Sau khi làm tình thì sẽ ngủ rất ngon, hơn nữa áp lực tâm lý cũng dễ dàng tan biến, ngay cả lúc mơ cũng bật cười.
Buổi sáng hôm nay, Trần An Cư và Vũ Chí Kiệt đều nướng ở trên giường, tối hôm qua Trần An Cư đã tắt hết chuông báo thức để nó không reng loạn nữa.
Hai người trần truồng dính sát vào nhau mãi không chịu đứng dậy. Đến hơn 11 giờ trưa, cả hai đều nghe thấy tiếng bụng kêu 'ọt ọt', ngoại trừ bụng đói ra thì chỗ khác cũng thấy đói, đây là phản ứng sinh lý mà hầu hết đàn ông sẽ gặp phải vào buổi sáng, nhưng vì tối hôm qua đã quá mệt rồi nên bọn họ muốn giữ sức để buổi tối chiến tiếp.
Để trả lời cho câu hỏi lấp đầy bụng bằng cách nào, hai người đã đưa ra rất nhiều giải pháp, cho tới khi nghe thấy tiếng chuông ở ngoài cửa, bọn họ cảnh giác liếc mắt nhìn nhau, ngậm chặt miệng vểnh tai nghe.
"Chí Kiệt! Con có ở nhà không? Chí Kiệt? Haizz, điện thoại thì không nghe, người thì không thấy đâu! Hôm nay sinh nhật mà đã chạy đi đâu sớm vậy không biết. . . . . ."
". . . . Mẹ, con ở trong nhà!" Thời gian lười biếng nằm trên giường với người yêu lại bị mẹ đến thăm bất ngờ phá vỡ, Vũ Chí Kiệt đành phải nhanh chóng mặc lại quần áo, đồng thời không tình không nguyện hét qua một lớp cửa trả lời: "Con còn chưa dậy. . . . Mẹ đợi chút!"
Trần An Cư cũng nhanh chóng đứng lên mặc lại quần jean và áo sơ mi, sau khi tay chân luống cuống mặc xong quần áo, cậu mới chợt nhận ra tình cảnh như này giống bắt gian tại trận quá, không nhịn được mà đỏ ửng cả mặt.
Vũ Chí Kiệt không nhịn được hôn nhẹ lên mặt của cậu, dùng giọng nói ấm áp khen cậu: "Em rất đáng yêu. . . . . Khi em xấu hổ ấy."
Trần An Cư bị doạ sợ hung hăng trừng mắt liếc Vũ Chí Kiệt một cái, kiểm tra sơ qua xem có chỗ quần áo nào trên người hai người đóng nhầm cúc hay không, tiện thể lấy tay vuốt vuốt mấy cái lên quần áo cho cả hai người, mới chưng ra nụ cười mỉm đi ra mở cửa.
Ngay khi ra khỏi phòng, hai người đều ngây ngẩn cả người. Trên cái bàn trong phòng ăn đặt một chiếc bánh kem sinh nhật to đùng, Vũ mama lâu rồi không gặp đang tự mình xuống bếp.
Thấy con trai và Trần An Cư đều có vẻ mặt bất ngờ, trên mặt được bảo dưỡng tốt của Vũ mama nở một nụ cười ôn nhu: "Sao vậy? Không nhận ra mẹ à? Hôm nay là sinh nhật con, mẹ sẽ ở lại đây cả ngày, rất kỳ lạ à? Cha con đã gọi điện cho mẹ, con đã thi đỗ đại học, mẹ thực sự rất vui. Con đã thực sự lớn rồi!"
Vũ Chí Kiệt bất ngờ như được trúng một giải thưởng lớn, dưới chân cũng cảm thấy hơi nâng nâng, trên mặt lại có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu ra vẻ bình thản nói: "Ờ. . . . . Điểm con rất bình thường! Đều là nhờ An Cư giúp con ôn tập nên con mới có thể đậu đại học."
"Haha, vậy con phải cảm ơn cậu ấy thật tốt nha, An Cư quả nhiên là đứa trẻ tốt. Hôm nay hai đứa đừng ra ngoài, chúng ta tổ chức tiệc mừng ngay tại nhà nha, được không?"
Vũ Chí Kiệt cười toe toét để lộ ra hàm răng trắng sáng: "Dạ vâng!"
Trần An Cư cười đi đến phụ, cũng kéo Vũ Chí Kiệt tới luôn: "Anh đấy, dù có vui như thế nào cũng đừng đứng ngốc ở đấy nữa, lột vỏ hành với tỏi giúp dì đi!"
Vũ Chí Kiệt cười ngốc ngốc: "Hả? Ừm!"
Vũ mama vội vàng cướp lấy nhưng một người phụ nữ thì sao có thể cướp được của hai đứa con trai cao cao lớn lớn được, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Ba người cùng nhau chen vào phòng bếp không quá rộng vừa nói chuyện phiếm vừa làm đồ ăn, Vũ Chí Kiệt cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ, từ nhỏ đến lớn chưa từng vui vẻ như thế này.
Khi đồ ăn được đem lên bàn, Trần An Cư và Vũ Chí Kiệt không chờ được bắt đầu ăn. Khi đồ ăn rơi vào trong miệng, cả hai đều ngây ra, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi từ từ nhai nuốt, mở miệng nói lời khen không rõ ràng: "Woah. . . . . Đỉnh của chóp!"
Trên mặt Vũ mama hiện lên vẻ xấu hổ như thiếu nữ: "Thật vậy sao? Lâu lắm rồi mẹ không xuống bếp. Tay nghề vẫn chưa giảm thật à?"
"Vâng! Thật sự ăn rất ngon!" Hai ngườiười trăm miệng một lời trả lời.
"Haizz. . . . . Trước lúc mang thai Chí Kiệt, mẹ cũng là một người mẹ hiền vợ đảm ấy chứ. Nhưng sau khi sinh Chí Kiệt, cha con lại bận rộn hơn, mình mẹ chăm sóc con cũng mệt muốn chết, cho nên tâm tình không tốt. . . . . . Sau khi ông ấy tan làm cũng mệt chết đi được, hai chúng ta lại còn cãi nhau, sau một thời gian dài liền. . . . . Ha ha, không nhắc lại chuyện đã qua nữa, dù sao thì cả hai cũng đều sai, mẹ vẫn thấy rất áy náy với Chí Kiệt. Chí Kiệt, con có hận mẹ hay không?"
Vũ Chí Kiệt tạm dừng hành động ăn như hổ đói của mình lại, do dự một chút mới nói ra lời thật lòng: "Thật ra cũng có ạ. . . . . Hai người là cha mẹ của con, đương nhiên con rất để ý. . . . . . Cho nên nhất định là có hận, nhưng hai người có thể bù đắp lại cho con mà!"
Trần An Cư nhanh chóng đá hắn một cái dưới gầm bàn, mỉm cười làm dịu tình hình: "Dì à, anh ấy nói như vậy nhưng thực ra là rất yêu hai người! Cho nên thi thoảng vẫn oán trách một chút. . . . . ."
Vũ mama nhẹ nhàng lắc đầu: "Nó chịu nói như vậy là dì đã rất vui rồi. Trước kia nó không thèm để ý tới dì. An Cư, cảm ơn con nha! Từ khi nó kết bạn với con thì càng ngày càng hiểu chuyện hơn."
Hai mắt Vũ Chí Kiệt loé sáng nhìn mẹ hắn, dường như là muốn nói cái gì đó, Trần An Cư lại dùng sức giẫm mạnh chân một cái, hắn mới nuốt lời nói đã trồi tới môi về.
"Ơ? Chí Kiệt, sao sắc mặt con lại khó coi như vậy? Cơ thể không thoải mái à?" Vũ mama chú ý tới vẻ mặt nhịn đau của con trai.
"Ờ. . . . . Không sao đâu mẹ, con chỉ muốn nói là. . . . . . Hôm nay cha có tới hay không?"
"Sáng này ông ấy bận, tối sẽ tới chúc mừng với chúng ta. Vì muốn tổ chức sinh nhật với con nên mẹ đã làm hoà với ông ấy rồi."
"A! Thật tốt quá!" Vũ Chí Kiệt lập tức quên mất đau nhức trên chân, cười vui sướng như nhặt được báu vật.
Thế là vào lúc 12h tối hôm đó, Vũ Chí Kiệt cùng với cha mẹ và người yêu của mình trải qua một buổi lễ trưởng thành.
Trước khi thổi tắt nến trên bánh kem, ba người kia đều muốn hắn nói chút cảm nghĩ về buổi sinh nhật, hắn chuẩn bị nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra được một câu cực kỳ đơn giản: "Con. . . . . Con thấy rất vui! Rất hạnh phúc!"
". . . . . Mau ước đi!" Ba người kia rất hài lòng với lời nói không quá hoa mỹ của hắn, điều này chứng tỏ là kế hoạch tổ chức buổi sinh nhật này đã thành công mỹ mãn.
"Ha ha, Vâng!" Vũ Chí Kiệt chắp tay lại, ước một nguyện vọng cấp thiết nhất từ tận đáy lòng, sau đó hít sâu một hơi thổi tắt hết những ngón nến trước mắt.
Rốt cuộc điều ước của hắn là gì? Liệu có thực hiện được hay là không? Đó có lẽ sẽ là một câu chuyện rất rất dài.
Hết phiên ngoại.