Vũ Chí Kiệt im lặng thè lưỡi, quyết định từ nay về sau sẽ cố gắng lấy lòng đối phương. Sau khi chọc giận đối phương hắn quả thực đã ăn được một vố đau, sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ một lần nào nữa.
Hắn bỗng dưng im lặng khiến đối phương chú ý, vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng của hắn: "Vũ Chí Kiệt. . . . . . . Anh mệt rồi à? Trên người anh có vết thương, vẫn nên đi ngủ sớm thì hơn, đừng cố quấn lấy em nói chuyện nữa."
"Đâu có đâu! Anh vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói. . . . . . Không mệt một chút nào đâu." Tâm trạng Vũ Chí Kiệt rất hưng phấn nên không thể nào ngủ được, thức nguyên một đêm cũng không hề hấn gì.
"Không được nói nữa! Đi ngủ! Sáng mai em sẽ gọi anh dậy, nhắm mắt lại mau!" Cuối cùng Trần An Cư cũng bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, kéo chiếc chăn bị Vũ Chí Kiệt đá sang một bên đắp kín lại cho hắn.
". . . . . . ." Vũ Chí Kiệt quả thực không hề buồn ngủ, nhưng lại không dám cãi đối phương, đành phải nghe lời nhắm hai mắt lại, trong lòng chờ những ngày tháng hạnh phúc và bị ràng buộc bắt đầu từ ngày mai.
Bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ khác trước, cả cuộc sống của hắn cũng có sự thay đổi rất lớn. . . . . . Không được uống rượu, tán gái, đánh nhau, hút thuốc, . . . . Bởi vì có người sẽ tận lực quản hắn chặt nhất có thể, từ trong ra ngoài, từ đầu xuống chân, hắn cũng sẽ không còn cô đơn một mình nữa, hắn đã chính thức có người yêu rồi.
Thi thoảng hắn cũng cảm thấy phiền lòng, có quá nhiều ràng buộc khiến hắn không biết mình có tuân thủ được hết hay không. . . . . . Nhưng mỗi sự ràng buộc đều là sự quan tâm và bận tâm của đối phương, giống như câu vừa nãy đối phương nói với mình ----
Bởi vì lo lắng hắn sẽ bị chết, hy vọng hắn không đánh nhau với bọn cướp giật, nếu bọn họ có mang theo vũ khí thì cho dù biến thành kẻ nhu nhược cũng không sao hết, đối phương lo lắng cho sự an toàn của hắn hơn là việc hắn có phải nam tử hán đại trượng phu hay không.
Điểm này cũng rất giống với Trần An Cư, hắn cảm thấy rất hoang mang với cuộc sống từ ngày mai, cả hai phải để tâm tới tất cả mọi việc, đều có thể chia sẻ và gánh vác một phần cho nhau, hắn không biết mình có thể làm được như vậy hay không, nhưng đây đúng là loại tình yêu mà hắn mong muốn.
Có lẽ ở cái tuổi 16 này, lo xa tới như vậy thì có chút buồn cười, nhưng chính bởi vì hắn mới 16 tuổi nên mới đặc biệt lý tưởng hoá được như vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau, quả nhiên là Trần An Cư tỉnh dậy trước. Cho dù đang ngủ thì cậu vẫn nhớ phải chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng cho đối phương.
Thân là người bệnh nên Vũ Chí Kiệt không thể tự nấu mà ăn được, mua ở bên ngoài thì lại có quá nhiều bột ngọt, ngày thường Trần An Cư đều ăn bữa sáng tình yêu của mẹ ở nhà, cậu đã phụ mẹ vài lần rồi nên lần này quyết định tự mình xuống bếp trổ tài một chút.
Mặc dù cậu làm không được thành thạo nhưng ít nhất sẽ không ngược đãi dạ dày của hai người, nhưng sau khi nhìn kỹ tủ lạnh trong nhà Vũ Chí Kiệt, cậu nhịn không được cảm thấy vừa chua xót vừa đau đớn trong lòng. . . . . .
Bên trong toàn là đồ đóng gói ăn thừa, còn có nhiều loại đồ uống thừa không biết đã để từ khi nào, không hiểu sao Vũ Chí Kiệt có thể to khoẻ như trâu được như thế kia nữa.
Dù sao cũng vẫn còn sớm, cậu nhanh chóng chạy xuống minimart dưới lầu mua chút mì sợi, rau xanh và trứng gà rồi lại nhanh chóng chạy về, dùng chiếc chìa khoá tối hôm qua Vũ Chí Kiệt kiên quyết nhét vào tay của cậu để mở cửa.
Vũ Chí Kiệt vẫn còn ngủ trong phòng không hề có động tĩnh gì, cậu mỉm cười bước nhẹ chân vào bếp.
Khi làm được phân nửa bửa sáng, cậu mới đi gọi Vũ Chí Kiệt rời giường, đem cái tên vẫn còn ngái ngủ vào phòng tắm bắt đối phương phải nhanh chóng rửa mặt chải đầu.
Sau khi rửa mặt xong đi ra, Vũ Chí Kiệt mới tỉnh táo lại, nhìn thấy món mì trứng và rau nóng hôi hổi trên bàn, ngây ngây ngốc ngốc ngồi xuống.
Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa ăn những món nhà làm, một bữa sáng đơn giản này lại cực kỳ mỹ vị, hắn lao tới càn quét như hổ đói, sau khi ăn xong còn 'ợ' một tiếng thật to, dưới ánh mắt biết cười của Trần An Cư lại thấy hơi xấu hổ cười rộ lên: "Ờ. . . . . . Anh ăn hơi tục tằn một chút, em đừng nhìn anh nữa mà."
Trần An Cư chỉ cười không nói, miệng nhỏ ăn hết tất cả đồ ăn, lấy khăn giấy lau lau miệng, lúc này mới mở miệng nói chuyện với hắn: "Ha ha. . . . . . Còn đẹp trai hơn lúc đánh người bừa bãi nhiều!"
Vũ Chí Kiệt đột nhiên đỏ mặt, đây là lần đầu tiên nghe thấy đối phương khen hắn, mắt thẩm mỹ của đối phương thực sự rất kỳ lạ: "Người khác đều nói lúc anh đánh nhau rất oai phong đấy! Em đúng là kỳ lạ."
"Ha ha. . . . . . . Không nói nữa, không còn thời gian nữa rồi. . . . . . Em còn phải bắt xe tới trường nữa. Anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi nhé, em sẽ xin nghỉ giúp cho. Giữa trưa tan học em sẽ tới làm gì đó cho anh ăn, tiện thể mua vài món mang tới luôn. . . . . ."
"Hả? Giữa trưa em còn muốn tới á? Rất xa đó. . . . . Không cần đâu, để anh tự đặt cơm là được! Đợi chiều tan học em tới cũng được mà, đỡ phải chạy đi chạy lại hai lần, sẽ mệt lắm đó em!"
"Vậy cũng được. . . . . . Em đỡ anh vào trong nằm. Nếu chán thì anh cứ xem TV nhé, nhưng mà. . . . . . Tốt nhất vẫn nên đọc sách giáo khoa thì hơn! Em sẽ đặt ở bên cạnh gối của anh nha!"
". . . . . . ." Vẻ mặt Vũ Chí Kiệt đau khổ trợn tròn mắt, từ trước đến giờ hắn chưa từng đọc loại sách gối đầu giường thế này!
"Còn nữa, không được mở máy tính, không được chơi điện tử, không được lén hút thuốc. . . . . . . Khi nào tới em sẽ kiểm tra, mũi em thính lắm đấy nhá!"
"Em. . . . . . Được rồi! Nếu em còn không đi thì chắc chắn sẽ tới muộn đấy!"
Từ ngày hôm đó, Trần An Cư thường xuyên đi đi lại lại giữa trường học, nhà của mình và nhà của Vũ Chí Kiệt, khoảng cách có hơi xa nên quả thực hơi mệt thật, nhưng tâm trạng lại khá tốt.
Vũ Chí Kiệt cũng qua những ngày tĩnh dưỡng đau khổ nhất và cũng hạnh phúc nhất. Bị ép phải đọc thật nhiều sách giáo khoa, nhưng lại hưởng thụ sự ôn nhu và chăm sóc mà hắn hằng mong ước.
Trần An Cư chưa bao giờ mở miệng hỏi hắn, vì sao cha mẹ hắn lại chưa từng về nhà, hắn đã chờ rất lâu nhưng đối phương lại không hề để tâm tới vấn đề này, cứ có cảm giác Trần An Cư không còn quan tâm tới hắn nữa: "An Cư. . . . . . Em không cảm thấy kỳ lạ à? Trong nhà chỉ có mình anh mà thôi! Em chưa từng nhìn thấy hai người kia. . . . . ."
Trần An Cư tạm dừng động tác vo gạo lại, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Vũ Chí Kiệt đang dựa vào cửa phòng bếp, đối phương cứ bĩu cái môi quả thực có thể treo được bình dầu lên luôn rồi.
". . . . . . Anh đúng là hấp thật đấy, muốn nói cái gì thì nói đi! Ngày trước em từng nói qua một lần rồi mà, anh quên rồi à? Sau đó anh đã đánh em bầm dập còn gì nữa! Như vậy nhất định là anh không thích người khác lôi chuyện gia đình mình ra nói, sao em dám hỏi nữa đây!"
"À. . . . . " Vũ Chí Kiệt hơi đỏ mặt, đầu cúi xuống thật thấp, lóng nga lóng ngóng nói: "Em. . . . . . Em không phải người khác nữa rồi. . . . . Vậy nên. . . . . "
Do dự vài giây, hắn quyết định nói ra lời thật lòng: "Bọn họ đã chính thức ly hôn. . . . . . Sau đó mới gọi điện cho anh. Dù sao thì căn phòng này cũng là của anh, số tiền còn lại ở trong tay người đàn ông kia, chờ khi anh đủ 18 tuổi thì có thể lấy về."
"À. . . . . ." Trần An Cũng chẳng biết nói gì, gần như toàn bộ bạn học cùng lớp và giáo viên đều biết chuyện cha mẹ Vũ Chí Kiệt đã ly hôn, chỉ không biết mọi chuyện đã đi tới bước nào mà thôi: "Vậy. . . . . . Bọn họ chỉ gọi điện cho anh thôi à? Không về thăm anh sao? Hay là anh không muốn gặp bọn họ?"
Hết chương 49+50.