Trần An Cư có linh cảm sắp gặp nguy hiểm, dùng giọng nói quai quái nói ra những lời đả kích, cho dù có bị đánh thì cũng tốt hơn là bị tên cặn bã trước mắt này làm chuyện càng quá đáng hơn: "Vũ Chí Kiệt! Cậu mau thả tôi ra! Cậu . . . . . . Cậu mới giống đồng tính hơn ấy! Nhanh để tôi về nhà! Tôi muốn về nhà!"
Quả nhiên Vũ Chí Kiệt mở to mắt đầy khiếp sợ, cả người nhảy dựng lên: "Mày nói bậy! Tao không phải! Tởm chết đi được!"
"Vậy cậu mau thả tôi đi! Hay là cậu muốn làm!"
Vũ Chí Kiệt do dự duỗi tay đặt trên thắt lưng đang trói cổ tay của đối phương. Nhìn thấy đáy mắt đối phương có chút hy vọng và vui sướng liền tỉnh ngộ, trên mặt nở một nụ cười đầy ác ý: "Ha ha, mày định dùng phép khích tướng đấy à? Nghĩ tao ngu như vậy sao? Tao không quan tâm mày nói cái gì! Dù sao . . . . . Dù sao đi nữa thì mày cũng phải khiến tao vui vẻ rồi mới được về nhà!"
Bàn tay vốn định cởi trói cho đối phương trượt xuống dưới, vừa nhanh vừa vội cởi khoá quần của đối phương, xé toạc cả chiếc quần dài rồi dùng sức kéo xuống. Trần An Cư không thể không liều mạng giãy dụa, nhưng hai tay không được tự do đã mất đi sức chống cự. Trong một trận giằng co giữa hai người có thể lực cách xa nhau thì chiếc quần nhanh chóng bị xé rách thành nhiều mảnh.
Trần An Cư hét lên chất vấn với giọng nghẹn ngào sắp khóc, hai chân cũng co lại cố gắng trốn vào góc giường: "Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì! Cút ngay! Cứu mạng . . . . . . "
Vũ Chí Kiệt cũng không ngờ cái quần này lại có thể bị xé toạc một cách dễ dàng như vậy, ngẩn người cầm mảnh quần trong tay một lúc, sau đó liền bị tiếng hét to của đối phương kéo sự chú ý của hắn lại.
Hắn đưa mắt nhìn về phía trước thấy đối phương hình như sắp khóc đến nơi rồi. Đôi chân thon dài trắng nõn không tì vết gắng sức khép chặt lại, lông tơ thưa thớt nằm gọn trên làn da trơn truột. Thật sự là một hình ảnh kích thích dã man.
Hắn bất giác nuốt một ngụm nước miếng, tiến sát tới cơ thể của đối phương như bị mê hoặc, bàn tay run rẩy vuốt ve nhẹ nhàng trên đôi chân thon dài của đối phương. Đối phương lập tức run rẩy kịch liệt, những chỗ bị hắn chạm vào đều run run rồi hiện lên từng vệt đỏ, không biết là do sợ hãi hay là do mẫn cảm mà sinh ra biến hoá như vậy khiến hắn càng thêm khát hơn.
"Cậu . . . . . . " Vũ Chí Kiệt hoảng sợ, giọng nói của mình thế mà lại trở nên hơi khàn khàn, hằng hằng lại giọng rồi mới tiếp tục nói, trong mắt loé lên tia gian ác: "Mày muốn về nhà có phải không? Tao sẽ cho mày về nhà, chỉ cần mày . . . . . . Ờ . . . . ."
Hắn nói xong mấy câu vô nghĩa, nhất thời không biết rốt cuộc thì mình muốn như thế nào. Nghĩ nghĩ một hồi rồi tiến sát vào tai đối phương nói: "Cởi quần lót ra, tao chỉ muốn nhìn một chút . . . . "
Trần An Cư không thể ngờ được mà trợn tròn mắt, hai tay càng gắng sức bảo vệ chiếc "quần" duy nhất còn lại trên người, dùng giọng mũi như sắp khóc lắp bắp chửi nhỏ: "Cút ngay . . . . . . Đồ biến thái . . . . . .Cậu mà dám làm xằng làm bậy thì tôi . . . . . tôi sẽ gọi cảnh sát . . . . . đến bắt cậu . . . . ."
Vũ Chí Kiệt nghe đối phương nói lời uy hiếp không hề có tí sát thương nào cảm thấy thực sự rất thú vị. Nửa đùa nửa thật gằm mặt xuống quát nhẹ: "Nghe lời! Cởi nhanh lên! Nếu không tao sẽ . . . . . . xé toạc nó ra giúp mày, để mày trần truồng chạy về nhà!"
Trần An Cư bị hắn quát hơi run lên một chút, tay che ở trước người cũng bất giác buông lỏng ra. Vũ Chí Kiệt cười đắc ý: "Ha ha, ý mày là muốn tao cởi cho chứ gì!"
Vũ Chí Kiệt chỉ cần dùng một tay là có thể nhấc hai tay đang bị trói của đối phương lên, tay kia thì dứt khoát mau lẹ kéo quần lót của đối phương xuống.
Chiếc quần đáng thương hề hề bị mắc kẹt ở đầu gối. Thứ mềm mềm nào đó treo giữa hai chân vừa trắng mịn vừa ú ú, nhìn qua cũng biết là chưa được chơi đùa mấy lần.
"Ha ha . . . . . . Của mày nhỏ quá đấy!" Vũ Chí Kiệt không nhịn được mà giễu cợt xấu xa, còn cố ý vươn ngón tay gảy gảy nó. Trần An Cư vặn vẹo cơ thể vài cái nhưng chỉ khiến hắn càng xiết chặt tay hơn mà thôi. Đau đớn và nhục nhã chưa từng có như này khiến Trần An Cư bật khóc.
Cho dù Trần An Cư có khóc cũng vẫn im lặng, không hề phát ra tiếng khóc thét chói tai nào cả, chỉ có tiếng khóc thút thít rất nhỏ, hai mắt cũng gắng sức nhắm chặt lại. Lúc này Vũ Chí Kiệt mới cảm thấy hình như mình hơi quá trớn rồi, tất cả nam sinh đều không chịu được cái loại giễu cợt như vừa rồi.
"Ờ, xin lỗi . . . . . . Thực ra của mày cũng không phải là quá nhỏ . . . . . Tao cũng chỉ lớn hơn mày có một chút xíu thôi . . . . . . Mày đừng khóc nữa . . . . . ." Từ trước tới giờ chỉ khi lên giường với con gái thì hắn mới nói ra hai chữ 'xin lỗi' này, nhưng nhìn Trần An Cư khóc thút thít không thành tiếng cũng rất đáng yêu như con gái nên Vũ Chí Kiệt mới ma xui quỷ khiến mà mềm lòng, muốn dùng những lời dỗ dành con gái lúc trên giường để dỗ Trần An Cư.
Trần An Cư cũng không hề dễ dỗ như con gái, hoàn toàn không hề để ý đến lời xin lỗi của hắn. Vũ Chí Kiệt chỉ dỗ dành mấy câu không hề có thành ý, dần dần cũng cảm thấy bực mình, dùng sức véo một cái trên lưng của đối phương: "Ngừng khóc ngay! Con trai con đứa khóc cái gì mà khóc! Chẳng qua chỉ là cởi quần của mày thôi mà! Nam sinh nào mà chẳng từng đùa nghịch như vậy với bạn học chứ!"
Trần An Cư cúi đầu kêu đau một tiếng, vẫn không chịu nhìn hắn một cái, cũng không chịu nói với hắn một chữ nào, chỉ nghẹn ngào dùng hai tay bị trói cố gắng kéo quần lót lên.
Vũ Chí Kiệt bị thái độ hững hờ của đối phương làm cho bực mình, cảm giác mềm lòng lúc nãy cũng biến mất tiêu. Cười lạnh bắt lấy tay của đối phương nhét xuống dưới hạ bộ: "Trần An Cư, mày đừng có nói là mày chưa từng quay tay! Làm cho tao xem đi rồi tao sẽ cho mày về nhà! Không thì đêm này cứ xác định là ngủ luôn ở nhà tao đi!"
Trần An Cư dùng sức hít cái mũi, hai mắt đẫm lệ và hận thù trừng hắn, môi run rẩy đến mức không nói lên lời: "Cậu . . . . . .Cậu . . . . .Biến . . . . . . Biến . . . . ."
"Nhanh lên! Làm theo lời của tao! Nếu không thì tao sẽ lấy điện thoại chụp ảnh mày lại rồi đăng lên confession của trường!" Vũ Chí Kiệt lập tức lấy điện thoại trong túi quần mình ra, làm bộ muốn chụp hình khoả thân của Trần An Cư.
"A ----- đừng chụp mà . . . . . . Tôi . . . . . Tôi làm . . . . ." Trần An Cư khóc càng thê thảm hơn, cả khuôn mặt đều nhăn hết lại, cơ thể liều mạng tránh né camera điện thoại. Cả đầu đều cúi gục xuống, từ từ đặt tay lên hạ bộ của mình, cầm lấy cái không hề có phản ứng gì trong trường hợp như này kia.
Lúc này Vũ Chí Kiệt mới ném điện thoại sang một bên, nhàn nhã ngồi khoanh chân trên giường: "Tốt lắm! Mày mau làm đi . . . . . . Khi nào làm xong thì tao sẽ cho mượn quần áo mà về."
Tay của Trần An Cư run run thể hiện sự phẫn nộ cực lớn và cảm giác thẹn thùng, nhưng vẫn phải nghe theo lời của hắn, cầm lấy thứ mềm mềm ủ rũ kia vuốt lên vuốt xuống.
Sau một khoảng thời gian dài nó vẫn không hề thấy đổi tí nào. Nước mắt và mồ hôi của Trần An Cư đã làm bết dính hết tóc trên trán của cậu. Ngoại trừ cảm giác khuất nhục và sợ hãi mãnh liệt thì một cảm giác bị sỉ nhục dần dần xuất hiện . Tay cậu đã mỏi nhừ và đau nhức không thôi mà thứ kia vẫn chưa có dấu hiệu đứng dậy.
Vũ Chí Kiệt cũng biết trong tình cảnh như này thì cho dù là hắn cũng không thể cứng được, hắn vốn chỉ là muốn chỉnh đối phương mà thôi. Nhìn chằm chằm vào đối phương suốt từ nãy tới giờ, một bên thì hắn hưởng thụ sự khuây khoả của việc trả thù, một bên lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm. À . . . . . . Thế mà hắn lại không cảm thấy ghê tởm.
Cuối cùng thì tay của Trần An Cư cũng không nâng nổi lên nữa, nằm vật xuống giường gào khóc: "Hu hu . . . . . . Người xấu . . . . . Biến thái . . . . . Cậu cứ giết chết tôi luôn đi . . . . . "
Hết chương 11+12.