Nỗi sợ này quá lớn, Vũ Chí Kiệt không dám đi đến trường suốt mấy ngày, cũng chẳng dám về nhà, ngay cả điện thoại bên người cũng tắt máy, trốn ở trong nhà người phụ nữ hắn cặp kè gần đây.
Người phụ nữ thấy hắn hoàn toàn không đi học, lúc nào cũng trong tình trạng lo lắng và sợ hãi, làm gì cũng không dậy nổi tinh thần, kể cả chuyện thân mật trên giường.
Vũ Chí Kiệt như vậy đúng là rất hiếm thấy, người phụ nữ kia giữ hắn lại hỏi thật lâu, cuối cùng hắn mới úp úp mở mở nói mình gây hoạ, nhưng lại nhất quyết không chịu nói rõ là đã gây ra chuyện gì.
Người phụ nữ cũng hết cách rồi, chỉ có thể véo tai hắn hung hăng giáo huấn một lúc, nói hắn là một thằng đàn ông, nếu gây hoạ thì phải biết đối mặt mà giải quyết, một thằng đàn ông chân chính không bao giờ hèn nhát giống như hắn hiện tại.
Hắn mày chau mặt ủ suy nghĩ hai ngày, cuối cùng mới nơm nớp lo sợ mở điện thoại ra, tin nhắn báo đến như sắp nổ tung cả máy. Tin nhắn liên quan tới trường học có hơn mười mấy cái, hơn nữa đều là của những bạn học thường đi theo hắn gửi tới, nói là hắn đã nghỉ học vài ngày, lại không xin phép, nhà trường đã liên hệ với gia đình hắn nhưng không ai bắt máy. Yêu cầu tất cả những người có liên quan tới hắn lập tức 'mời' hắn đi học, lần này nhất định phải khiến hắn đẹp mặt.
Hắn sửng sốt nửa ngày, chẳng lẽ Trần An Cư không nói ra chuyện kia sao? Trong lòng hắn bán tín bán nghi, gọi điện thoại cho bạn học mình chơi thân nhất, đối phương lập tức hét to nói hắn phải nhanh chóng về nhà.
Cuối cùng thì hôm nay nhà trường cũng liên hệ được với cha hắn, ông già của hắn lái xe tới trường học, nói con trai đột nhiên bị ốm phải nằm viện, xin lỗi và quyên tiền cho nhà trường thì chuyện trốn học này mới xong. Nhưng sau đó lại đi tìm bạn học của hắn hỏi con mình rốt cuộc đã chạy đi đâu, nói là có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với hắn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra lần này Trần An Cư để một đường sống cho hắn rồi, đối phương nhất định là vẫn thích hắn, hôm đó có lẽ chỉ chạy tới xin phép nghỉ mà thôi. Quả thực do mình có hơi quá đáng, mới có thể chột dạ sợ hãi như vậy, vài ngày không gặp tên kia, không biết cơ thể của đối phương đã ổn hơn chưa?
Vũ Chí Kiệt sau khi đã lớn gan lại thì lập tức quên sạch nhưng lo lắng mấy ngày hôm nay, mỉm cười gọi điện cho Trần An Cư, chuông reo lên hồi lâu mà đối phương vẫn chưa bắt máy . . . . . . . . Có lẽ là vẫn còn tức giận.
Vũ Chí Kiệt nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó, sau đó tắt máy không chút bận tâm rồi gọi cho ông già nhà mình. Giọng nói ở đầu bên kia có hơi là lạ, nghe có tám phần nhẹ nhõm, hai phần trấn an: "Chí Kiệt, cha và mẹ mày đã ký tên rồi, gia sản cũng chia xong . . . . . . Phần của mày cũng không ít đâu, mày có muốn về nói chuyện một chút không?
Vũ Chí Kiệt ngây người một lúc, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi được thông báo đột ngột như này vẫn thấy hơi giật mình: "Hả? Các người . . . . . . . Các người không định ra toà à?"
"Ừ . . . . . . . . Đều mệt mỏi cả quá rồi. Hai bên dây dưa lâu như vậy, kéo dài thêm nữa chỉ khiến mọi người càng khổ sở mà thôi. Chúng ta cũng từng có duyên vợ chồng, lần này ta nhường trước một bước, bà ấy cũng không có ý kiến gì. Tất cả gia sản chia thành ba phần bằng nhau, mày cũng có một phần."
" . . . . . . . . . Muốn tôi cảm ơn hay gì?" Vũ Chí Kiệt hét vào cái điện thoại một câu: "Các người cũng chưa hỏi tôi, dù sao thì tôi cũng chỉ là một 'sản phẩm' thất bại thôi đúng không? Trả thù lao là được rồi, một câu xin lỗi cũng không cần!"
"Chí Kiệt, cha biết mày nhất định rất buồn . . . . . . . Nhưng mày cũng lớn rồi, em trai của mày vẫn nhỏ như vậy, mày cũng phải nghĩ cho cha một chút chứ . . . . . . . "
"Em trai gì chứ? Đó là do ông với bồ của ông sinh, không liên quan tới tôi!"
"Chí Kiệt . . . . . . . . . Haiz, mày đi học lại đi, chuyện trốn học cha đã xử lý giúp mày rồi, không phải là mày nghe được tin tức gì đó nên mới trốn đi không muốn gặp chúng ta đấy chứ? Mày cứ nghĩ mà xem, học hành là vì tương lai sau này của mày . . . . . . . . Khi đủ 18 tuổi rồi thì mày sẽ phải tự chăm sóc bản thân. Hiện tại người giám hộ của mày là cha, còn mẹ của mày thì . . . . . . . Mày muốn gặp bà ấy nói chuyện lúc nào cũng được."
"Cả hai người tôi đều không muốn gặp! Không cần tới 18 tuổi, không phải tôi luôn tự chăm sóc bản thân đấy à? Tôi đã quen từ lâu rồi! Các người chỉ biết cho tôi tiền! Các người đã từng quan tâm tới cuộc sống của tôi chưa? Lần nào tôi cũng ăn cơm tiệm, tôi mà có bị nhiễm HIV bên ngoài thì các người cũng chẳng quan tâm! Dù sao cũng là di truyền từ các người, tôi có chết ở bên ngoài cũng không mượn các người đến nhặt xác!"
Vũ Chí Kiệt càng nói càng thấy tức giận, nhưng hắn cũng hiểu là hai người kia không muốn thấy hắn, mỗi lần gặp mặt hiếm hoi đều dùng vẻ mặt khó xử nhìn hắn, dường như hắn chỉ là sinh mệnh ngoài ý muốn trong cuộc đời của họ, nếu không có hắn thì bọn họ đã sớm đường ai lấy đi, đều có tương lai của riêng mình rồi.
Bất kể là hắn có gây ra bao nhiêu vấn đề, hai người kia cũng sẽ không dạy dỗ hắn, dùng tiền đi xử lý giúp hắn là được rồi. Nhìn thấy đứa bé nhà khác bị cha mẹ dạy dỗ đánh mắng, thật ra hắn thấy vô cùng hâm mộ, nhưng dù hắn có làm ra bất kỳ chuyện quá phận nào thì bọn họ cũng chỉ lộ ra nụ cười khó xử khuyên đại vài ba câu, rồi bỏ lại hắn đi lo toan cho cuộc sống của riêng mình.
Bọn họ đều có nhiều việc bộn bề như chuyện làm ăn, chuyện của tình nhân, chuyện của đứa con ngoài giá thú . . . . . . . Tất cả đều khiến họ bận đến sứt đầu mẻ trán, nào có dư thừa thời gian đi quản hắn chứ? Thậm chí hắn còn không nhớ rõ hai người kia đã từng nói chữ 'yêu' với mình như biết bao người làm cha mẹ khác hay chưa.
Nếu chưa thì tốt nhất là không cần nói nữa, hắn cũng chẳng thèm đâu . . . . . . . Hắn còn có tiền, có những người quyết một lòng đi theo hắn, còn có những người phụ nữ thích hắn, cũng có một thằng nhóc thích hắn.
Trần An Cư không phải là người duy nhất, trước kia khi ở quán bar và club gì đó cũng có không ít đàn ông đến gần hắn, chỉ là những hành động khiêu khích quá phản cảm ngược lại bị hắn đánh cho một trận, hắn tuyết đối không thể tha thứ cho những thằng dám đối xử với mình như với một đứa con gái.
Nếu gặp phải thằng nào quá ẻo lả thì hắn lại muốn cười, bởi vì cho dù có ẻo như thế nào thì đàn ông cũng quá khác so với đàn bà, nếu đã có con gái yêu mị như vậy rồi thì hắn cần gì phải bắt chuyện với con trai chứ, chỉ có Trần An Cư vừa ngây ngô vừa không quá ẻo lả mới khiến hắn cảm thấy hài lòng mà thôi.
Bất kể có như thế nào thì hắn cũng không phải đồng tính, chỉ là không quá để tâm tới đối tượng làm tình là nam hay nữ thôi. Lại nói Trần An Cư hay đối tượng đồng tính đầu tiên của hắn tư vị quả thực là không tồi, cũng không hề kém so với những người con gái khác.
Hắn mới 16 tuổi, quãng đường thanh xuân còn rất dài, hắn biết mình rất đẹp trai, còn có thể có rất nhiều người thích hắn, cho nên hắn chẳng luyến tiếc hai người kia. Nếu bọn họ muốn quên hắn đi, hắn cũng sẽ quên sạch sẽ bọn họ một cách nhanh chóng, giống như là chưa bao giờ mong giờ sự thân thiết từ bọn họ.
Sau khi xây dựng tâm lý xong, Vũ Chí Kiệt nghênh ngang đi đến trường, quả nhiên giáo viên không làm khó dễ gì hắn, giống như hoàn toàn không nhìn thấy hắn, để hắn tuỳ ý đi vào ngồi xuống chỗ cuối lớp của mình.
Chỉ có Trần An Cư ngồi ở hàng ghế đầu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hai mắt nheo lại không hề có thiện ý. Hắn tự coi ánh mắt oán hận này của đối phương là yêu hận triền miên, dương dương tự đắc nháy mắt với đối phương. Trần An Cư lập tức giận tái mặt như nuốt phải ruồi bọ, đầu cũng nhanh chóng quay sang chỗ khác.
Hết chương 27+28.