Người phụ nữ kia ngẩn người một chút, sau đó vỗ một cái lên trán hắn: "Thằng nhóc con! Đừng có cầu hôn linh tinh với người khác! Cậu còn chưa lớn mà dám nói tới cái chuyện này! Đợi khi nào thành niên đi rồi tính!"
Hắn ngượng ngùng cười cười, trong lòng có hơi thất vọng, chép miệng nằm bẹp sang một bên giường.
"Này . . . . . . . Không phải là tôi cười nhạo cậu đâu, thật ra cậu không nghĩ tới việc tuỳ tiện nói ra loại chuyện này thì người gặp phải rắc rối sẽ chính là tôi đấy!"
Hắn lật mình qua nói có vẻ đúng lý hợp tình: "Cô cũng thích tôi đi? Tôi cũng thích cô . . . . . . Vậy không phải là được rồi à?"
"C*c!" Người phụ nữ kia chửi một câu thô lỗ: "Tôi cũng thích một con cún con ở nhà hàng xóm đấy! Chẳng lẽ tôi cũng muốn kết hôn với nó à? Chúng ta nhất định sẽ thích rất nhiều người, rất nhiều thứ này nọ . . . . . . Nhưng việc kết hôn thì chỉ nên với một người duy nhất mà thôi! Nếu không thì sao lại có nhiều người ly hôn như bây giờ! Tất cả đều bởi vì lúc trước họ chưa suy nghĩ kĩ đã đưa ra quyết định một cách vội vã!"
". . . . . . . ." Vũ Chí Kiệt lập tức nhớ tới cha mẹ của mình. Lúc trước bọn họ cũng quyết định một cách tuỳ tiện, cũng không chọn người quan trọng nhất đối với mình sao? Vậy thì mình là gì? Một 'sản phẩm' thừa thãi không đủ tiêu chuẩn à? Quả thực là hắn đang hoài nghi người phụ nữ này biết chuyện nhà hắn nên mới châm chọc hắn như vậy, nhịn không được dùng ánh mắt đáng sợ trừng cô.
"Này, ánh mắt cậu như vậy là sao hả? Tôi nói sai gì à? Cậu có dám nói là cậu đã có loại 'tình yêu' trong truyền thuyết với tôi không hả? Cậu chỉ là muốn chơi một chút mà thôi, tôi cũng để cậu tuỳ ý ôm một chút . . . . . . Không bao lâu nữa chúng ta nhất định sẽ thích người khác thôi! Cậu trừng tôi làm cái gì? Cậu có gan thì nói cậu thật sự không sống nổi nếu thiếu tôi đi?"
"Quên đi . . . . . . Là do tôi ấm đầu, không liên quan tới cô. Tôi nghĩ cô thực sự yêu tôi, không thể thiếu tôi được nên mới miễn cưỡng mà cầu hôn với cô mà thôi! Nếu cô không đồng ý thì tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"
"Oắt con chết tiệt! Cậu đang đùa tôi đấy à? Nếu không phải thấy bộ dạng đẹp trai của cậu thì còn lâu tôi mới theo cậu về nhà! Cậu thực sự nghĩ mình tốt tới mức sẽ có người yêu mình à?"
"Tôi rất tốt! Rất nhiều người yêu tôi đến chết đấy . . . . . Người ta cũng chẳng giống cô! Tính cách khó ưa muốn chết!"
" Thằng oát con này! Dám nói tính tôi khó ưa à? Cậu mới là một thằng khó ưa ấy!"
Hai người cãi nhau liền quên luôn đề tài xấu hổ vừa nãy, Vũ Chí Kiệt cảm thấy may là đối phương không chế nhạo hành vi kích động vừa nãy của hắn, cũng không thật sự gật đầu đồng ý.
Bởi vì sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn nhìn đối phương lại hoàn toàn không thấy cảm giác lúc đó, thầm nghĩ phải nhanh chóng chạy đi học xong tiết ngày hôm nay rồi lại rủ bạn học đi chơi mới được.
Nhưng hôm nay đi đến trường, hắn lại không thực hiện được kế hoạch như đã định. Sau khi tan học hắn chẳng đi đâu cả, mà đánh nhau với người lâu rồi không gặp.
Nói là đánh nhau thì có vẻ không đúng lắm. Thực ra là hắn hung hăng đấm người ta mấy cái mà thôi. Đối phương yếu ớt đến mức chỉ biết ôm đầu kêu gào, một chút sức lực đánh trả cũng chẳng có.
Hắn cũng không biết tên kia, cũng không biết vì sao mình lại hung hăng đến như vậy . . . . . Kỳ thật khi nhìn thấy nam sinh lớp trên nói chuyện với Trần An Cư ngoài lớp, hai người còn cười rất vui vẻ với nhau, cũng nói rất nhiều thứ, một ngọn lửa vô danh bùng lên từ tận đáy lòng. Lúc ấy hắn chạy tới kéo Trần An Cư đang kề vai sát cánh với tên kia ra, lấy giọng điệu cực kỳ cường thế để chất vấn: "Mày rất thân với nó à?"
Sắc mặt Trần An Cư trắng bệch rụt vai lại, nam sinh lớp trên kia cũng hơi lơ mơ không hiểu chuyện gì: "Này, cậu lịch sự một chút đi! Cậu là ai? Tôi có thân với An Cư hay không thì liên quan gì tới cậu hả?" Vũ Chí Kiệt hơi ngẩn người khi nghe đối phương gọi thẳng tên Trần An Cư, sau đó dùng giọng điệu hơi quai quái nói: "Ha! 'An Cư' cơ đấy! Chúng mày dám ngang nhiên ở trong trường học gạ ch . . . . . . "
Trần An Cư lập tức lấy tay bịt miệng của hắn lại, lấy ánh mắt cầu xin nhìn hắn: "Vũ Chí Kiệt!"
Thật sự là như vậy sao? Thấy vẻ mặt sợ hãi của Trần An Cư, Vũ Chí Kiệt càng tức điên hơn, kéo tay cậu xuống mắng to về phía nam sinh lớp trên kia: "Thằng dâm dê này! Mày đã chịch nó rồi đúng không!"
Trong sân trường còn rất nhiều học sinh, nghe thấy lời nói táo bạo kia, có mấy người quay đầu lại nhìn. Cả người Trần An Cư đều run lên, giọng nói run rẩy xin lỗi nam sinh lớp trên kia: "Rất xin lỗi học trưởng, anh cứ đi trước đi!"
Vũ Chí Kiệt ngây người một lúc, duỗi tay kéo áo nam sinh lớp trên kia vào phòng vệ sinh nam bên cạnh phòng học: "Không được phép đi! Tao có lời muốn nói với mày! Chúng ta vào trong đây nói chuyện!"
Vóc người của nam sinh kia cũng tính là cao nhưng lại không thể địch lại sức mạnh của hắn, bị hắn kéo đi vài bước. Trần An Cư đã lo lắng đến mức vã cả mồ hôi, đi bên cạnh nhỏ giọng khuyên Vũ Chí Kiệt: "Cậu đừng như vậy mà! Có chuyện gì cậu cứ nói với tôi là được rồi!"
Vũ Chí Kiệt dùng vai hất cậu ra, đẩy nam sinh lớp trên kia vào phòng vệ sinh. Bên trong có mấy nam sinh thấy tình hình không ổn liền chạy nhanh ra ngoài. Trần An Cư cũng chạy vào theo, thật sự không thể nhẫn nhịn Vũ Chí Kiệt nữa rồi: "Vũ Chí Kiệt! Cậu đừng có mà ngang ngược!"
Nam sinh lớp trên thấy thái độ của Trần An Cư, cũng nghiêm mặt dùng sức gỡ tay Vũ Chí Kiệt ra: "Mong cậu hãy lịch sự một chút! An Cư nhất định không kết bạn với loại người như cậu! Rốt cuộc là cậu muốn nói gì với tôi đây?"
Vũ Chí Kiệt trừng mắt nhìn cậu mấy lần, bắt đầu hùng hùng hổ hổ chất vấn: "Mày rất thân với nó hả?"
"Không liên quan tới cậu! Tôi còn không biết cậu là ai đâu đấy!
Vũ Chí Kiệt cố gắng nhịn xuống kích động muốn đánh người để trả lời đối phương: "Tao là Vũ Chí Kiệt, học cùng lớp với nó. Mày học lớp trên hả? Sao mày có thể quen được nó? Mày đã làm gì nó rồi? Khai thật ra cho tao!"
"À! Cậu chính là cái tên 'Vũ Chí Kiệt' đấy à?"
Vũ Chí Kiệt nổi điên lên, những lời này của đối phương nhất định là đang giễu cợt hắn. Vốn hắn đã cố gắng kiềm chế kích động muốn hành hung người nhưng đối phương lại không thức thời! Hắn lấy tốc độc cực nhanh đẩy nam sinh kia xuống đất, lên gối mấy cái vào ngực đối phương, lại đấm mấy cú vào bụng người ta.
Đang đánh hả hê, đối phương căn bản cũng bị hắn đánh đến mức rên không thành tiếng, Trần An Cư ở bên cạnh lại dùng sức kéo hắn: "Vũ Chí Kiệt! Cậu đừng phát rồ lên như vậy!"
Vũ Chí Kiệt dùng một tay đẩy cậu ra, hung tợn mắng: "Tao phát rồ? Tao không bình thường như vậy là vì muốn tốt cho mày đấy! Ai mà biết được nó đang suy nghĩ cái gì? Dù sao thì mày cũng không quan tâm, vì nó đã chịch mày rồi nên mày mới bảo vệ cho nó đúng không? Mày nói đi! Có đúng hay không?"
Nam sinh lớp trên bị vu oan luống cuống tay chân đứng dậy, thở hổn hển chạy tới bên cửa. Thấy Vũ Chí Kiệt còn muốn đuổi đánh nên Trần An Cư đành phải ôm chặt lấy eo của hắn, lớn tiếng xin lỗi vị học trưởng kia: "Học trưởng, hôm nay rất xin lỗi anh!"
Đối phương do dự đứng ở cửa một lúc: "An Cư, anh đi gọi người đến nhá?"
Vũ Chí Kiệt hét lên đẩy hai tay của Trần An Cư ra: "Mày buông tay ra! Hôm nay tao phải giết chết thằng chó này! Nếu còn không buông tay thì đừng trách sao tao không khách khí với mày!"
Hết chương 17+18.