép vì lý do là 'bị té ngã' mà thôi. Trong lúc những người khác đều chạy bộ thì Trần An Cư lại ngồi một mình ở cạnh sân thể dục, thi thoảng đụng phải chỗ bị đau liền nhe răng trợn mắt.
Vũ Chí Kiệt chạy xong đầu tiên liền đi về hướng cậu. Ngay khi cậu đứng dậy định chạy trốn liền hét lên tiếng cảnh cáo: "Trần An Cư! Ngồi yên đấy!"
Cậu hơi do dự một chút rồi cũng chậm rãi ngồi xuống. Khi Vũ Chí Kiệt ngồi xuống bên cạnh thì mới thấp giọng hỏi lại: "Cậu . . . . .Cậu còn muốn như thế nào nữa? Tôi cũng đã không nói với người khác . . . . "
Vũ Chí Kiệt nheo mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt né tránh của đối phương: "Mày không dám tố cáo là do sợ tao trả thù hả? Ha . . . . Cái bí mật nhỏ đó thực sự quan trọng đối với mày đến vậy cơ à? Mày đúng là một thằng ngu . . . . "
Cơ thể Trần An Cư run lên nhè nhẹ, vẻ mặt hết sức kỳ quái. Không biết có phải do xấu hổ hay là cái gì khác mà miệng mím chặt lại như kiểu không bao giờ muốn mở miệng ra nữa.
"Ha, tao nói này . . . . . . nếu như mày đã bị tao nắm được nhược điểm rồi thì phải ngoan ngoãn nghe lời tao, tan học phải đi chơi với tao!" Vũ Chí Kiệt rất vui vẻ. Xem ra mình đã tìm được một người bạn cùng chơi hoàn toàn miễn phí, còn có thể tuỳ ý mắng chửi trêu chọc cũng không phản kháng lại.
" . . . . . . " Trần An Cư nhìn hắn đầy căm tức và thù hận. Khi hắn mỉm cười giơ nắm đấm lên lại nhịn không được mà co rúm người lại, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu trước mệnh lệnh cưỡng chế của hắn.
Vũ Chí Kiệt hài lòng vỗ vỗ lưng đối phương. Trần An Cư nhất thời cúi đầu kêu đau một tiếng. Vết thương trên người trải qua loại chấn động kịch liệt này nên càng thêm đau.
Vũ Chí Kiệt hơi sửng sốt. Xốc vạt áo sơmi của đối phương lên thấy khắp nơi trên làn da trắng nõn đều sưng tấy bầm tím, nhìn qua là biết chưa hề xử lý gì.
"Mày bị ngu à? Sao không bôi thuốc hay gì đó vào?"
Trần An Cư dùng ánh mắt lạnh băng đáp lại câu hỏi ngu của hắn.
"À . . . . Tao biết rồi." Lúc này Vũ Chí Kiệt mới phản ứng lại. Đối phương muốn giấu diếm chuyện này nên sẽ không đến phòng y tế, vết thương rõ ràng như vậy nhìn cái là biết do ẩu đả tạo thành. Trong lòng hắn cũng sinh ra một chút áy náy, hình như mình đã hơi quá tay rồi, giọng nói cũng trở nên hơi vấp: "Ờ . . . . .Chuyện này không thể trách tao được! Là do mày quá đáng trước! Vậy . . . . . Tan học đi đến nhà tao . . . . . Tao bôi thuốc cho mày."
Trần An Cư vẫn không để ý tới hắn,buông xuống hai mi ngơ ngác nhìn mặt đất. Vũ Chí Kiệt ngồi một lúc thấy nhàm chán liền duỗi tay nghịch tóc của đối phương: "Mày tức giận như vậy làm gì? Đánh có mấy cái thôi mà . . . . . Mày đừng có nói với tao là trước giờ chưa từng đánh nhau nhá!"
Trần An Cư bị hành động thô lỗ của hắn khiến da đầu rất đau, cắn môi đứng dạy né tránh. Được đáp lại như vậy khiến Vũ Chí Kiệt rốt cuộc cũng thấy hơi vui vẻ, mạnh mẽ đè lại vai của đối phương: "Được rồi được rồi! Tao sẽ không đánh mày nữa, chỉ cần mày không chửi ta là được. Chúng ta huề nhau được không?"
Trần An Cư căm tức nhìn vẻ mặt ôn hoà vô tội của tên kia, rất muốn rống to vào mặt đối phương ----- chuyện này mà có thể huề nhau được à?
Sau khi thực hiện một hành vi bạo lực cực kỳ nghiêm trọng như vậy, một lời xin lỗi cũng không có mà lại có ý đồ muốn xây dựng tình hữu nghị với người bị đánh á? Có lầm không vậy trời! Sói và cừu mà có thể làm bạn được à? Chúng nó căn bản là không thể đứng ngang hàng được!
Luôn sống trong cảm giác lo sợ có thể bị đối phương làm hại bất kì lúc nào thì sao có thể sinh ra tình bạn diệu kỳ được? Đối phương còn đê tiện dùng tới thủ đoạn để áp chế và đe dạo, thế mà lại dám bảo mình "chơi với hắn". Quả thực là quá ấu trĩ, ngu dốt, vô tri, hề hước tới cực điểm!
Nhưng cậu cũng chỉ dám hung hăng mắng ở trong lòng mà thôi. Bất kể là xuất phát từ sự sợ hãi bạo lực hay là do đối phương nắm giữ bí mật, cái nào cũng khiến cậu phải ngậm miệng lại.
Sau khi tan học buổi chiều, Trần An Cư gọi điện về nhà mình nói hôm nay muốn đi ăn cơm ở nhà bạn học. Cậu không muốn cha mẹ phát hiện ra thương tích trên người mình nên về nhà cũng không dám bôi thuốc, chỉ có thể xử lý ở bên ngoài xong rồi mới về nhà.
Nhưng nghĩ tới việc phải đến nhà Vũ Chí Kiệt, cậu lại không thể áp chế được nỗi sầu lo và sợ hãi trong lòng. Từ lâu đã nghe nói cha mẹ Vũ Chí Kiệt rất ít khi về nhà, nếu lại ở cùng một không gian không có một ai với tên cuồng bạo lực kia thì không biết mình sẽ bị đối xử như thế nào đây?
Vũ Chí Kiệt canh chừng cậu gọi điện thoại xong liền chạy tới khoác vai cậu. Cậu chậm rãi cùng với hắn đi ra khỏi trường mà sắc mặt trắng bệch, trong lòng chỉ muốn trốn đi thật xa.
Lúc ngồi trên xe, Vũ Chí Kiệt còn ra vẻ thân thiết mà nói này nói nọ với cậu. Cậu thực sự không có ý muốn đáp lời của hắn, đối phương nói mười câu thì cậu mới đáp trả lại một tiếng "Ờ . . . ." với vẻ mặt lãnh đạm.
Sau khi tới nơi, sắc mặt của Vũ Chí Kiệt đã rất xấu nhưng vẫn chịu đựng không nổi điên ở ngoài đường, chỉ dùng hành động cường ngạnh đẩy mạnh cậu vào thang máy.
Trong không gian tương đối nhỏ hẹp, mặc dù có thêm vài người khác nhưng Vũ Chí Kiệt cũng không muốn giả dạng hoà nhã nữa. Hắn dùng tay véo lưng của Trần An Cư một cái.
Trên lưng vốn đã có vết thương, giờ lại bị véo một cái như vậy khiến Trần An Cư kêu lên thảm thiết một tiếng. Mấy người khác đều giật mình nhìn qua, cậu đành phải nhịn đau bịt chặt miệng mình lại, nhưng thân thể vẫn run lên bần bật.
Vũ Chí Kiệt vẫn tiếp tục véo cậu, chỉ là dùng sức lực nhỏ hơn rất nhiều mà thôi. Nhìn vẻ mặt gắng sức nhịn đau của Trần An Cư, cơn tức do bị đối phương lãnh đạm dọc đường đi đều được trút đi phần nào. Loại trả thù nho nhỏ này khiến thể xác và tinh thần của Vũ Chí Kiệt đều rất sảng khoái.
Một tiếng 'tinh' vang lên, thang máy đã đi tới tầng trệt, Vũ Chí Kiệt nửa ôm nửa kéo đối phương ra khỏi thang máy. Hai mắt Trần An Cư mở lớn ra, quay đầu nhìn thấy cửa thang máy đang từ từ đóng lại, suýt nữa là hét lên "Cứu mạng" với người lạ, chân vẫn đứng lì ở cửa thang máy không chịu di chuyển.
"Mày làm cái gì đấy? Muốn gọi người đến cứu à? Tao sẽ không làm gì mày đâu!" Lửa giận của Vũ Chí Kiệt đã vơi đi hơn phân nửa lại bị đối phương khơi mào dậy: "Đi nhanh! Lề mà lề mề . . . . . Đừng để tao phải đánh mày!"
Bị Vũ Chí Kiệt rống đến mềm cả người, Trần An Cư đành phải cam chịu để đối phương túm về đến trước cửa nhà, nhanh chóng mở cửa ra rồi lại đẩy mạnh cậu vào nhà.
"Thấy sao? Căn nhà này cũng không tệ nhỉ? Tương lai nó sẽ thuộc về tao đấy . . . . ." Vũ Chí Kiệt có chút hư vinh khoe khoang tài sản thuộc về mình với Trần An Cư: "Mày đứng đấy làm gì? Ngồi xuống đê! Để tao đi gọi cơm!"
Ngơ ngác ngồi xuống chiếc sô pha sang trọng vừa lớn vừa mềm, Trần An Cư không hề thay đổi vị trí đặt chân. Đợi cho tới khi Vũ Chí Kiệt gọi điện xong quay lại nhìn cậu, cảm thấy tư thế và vẻ mặt cứng nhắc của cậu rất buồn cười. Thế nên mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, muốn nói chuyện phiếm với cậu.
"Này, Trần An Cư . . . . . . Bây giờ chỉ có mỗi hai người chúng ta mà thôi, mày có thể nói cho tao biết mày phát hiện ra . . . . tính hướng của mình như thế từ lúc nào vậy? Mày đã lớn như vậy rồi, đã từng ngủ với thằng nào chưa?"
Trần An Cư vừa khiếp sợ vừa chán ghét xê dịch sang hướng bên cạnh, căn bản là không muốn đáp lại câu hỏi vô lễ xâm phạm quyền riêng tư của mình này.
"Này! Mày làm cái gì đấy? Mau trả lời tao đi! Đừng để tao phải đánh mày nhá!" Vũ Chí Kiệt bực dọc giơ nắm đấm lên trước mặt đối phương.
". . . .Cậu . . . . Rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?" Trần An Cư cố gắng đè xuống cảm giác muốn khóc, cố gắng lấy hết dũng khí để tỏ ra bình tĩnh đối mặt với đối phương.
"Tao muốn như thế nào? Chỉ muốn nói chuyện phiếm với mày thôi mà! Nói mau! Trong trường nhiều nam sinh như vậy, nhất định là có người mày thích. Nó là thằng nào?"
"Tôi . . . . . Cậu không biết cậu ấy đâu." Trần An Cư cực kỳ bất đắc dĩ mà trả lời cho có lệ, sắc mặt khó coi như mới bị đánh thêm một lần nữa.
"Hả? Vậy là có thật à! Tao nói này . . . . .Mày thực sự không thể thích nữ sinh được à? Chưa thử một lần hẹn hò với nữ sinh à? Mày đúng là quái lạ . . . . . Rốt cuộc thì nam sinh có gì hay ho chứ? Sao mày lại đi thích bọn nó nhể . . . . Con gái mới thực sự là ngon, vừa thơm vừa mềm, có ngực có mông lại càng nóng bỏng hơn!"
" . . . . . . . . Chưa từng! Tôi không biết . . . . . ." Trần An Cư trả lời máy móc như một con rối gỗ.
Trả lời kiểu này vẫn không khiến Vũ Chí Kiệt nhàm chán, hắn bắt đầu khoác lác với đối tượng nói chuyện tâm không cam tình không nguyện này về chuyện tiêu tiền, tán gái, đánh nhau . . . Tất cả những 'ưu điểm' đáng để khoe khoang đều bị hắn phóng đại lên gấp mấy lần.
Trần An Cư bị bắt phải nghe hắn nói chuyện một lúc lâu, tới khi có em trai giao thức ăn đến bấm chuông cửa mới thôi. Nhìn tên cuồng bạo lực đáng sợ kia đi ra cửa ký nhận, rốt cuộc Trần An Cư mới có thể tạm thở phào nhẹ nhõm.
Hết chương 7+8.